[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 370 : Tới




Không chỉ Hứa Lập oán thán thời tiết, ngay cả các đồng chí ở cơ sở cũng kêu than. Mặc dù cục khí tượng Vọng Giang đã nói thời tiết năm nay không nóng như năm trước nhưng năm trước có đơn vị nào như thế này chứ? Trời vừa nắng nóng là ngoài các đồng chí ở các ban ngành quan trọng của thị ủy, ủy ban thị xã còn phải giữ vị trí ra, các đơn vị khác từ bí thư đảng ủy, cục trưởng cho tới nhân viên phòng bình thường ngoài nhân viên trực ban ra sợ rằng không có mấy người ở trong phòng làm việc như lò xông hơi cả, ai cũng tìm chỗ tránh nắng.

Nhưng năm nay Vọng Giang liên tiếp xảy ra vài vụ việc lớn, ngay cả Lưu Hồng Đào, Hứa Lập mỗi ngày đều ở lại văn phòng để ứng phó các chuyện có thể xảy ra. Như vậy người bên dưới càng như đi trên tấm băng mỏng không ai dám khinh thường, bọn họ đành phải chịu nóng ở lại văn phòng. Mà thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang vì chế tạo hình tượng thân dân, hình tượng đơn giản nên ở trong trụ sở không lắp điều hòa ở văn phòng dành cho các lãnh đạo ngoài phòng hội nghị mà thôi. Như thế các ban ngành bên dưới càng không dám mạo hiểm, ai cũng chấp nhận ngồi trong văn phòng chịu mồ hôi như mưa.

- Này, Từ Cương, cậu bảo người mua cho tôi mấy chai nước lạnh, hôm nay nóng quá.

Hứa Lập cuối cùng mặc dù bỏ qua suy nghĩ lắp điều hào nhưng mua vài chai nước lạnh vẫn được mà.

Hứa Lập vừa bỏ máy xuống thì máy lại vang lên, người gọi điện là Tằng Ích.

- Tiểu Hứa, có tình hình khẩn cấp. Chuyến tàu số K1982 từ Bắc Kinh tới Tùng Giang tối qua có hành khách bị phát hiện sốt, ngoài ra trên chuyến tàu đó có người đã xuống ở ga Vọng Giang. Theo như chẩn đoán của các cảm giác bệnh viện tỉnh và thị xã Tùng Giang về cơ bản xác định bệnh nhân nhiễm Sars. Sars đã tiến vào Tùng Giang.

- Hả.

Hứa Lập cũng bị tin tức này làm hoảng sợ. Bởi vì mình biết rõ tình hình, cũng đã thông qua các phòng thí nghiệm nước ngoài để làm ra các biện pháp ứng đối, cũng thông qua WHO cảnh báo các nước nhưng hiện nay bệnh Sars vẫn lan tràn cả Trung Quốc.

Bây giờ là mùa hè, bệnh Sars trong cả nước đang không ngừng xuất hiện, trên Tv cũng thông báo nhiều về các bệnh nhân phát hiện bệnh Sars. Chẳng qua cả thị xã Tùng Giang từ đầu đợt bệnh Sars xảy ra tới giờ vẫn chưa có ai bị phát hiện nhiễm cả, Hứa Lập vốn nghĩ Vọng Giang có thể tránh được nạn nhưng ai ngờ điều phải tới vẫn cứ tới.

- Thị trưởng Tằng, tôi lập tức ra lệnh các ban ngành liên quan khởi động phương án ứng phó khẩn cấp, nhất định sẽ tìm được tất cả hành khách đi chuyến tàu K1982, cam đoan không cho bệnh Sars bộc phát trên quy mô lớn ở Vọng Giang.

- Ừ, Tiểu Hứa, tôi biết Vọng Giang gần đây khá nhiều chuyện, cậu cũng rất bận nhưng dù có mệt, có khổ tới đâu cũng phải nhanh chóng tìm được tất cả hành khách. Nó không chỉ quan hệ tới an nguy của hơn 600 ngàn dân Vọng Giang, nó còn quan hệ tới toàn bộ an nguy của thị xã Tùng Giang, thậm chí cả tỉnh. nhất định phải làm tốt công việc, làm cẩn thận không được có sơ sót. Được rồi, tôi còn có việc gấp, có chuyện gì chúng ta trao đổi sau, cậu phải nhanh bố trí công việc đó.

