[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 382 : Vào Hồ gia




Hồ Khai Thái nhìn Hứa Lập xin lỗi mình, ông xua tay chặn lại:

- Do nó tự gây nên, không có quan hệ gì với cậu cả.

Thấy Hứa Lập và thôn dân xung quanh đều rất khó hiểu, Hồ Khai Thái giải thích thêm.

- Công pháp mà Hồ gia tập luyện là do tôi được một sư phụ truyền cho lúc còn trẻ, lúc ấy tôi thậm chí không biết công pháp này tên là gì, thuộc môn phái nào nhưng luyện nhiều năm vẫn làm tôi có lợi không ít.

- Mấy năm nay cải cách mở ra, vì làm rõ lai lịch công pháp này tôi đã cho mấy người con đi xung quanh dùng võ kết bạn mới đoán ra vài phần. Bộ công pháp này chắc thuộc một nhánh của , chẳng qua Hình ý quyền sớm nhất xuất hiện từ thời Nam Tống, nghe nói do tướng lĩnh nổi tiếng Nhạc Phi sáng tạo ra, chúng tôi thuộc về chi nào truyền tới cũng không rõ. Chẳng qua nguyên lý cơ bản của công pháp này chính là Hình ý quyền, chú ý chính là hình và ý, đồng thời công pháp chủ yếu là mô phỏng các động tác săn mồi, tự vệ của động vật mà thành.

Hứa Lập thầm gật đầu, bảo sao mình lại thấy lạ lạ về tư thế của Hồ Ngọc Bảo và Hồ Thiên Mậu, thì ra là bắt chước động vật.

- Vậy vết thương của Hồ đại ca có nguy hiểm không lão gia tử?

Hồ Khai Thái cười nói:

- Không có gì đáng lo cả. Hình ý quyền là một loại nội gia quyền, bình thường luyện công rất chú ý vận hành nội khí. Vừa nãy cậu đánh với Thiên Mậu, nó vận hành khí công để ngưng tụ lực lượng ai ngờ trước đó bị cậu đánh vào ngực chặn lại đường vận hành khiến khí công của nó không vận hành lưu loát, khí huyết bị xung đột nên mới ngất xỉu.

Hứa Lập thầm yên tâm, cũng may Hồ Thiên Mậu không bị thương nặng nếu không mình sợ là khó ra khỏi thôn Hồ gia này.

Hồ Khai Thái sai người đặt Hồ Thiên Mậu nằm trên mặt đất, ông vỗ nhẹ vài cái vào vị trí Hứa Lập đã đánh trúng Hồ Thiên Mậu. Hồ Thiên Mậu rên lên rồi tỉnh lại ngay. Mặc dù có chút suy yếu nhưng nhìn qua đã không có nguy hiểm. Hồ Khai Thái phẩy phẩy tay, hai thôn dân đi tới nâng Hồ Thiên Mậu về nhà dưỡng thương.

Hứa Lập mặc dù thấy Hồ Thiên Mậu không sao nhưng hắn vẫn không yên tâm.

- Lão gia tử, xin lỗi, là tôi không biết nặng nhẹ nên khiến Hồ đại ca bị thương.

Hồ Khai Thái lắc đầu nói:

- Đây là luận bàn khó tránh khỏi va chạm. Chỉ là do Thiên Mậu thiếu kinh nghiệm thực chiến. ngoài việc so chiêu với mấy huynh đệ trong thôn ra thì chưa từng đấu với ai nên không biết ứng biến lúc lâm trận. Chẳng qua tôi nhìn công pháp của cậu không phải nội gia quyền mà giống như công pháp ngoại môn, chẳng qua nó lại không giống mà lại giống như kỹ thuật chiến đấu trong quân đội, không biết cậu học được từ đâu?

Hứa Lập có chút do dự, công phu của mình là học được trong thực chiến, trong Tuyết Báo, nó thậm chí thành phản xạ của hắn, vì thế chỉ trong mấy năm ngắn ngủi Hứa Lập mới khôi phục và tăng lên đôi chút so với trước đây.

Chẳng qua đây lại là bí mật lớn nhất của Hứa Lập, hắn không thể nói với bất cứ ai. Hứa Lập đành nói.

- Tôi học của một vị trưởng bối, ông là người trong quân ngũ.

Hồ Khai Thái đương nhiên nhìn Hứa Lập giấu diếm nhưng ông không hỏi tới.

