[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 442 : Thôn chết




- Ôi, nhưng hạnh phúc không lâu dài, chưa đầy nửa năm mà người dân thôn tôi đã có hai người bị ung thư gan. Mới đầu chúng tôi còn không biết nguyên nhân, còn tưởng là chỉ do thiên tai, mọi người có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức, có thể giúp thế nào thì giúp nhưng một tháng sau hai người kia vẫn không chống chọi được bệnh tật mà qua đời. Mọi người chưa kịp yên lòng ai ngờ đó chỉ mới là bắt đầu. Từ đó về sau thôn An Dân chúng tôi cứ hàng tháng lại phát hiện người bị ung thư. mọi người còn nghĩ phong thủy của thôn có chuyện. Tới cuối năm trước cháu tôi học đại học được nghỉ đông về nghe nói thôn có chuyện, nó làm cuộc điều tra cả kỳ nghỉ rồi cuối cùng nói với chúng tôi chuyện không do phong thủy mà là do công ty Phong Hoa giở trò. Bọn họ sản xuất giấy rồi không xử lý nước thải, để nước chảy thẳng vào sông đầu thôn, chúng tôi nhễm bệnh là vì nước trong thôn đã biến chất.

- Vậy các vị trước đó không phát hiện nước trong thôn có vấn đề ư?

Hứa Lập hỏi.

- Chúng tôi cũng thấy nước ở sông có mùi vị hơi khác, mùi hơi thối nên không ai uống nước sông nữa. Sau đó người trong thôn vì kiếm được nhiều tiền nhờ làm công nhân cho công ty Phong Hoa, vì thế mỗi nhà đều mua máy lọc nước cho đảm bảo vệ sinh. Hơn nữa chúng tôi đều biết nước sống bị thối do có liên quan tới công ty Phong Hoa, nhưng mọi người đều dựa vào công ty này mà sống thì ai so đo với bọn họ vì việc nhỏ này chứ?

- Chờ chúng tôi biết nguyên nhân gây bệnh lập tức tìm công ty Phong Hoa nói chuyện, nhưng bọn họ không để ý tới chúng tôi, càng không thừa nhận bệnh mà người dân thôn An Dân gặp phải là do bọn họ gây ra. Người nhà mấy hộ dân có người chết lúc ấy làm rất căng, vì thế người thân làm trong công ty Phong Hoa bị đuổi, những người còn lại vì bát cơm nên không dám gây rối nữa. Nhưng về sau công ty Phong Hoa chẳng những không cải thiện thiết bị xử lý nước thải mà còn làm trầm trọng hơn. Nước thải sau khi sản xuất giấy không lắng đọng mà cho chảy thẳng vào sông. Bí thư Hứa ngài nếu không tin thì có thể đi xem một chút, bây giờ sông ở thôn tôi đã sớm thành nước thối rồi. Nước sông đừng nói là người ăn, ngay cả động vật uống cũng mất mạng.

- Quảng Điền, anh biết tình hình này không? Có thật không?

Hứa Lập nghiêm túc nói với Tạ Quảng Điền.

Tạ Quảng Điền đổ mồ hôi đầy trán.

- Biết, biết một chút. Mấy năm trước nước sông thôn An Dân đã không thể uống, trên xã cũng phối hợp với cơ quan chuyên môn mua giúp thôn vài máy lọc. Nhưng mấy năm trước nước sông dâng cao do lũ và tràn qua đê, chảy vào khu canh tác khiến sản lượng lương thực, hoa màu của toàn xã giảm 30%, các khu vực gần sông về cơ bản không được thu hoạch.

Hứa Lập đập mạnh vào bàn lớn tiếng nói.

- Anh nếu biết sao không sớm báo cáo với thị ủy, ủy ban thị xã? Tại sao không sớm mời Cục bảo vệ môi trường thị xã tới điều tra?

- Tôi ..

Tạ Quảng Điền rất buồn bực, Hứa Lập vừa nãy còn giải thích cho mình sao giờ lại thay đổi? Nhưng Tạ Quảng Điền cũng biết chuyện hôm nay nếu không nói rõ, Hứa Lập tức tối có khi cách chức mình ngay, đến lúc đó mình ôm oan ức mà chết.

- Bí thư Hứa, tôi đã báo cáo. Trưởng ban thư ký Nhâm trước ở bên ủy ban thị xã cũng biết việc này. Về cơ bản hàng năm tôi đều báo cáo mấy lần nhưng thị xã mãi không có ý kiến xử lý. đảng ủy, chính quyền xã chúng tôi lại không có quyền chấp pháp, căn bản không làm gì được công ty Phong Hoa.

