[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 37 : Khổ sở




Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập không nói chuyện lập tức ôm cánh tay Hứa Lập lắc lư, bộ ngực mềm mại kề sát Hứa Lập. Dù Kế Xuân Mai không mở miệng nhưng Hứa Lập đã không thể chịu nổi nữa. Trời mùa hè nên Hứa Lập mặc áo cộc, Kế Xuân Mai lại mặc áo ngủ tơ tằm, bên trong không có áo lót. Giờ da thịt tiếp xúc với nhau khiến Hứa Lập chưa trải mùi đời sao chịu được.

- Kế tỷ, để tôi đi lau mồ hôi.

Nói xong Hứa Lập đứng bật dậy khỏi giường như quân nhân thấy lãnh đạo. Hắn chạy đến tường cầm lấy khăn vừa nãy lau mồ hôi trên đầu. Kế Xuân Mai ngồi trên giường thấy thế không khỏi cười không ngừng.

- Được rồi, mau lại đây, tôi không chạm vào cậu nữa, nói cho tôi một chút về hồi đại học của cậu đi.

Hứa Lập biết hôm nay thoát được thì ngay mai cũng không được, sau này mình còn phải làm việc ở Nhị Đạo nên hôm nay đành theo Kế Xuân Mai xem cô muốn lám gì.

Hứa Lập quay lại chỗ ngồi nhưng cố ý giữ khoảng cách với Kế Xuân Mai rồi chậm rãi kể chuyện khi mình học đại học. Đương nhiên hắn chỉ kể chuyện hai năm đầu nhập học, còn hai năm sau dù có rất nhiều chuyện nhưng không tiện kể với Kế Xuân Mai.

Cũng may Kế Xuân Mai chỉ là tò mò mà thôi, nghe Hứa Lập nói chuyện khi học đại học cứ đến chuyện lạ lại cùng Hứa Lập uống một chén.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một chai rượu trắng đã hết nhưng cả hai người đều không có gì là say. Hứa Lập nhìn Kế Xuân Mai đầy ngạc nhiên thì Kế Xuân Mai mỉm cười nói:

- Tôi làm trong khách sạn mấy năm, việc gì không biết chứ tửu lượng tăng lên rõ rệt. Nhớ khi xưa tôi uống ba bình rượu trắng cũng không sao, nhưng bây giờ có một chai đã thấy choáng váng.

Kế Xuân Mai vừa nói vừa mở một bình rượu khác nói:

- Chị hôm nay rất vui, chúng ta uống tiếp.

Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai uống nửa bình mà không có vấn đề gì nên cũng không khuyên cô, trong uống rượu Hứa Lập không phục ai. Chẳng qua vừa ăn vừa uống bụng cũng khó chịu nên hắn nói:

- Được rồi, để tôi đi vào phòng vệ sinh chút rồi chúng ta lại cùng uống.

Hứa Lập từ phòng vệ sinh đi ra đã thấy Kế Xuân Mai đã cởi giày nằm nghiêng trên giường, đôi chân lộ ra dưới chiếc áo ngủ tơ tằm càng thêm trắng nõn, móng tay được sơn đỏ càng chói mắt hơn.

- Sao giờ mới về, tôi đã uống nửa chén nữa, không được, cậu không được bỏ, phải bù lại

Kế Xuân Mai chỉ chén rượu của mình cười nói.

Hứa Lập nhìn một chút. Quả thật Kế Xuân Mai đã uống nửa chén rượu, có rượu vào càng làm mặt Kế Xuân Mai thêm trắng hồng.

- Được tôi bù.

Hứa Lập bưng chén rượu lên uống đến mức giống như Kế Xuân Mai mới buông chén.

- Kế tỷ, vừa rồi chị nói làm ở khách sạn năm năm nhưng sau sao lại tới xã Nhị Đạo?

- Muốn biết sao, theo chị uống một chén nữa rồi chị nói cho cậu.

Lúc này Kế Xuân Mai làm nũng như một tiểu cô nương, cô trừng mắt nhìn Hứa Lập.

Hứa Lập cười:

- Nào, tôi kính chị một chén, chúc chị ngày càng trẻ, càng ngày càng xinh đẹp.

- Xinh đẹp? Tôi xinh đẹp sao?

Kế Xuân Mai nghe những lời này vừa cười vừa hỏi.