- Cậu nếu không phải đi gấp thì không ngại cùng tôi vào trong nhà nói chuyện.

Đối với vị lão gia tử này, Hứa Lập đương nhiên hy vọng có nhiều thời gian trao đổi. Chỉ là Hồ Ngọc Bảo như quả bom nổ chậm, một giây không đưa y tới bệnh viện truyền nhiễm thì Hứa Lập không thể yên tâm.

Không đợi Hứa Lập mở miệng từ chối, Hồ Khai Thái đã nhìn ra suy nghĩ của hắn. Ông nói.

- Kiến Nghiệp, anh dẫn mấy cảnh sát, bác sĩ đêm qua tới thôn lại đây và để Bảo tử theo chân bọn họ. Dù sao việc này không chỉ liên quan tới toàn thôn mà liên quan tới an toàn của dân chúng toàn Vọng Giang, không thể sơ suất được.

Hồ Kiến Nghiệp nghe vậy vui vẻ đi gọi người. Hồ Ngọc Bảo thật ra lại không vui.

Hứa Lập vỗ vai Hồ Ngọc Bảo nói.

- Với thể chất của cậu dù là cậu tiếp xúc gần với người nhiễm bệnh chắc cũng không sao. Chẳng qua tôi tin cũng vô ích, danh sách 216 người đi chuyến tàu và xuống ở Vọng Giang đã được đưa lên đài truyền hình, đài truyền thanh, báo, nếu như quần chúng biết thiếu một người thì dù chúng tôi có tin cũng không cách nào làm dân chúng toàn thị xã tin cậu. Vì thế phải làm phiền cậu tới bệnh viện truyền nhiễm, chẳng qua cậu yên tâm chuyện cậu nói chúng tôi sẽ phái người tới thành phố Thiên Hải điều tra, nếu đúng như lời cậu nói thì chúng tôi chẳng những không bắt mà còn bảo vệ cậu.

- Tôi đi với các vị, tôi tin anh.

Hồ Ngọc Bảo khá kính nể khi Hứa Lập đánh bại mình và ông chú, y càng tin vào ông nội mình hơn. Mặc dù ông nội không nói rõ nhưng nếu ông nội còn mời Hứa Lập vào nhà nói chuyện thì mình còn gì phải do dự?

Các đồng chí cảnh sát và nhân viên y tế đưa Hồ Ngọc Bảo ra xe cấp cứu, xe chạy thẳng ra ngoài. Triệu Quốc Khánh cũng dẫn theo đám cảnh sát đi cùng về nội thành. Dù sao vẫn chưa tìm hết toàn bộ 216 hành khách, thiếu một người thì đó là uy hiếp với toàn Vọng Giang. Biện pháp tốt nhất đối phó mối nguy hiểm này chính là diệt từ trong trứng nước. Hứa Lập tiễn Triệu Quốc Khánh xong, hắn một mình cùng đi với Hồ Khai Thái.

Đứng trong nhà của Hồ Khai Thái, Hứa Lập lại phát hiện ở nơi đây không khác mấy so với nhà các hộ nhân dân, hai bên sân trồng các loại rau, ở giữa sân có một con đường nhỏ chạy thẳng vào nhà trong, ven đường trồng nhiều loại cây…

Hồ Khai Thái không mời Hứa Lập vào nhà, ông bảo Hứa Lập ngồi uống trà với mình dưới tán cây.

Hứa Lập lẳng lặng ngồi ở đối diện với Hồ Khai Thái, nhìn lão gia tử pha trà chứ không quấy rầy ông.

Pha trà xong, lão gia tử đặt ấm lên bàn nói.

- Trà được rồi, muốn uống thì tự rót.

Hứa Lập nghe thấy trong lời của Hồ Khai Thái có chuyện, hắn không hề khách khí cầm lấy ấm. Nhưng tay vừa mới chạm vào ấm thì lại vừa vặn đụng phải tay lão gia tử, sau đó lão gia tử đẩy tay tới đẩy tay Hứa Lập sang bên.

Hứa Lập ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn Hồ Khai Thái nhưng phát hiện ông vẫn mỉm cười vui vẻ nhìn mình, ông còn nháy mắt với hắn nữa chứ. Ý của ông là Hứa Lập muốn uống trà cũng được nhưng phải qua cửa của ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.