Hứa Lập ngẩng đầu nhìn Nhâm Minh Sơn để xác nhận lời Tạ Quảng Điền nói là đúng hay sai.

Nhâm Minh Sơn vội vàng nói:

- Bí thư Hứa, lão Tạ nói thật, hàng năm đều báo cáo lên thị ủy, ủy ban thị xã, mời cấp trên ra mặt phối hợp với công ty Phong Hoa giải quyết vấn đề ô nhiễm. Chẳng qua ..

Nhâm Minh Sơn nói tới là ngừng, đoạn tiếp theo y không cần nói Hứa Lập cũng biết. Tình hình Vọng Giang lúc đó như thế nào ai chẳng rõ, ngay cả tân thị trưởng đều bị đánh thì người bên dưới có ai tập trung vào công việc cho được? Ai chẳng muốn thu chỗ tốt vào mình? Nguyên cục trưởng cục bảo vệ môi trường cũng đã ngã ngựa vì vụ án Trịnh Quân Ba, tân cục trưởng là do Phương Bách Niên đề nghị bổ nhiệm.

Hứa Lập quay sang hỏi Triệu Hồng Giang.

- Anh nói tiếp đi.

Vừa nãy Hứa Lập tức giận không chỉ làm Tạ Quảng Điền sợ, ngay cả ba người Triệu Hồng Giang cũng sợ.

Nghe Hứa Lập nói, Triệu Hồng Giang hơi lấy bình tĩnh một chút mới nói.

- Từ sau khi người đầu tiên trong thôn chết vì ung thư gan, trong vòng chưa đầy một năm thôn An Dân chúng tôi đã có vài người chết vì ung thư. Thôn chúng tôi thoáng cái có tên là thôn ung thư, thôn chết. Lúc này còn ai dám tới công ty Phong Hoa làm công nhân nữa. Có tiền mà không có mạng thì có ích lợi gì chứ?

- Chúng tôi lại tìm công ty Phong Hoa nhưng bọn họ không để ý tới chúng tôi. Bất đắc dĩ nên chúng tôi tìm tới thị ủy, ủy ban thị xã để kiện. Cuối cùng xã ra mặt yêu cầu công ty Phong Hoa đào mấy cái giếng sâu 30, 40m mới giải quyết được một ít vấn đề. Chẳng qua chưa đầy nửa năm là nước trong giếng lại dần dần biến thành màu vàng và không thể sử dụng, ngay cả gia súc dùng nước cũng bị bệnh. Người trong thôn bây giờ toàn phải đi xe hơn chục Km ra ngoài mua nước dùng.

Triệu Hồng Giang nói tới đây liền vỗ vỗ Hà Đức Quảng ngồi bên nói.

- Tiểu Hà vì mùa đông năm ngoái ra ngoài kéo nước nên bị ngã gãy chân, giờ vẫn còn đi khập khiễng.

Hà Đức Quảng sợ Hứa Lập không tin, y vội vàng kéo quần chỉ thấy chân y còn có vết sẹo dài mười mấy phân.

- Vậy hôm nay là có chuyện gì? Các vị lần này sao không lên thị xã phản ánh tình hình mà lại chặn cửa công ty Phong Hoa, muốn đốt nhà xưởng là sao? Các vị có biết làm thế là phạm pháp không?

- Bí thư Hứa, đây đều là vì tôi, là tôi dẫn mọi người bao vây nhà máy, muốn đốt nhà máy cũng là tôi.

Ngô Thông lúc này cũng lên tiếng.

- Anh tên Ngô Thông? Vậy là có chuyện gì khiến anh mất lý trí đến vậy?

Hứa Lập nhìn Ngô Thông còn khá trẻ, dáng vẻ chân thật cũng không giống người thích gây rối.

- Bí thư Hứa, anh bảo tôi bình tĩnh sao được. Con tôi mới 3 tuổi vậy mà đã ung thư gan. Tất cả hy vọng nhà chúng tôi đều dồn hết vào nó nhưng nếu nó mất đi thì chúng tôi còn có thể bình tĩnh, lý trí được sao? Hôm nay nếu công ty Phong Hoa không có câu trả lời thuyết phục thì tôi liều mạng với bọn họ.

Ngô Thông vừa nói vừa đỏ mắt nhìn Tề Quang Đạt.

Tề Quang Đạt đang khá sợ, ông anh đã chạy rồi ném mình vào đây. Bây giờ đám thôn dân đang điên lên, mình không đi có lẽ sẽ chịu đòn.

- Bí, bí thư Hứa, tôi có chút chuyện phải ra ngoài, tôi đi rồi về ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.