Hứa Lập bỏ máy, hắn cầm cặp vội vàng lao ra khỏi văn phòng, hắn chạy nhanh quá đến mức thiếu chút nữa va vào Từ Cương.

- Thị trưởng Hứa…

Từ Cương sợ hãi kêu lên.

Hứa Lập cầm lấy chai nước trong tay Từ Cương, hắn nói:

- Lập tức gọi điện cho văn phòng thị ủy bảo bọn họ thông báo cho tất cả thường vụ ở nhà 15 phút nữa sẽ họp, đây là hội nghị khẩn cấp, không cho phép ai nghỉ, không cho phép ai tới muộn. Ngoài ra còn thông báo người đứng đầu các ngành tài chính, y tế, công an, giao thông, giáo dục, thông tin cũng tham gia nghe.

Nói xong Hứa Lập chạy nhanh uống lầu.

Từ Cương theo Hứa Lập hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ thấy đối phương khẩn trương như vậy, y đương nhiên biết nhất định có việc lớn xảy ra. Từ Cương không dám chậm trễ, y chạy nhanh vào văn phòng gọi điện cho văn phòng thị ủy.

10 phút sau Hứa Lập đã tới trụ sở văn phòng thị ủy. Hứa Lập trên xe đã gọi điện cho Lưu Hồng Đào và nói chuyện cả đoạn đường đi. Tới khi xuống xe Hứa Lập mới nói.

- Tôi đã tới nơi, lát chúng ta gặp.

Hai người trao đổi qua vài phút ở văn phòng Lưu Hồng Đào và đạt được điểm chung, hai người cũng về cơ bản xác định được nội dung cuộc hội nghị sắp tới. Hứa Lập và Lưu Hồng Đào chỉ chờ cho các thường vụ và lãnh đạo các ban ngành liên quan tới nữa là có thể tuyên bố ý kiến thực hiện.

Vọng Giang bây giờ có 12 thường vụ về cơ bản có thể chia làm hai phe. Một phe là theo phía Lưu Hồng Đào, một phe theo phía Hứa Lập. Chẳng qua mọi người cũng đều nghe nói cuối năm nay Lưu Hồng Đào sẽ lui ra khỏi vị trí hiện tại và Hứa Lập sẽ nhận vị trí của y. Cho nên các thường vụ dù đứng bên Lưu Hồng Đào bây giờ cũng liều mạng lấy lòng Hứa Lập. Ai cũng thấy chỗ dựa cực mạnh của Hứa Lập, một khi Lưu Hồng Đào lui thì ở Vọng Giang này còn ai có thể rung chuyển vị trí của Hứa Lập chứ? Nếu muốn tiếp tục phát triển ở quan trường Vọng Giang thì tốt nhất có quan hệ tốt với Hứa Lập, đây là nhận định chung của các cán bộ lãnh đạo Vọng Giang.

Khi nghe hội nghị lần này do Hứa Lập triệu tập, mặc dù các vị thường vụ, lãnh đạo các ban ngành không biết nội dung là gì nhưng bọn họ vẫn tới trong thời gian ngắn nhất.

2h5 phút, Lưu Hồng Đào và Hứa Lập chuẩn bị đi tới phòng hội nghị, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn bọn họ.

Hai người chứng kiến các vị thường ủy đã đến đông đủ, lãnh đạo các ban ngành cũng tới không thiếu một ai, cả hai hài lòng gật đầu.

Hội nghị do Hứa Lập chủ trì.

Hứa Lập nghiêm túc nói:

- Thưa các đồng chí, tôi bây giờ thông báo một tình hình khẩn cấp với mọi người. Tối qua chuyến tàu số K1982 từ Bắc Kinh tới Tùng Giang có phát hiện một người nhiễm bệnh Sars…

Hứa Lập vừa dứt lời lập tức khiến cho mọi người xôn xao, chỉ nghe thấy mọi người không ngừng hít sâu một hơi. Mặc dù không ai dám nói chuyện vào lúc này nhưng trong lòng mọi người đều đang la lớn “Tới”, lúc này mọi người đều nhìn về phía Hứa Lập chờ hắn nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.