- Kế tỷ đương nhiên đẹp rồi, đừng nói tại Nhị Đạo chúng ta, dù là toàn huyện tuyệt đối tìm không ra ai xinh đẹp hơn.

Hứa Lập thở dài nói, Kế Xuân Mai quả thật rất xinh đẹp: mày cong, mắt to, lông mi dài, làn da trắng hồng không tì vết, môi mỏng như hoa hồng, ướt át, ai nhìn cũng muốn đi lên hái.

- Ôi, xinh đẹp có ích lợi gì? Tôi cả đời thành đạt cũng do nó mà bại cũng do nó, nếu tôi chỉ như một cô gái bình thường, tướng mạo bình thường thì cả đời sẽ không như thế này?

Khi Kế Xuân Mai nói điều này nhìn rất tâm trạng, trong tay xoay xoay chén rượu mãi không chịu buông.

Hứa Lập không biết nói gì vì dù sao mình cũng không hiểu rõ về Kế Xuân Mai. Chẳng qua Hứa Lập cũng đoán được vài phần, gia đình Kế Xuân Mai bình thường như vậy mà cô lại chưa tốt nghiệp trung cấp nhưng hai mươi sáu tuổi làm phó chủ tịch xã thì sợ rằng nhan sắc cô có tác dụng tối quan trọng.

- Cho tới giờ tám năm rồi tôi không nói cho ai nghe chuyện của mình, tưởng rằng nó đã nát vụn trong lòng hay theo thời gian tôi cũng dần quên đi. Nhưng tôi biết có những chuyện mình muốn quên mà không quên được, ngược lại nó như nọc độc không ngừng làm tan nát trái tim tôi.

Nói xong Kế Xuân Mai cười lạnh một tiếng rồi bưng chén rượu uống, sau đó nói tiếp:

- Hôm nay có thể nói là tôi với cậu hợp ý, tôi nói rồi cậu không được nói ai khác nữa có được không?

Hứa Lập không nghĩ mình chỉ thuận miệng hỏi thôi mà lại khiến Kế Xuân Mai có nhiều cảm xúc như vậy. Hắn biết một khi nghe Kế Xuân Mai nói xong thì sau này cũng khó đối mặt với nhau. Nhưng giờ mình bảo không muốn nghe thì sợ rằng chén rượu trên tay Kế Xuân Mai sẽ tại vị trên mặt mình và cô sẽ tuyệt giao luôn với chính mình.

- Kế tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai khác nghe.

- Nào, đến rót cho chị một chén, nói thật hôm nay không có rượu thì sợ rằng những lời này tôi cũng không nói với cậu.

Nhìn Hứa Lập uống hết chén rượu, Kế Xuân Mai mới nói tiếp:

- Tôi mười bảy tuổi đã vào làm trong khách sạn Giang Ninh, lúc đó chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện. Tôi chỉ nghĩ mình đã tham gia làm việc, mặc dù chỉ là thân phận công nhân nhưng cũng có biên chế chính thức ở huyện. Lần đầu tiên lĩnh lương tôi rất hưng phấn, tôi mang hết tiền về nhà giao cho mẹ, nhìn mẹ vui mừng trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào hơn ăn mật.

Hứa Lập nhìn vẻ hạnh phúc Kế Xuân Mai trên mặt, hắn có cảm giác cô như trở về lúc nhận tháng lương đầu tiên vậy.

- Nhưng ai biết hoàn cảnh không chiều lòng người, mười năm tiểu cô nương chúng tôi đến khách sạn Giang Ninh làm việc một năm rất hạnh phúc thì khách sạn đột nhiên nói cho chúng tôi biết trong mười năm người chỉ có năm người được ở lại làm việc, còn người khác trở lại trường học học tiếp. Nghe tin này tất cả chúng tôi choáng váng, dù nói học trung cấp xong cũng có cơ hội đi học đại học nhưng thành tích của mấy người chúng tôi đều không tốt. Làm việc ở khách sạn một năm dù khổ nhưng chúng tôi đã quen với nếp sống nơi đây bây giờ trở lại trường học lại sợ rằng có cố cũng không theo được. Cuối cùng chúng tôi chỉ cố lấy bằng tốt nghiệp rồi bị đẩy ngoài xã hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.