[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 353 : Hai đứa bé




Đợi hai đứa bé ăn xong, Hứa Lập ở lại chơi một lát rồi đi, chẳng qua Lưu Hồng Đào quyết định ở lại bệnh viện. Y bây giờ quan tâm nhất là cùng con trai, con dâu tìm cách cho Lưu Hiểu An sớm khỏe lại, sớm có tình cảm với mình. Dù sao con cháu của bọn họ không thể nhờ Hứa Lập chăm lo mãi như vậy chứ?

Sau khi Hứa Lập ra khỏi phòng bệnh, hai vợ chồng Lưu Sở - bố mẹ của Lưu Hiểu An còn đặc biệt đưa Hứa Lập ra cổng bệnh viện. Lưu Sở còn nắm chặt tay Hứa Lập, không ngừng nói cảm ơn Hứa Lập đã cứu mạng con bọn họ.

Cuối cùng Lưu Sở còn đưa danh thiếp của mình cho Hứa Lập.

- Thị trưởng Hứa, tôi biết ngài làm thị trưởng không thiếu gì, nói tới tiền sẽ là làm nhục ngài. Tôi hơn ngài vài tuổi nên bạo gan gọi cậu là lão đệ, nếu cậu không chê thì sau này chúng ta là anh em ruột.

Lưu Sở nhiệt tình như vậy, Hứa Lập không thể không nể mặt. Hơn nữa có thêm người bạn là có thêm con đường.

- Được, sau này tôi sẽ làm phiền đại ca và chị dâu không ít.

Tạ Tiệp vội nói:

- Cậu khách khí quá, sau này chúng tôi làm phiền cậu mới đúng. Bệnh của Hiểu An không biết lúc nào mới khỏi được, nếu nó vẫn như vậy thì tôi và anh cậu không biết sẽ giảm thọ mấy năm nữa. Nó không hề thích chúng tôi, hy vọng sau này cậu khuyên nó giúp chúng tôi.

Lưu Sở cũng nói.

- Đúng thế lão đệ, tôi sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài học thêm và quen chị dâu cậu ở đó. Năm ấy bố tôi nhớ cháu, tôi mới đưa Hiểu An về nước thăm người thân, sau đó lại vì công việc quá bận nên để con lại Vọng Giang. Ai ngờ vì lần đó mà thiếu chút nữa thành lần cuối cùng chúng tôi gặp con. Cũng may đã cứu được Hiểu An, chúng tôi bây giờ đang mở một công ty luật sư nhỏ ở Mỹ nên định đợi vết thương của Hiểu An tốt lên một chút là đưa sang Mỹ chữa trị. Điều kiện y tế ở Mỹ dù như thế nào cũng tốt hơn Trung Quốc, nhưng bây giờ Hiểu An không thể nào theo chúng tôi, nếu không sợ là không đợi bệnh tự kỷ của nó chữa xong nó đã chết đói. Ôi, chúng tôi làm bố mẹ mà không làm tròn trách nhiệm.

- Cái này không thể trách anh, đều là hành vi tội ác của đám người Trịnh Quân Ba. Anh chị đừng quá lo lắng, tình hình của Hiểu An đã có chuyển biến tốt đẹp, tôi thật ra ảm thấy lần này chúng tuyệt thực chẳng những không phải tin xấu mà còn nói chúng đã có tâm trạng như người bình thường, biết dùng chút thủ đoạn nhỏ để muốn tôi xuất hiện.

Nghe xong Hứa Lập nói, Lưu Sở cũng vui theo.

- Đúng thế, vẻ mặt của hai đứa bé càng lúc càng phong phú, đã không còn mỗi ánh mắt ngây ngốc như lần đâu chúng tôi thấy, đây đúng là tin tốt.

Nhìn vợ chồng đối phương rất cao hứng, Hứa Lập biết bọn họ đang nghĩ về cạnh con trai, hắn cười nói:

- Anh chị yên tâm, tôi sẽ thường xuyên tới thăm chúng. Nếu hai đứa bé có gì khác lạ anh chị cứ gọi cho tôi, tôi tới ngay. Giờ tôi có việc phải đi trước.

Hứa Lập lên xe và bảo lái xe chạy thẳng tới Cục công an.

Vừa nãy lời nói của vợ chồng Lưu Sở là gợi ý lớn đối với Hứa Lập. Khách quan mà nói ở các quốc gia phát triển như Mỹ, Anh, Pháp dù về điều kiện giáo dục, y tế đều hơn Trung Quốc không ít. Vì sự phát triển của con, mình có nên đưa Bảo Bảo ra nước ngoài một thời gian không nhỉ? Như vậy Bảo Bảo vừa cảm nhận được không khí bên ngoài, chờ Bảo Bảo lớn hơn một chút rồi đón về nước.

Hứa Lập đương nhiên hy vọng tương lai của Bảo Bảo sẽ thật tốt. Hắn có thể chấp nhận cho con của mình ra nước ngoài học tập, cả nhập quốc tịch cũng được, chỉ cần Bảo Bảo sống hạnh phúc, vui vẻ là đủ.

Chính sách của Trung Quốc bây giờ còn chưa quá hoàn thiện, có một số người luôn lợi dụng quyền lực trong tay để làm ra hành vi phạm pháp và đi ngược lại đạo đức. Vì thế Hứa Lập cũng lo lắng có người muốn nhằm vào mình bằng cách tìm hiểu thông tin về Bảo Bảo và Kế Xuân Mai. Nếu mình để Bảo Bảo ra nước ngoài, nhập tích nước ngoài thì cũng là một cách bảo vệ mà. Nhưng Hứa Lập cũng không hy vọng lúc nào đó Bảo Bảo quên nguồn gốc mình là người Trung Quốc.

Đồng thời như vậy cũng có thể tránh cho mình sự xấu hổ. Cả Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai đều ở Tùng Giang thì rất dễ sẽ bại lộ, tới lúc đó đừng nói gì là tiền đồ, càng quan trọng hơn là Phạm Ngọc Hoa sẽ nghĩ như thế nào. Hứa Lập không muốn vì thế mà mất Phạm Ngọc Hoa.

Chẳng qua muốn đưa Bảo Bảo ra nước ngoài có một vấn đề lớn nhất chính là làm sao thuyết phục được Kế Xuân Mai để cô bỏ qua công việc, bạn bè, cuộc sống hiện nay, làm sao để cô đi ra nước ngoài sống cuộc sống hoàn toàn xa lạ?

Đang khi Hứa Lập suy nghĩ xem thuyết phục Kế Xuân Mai như thế nào, Tiểu Lưu nhỏ giọng nói:

- Thị trưởng, đã tới Cục công an.

- Ồ.

Hứa Lập mở mắt nhìn thấy đã tới trụ sở Cục công an.

- Cậu ở đây đợi tôi, tôi lên nói chuyện với cục trưởng Triệu một chút.

Hứa Lập xuống xe đi thẳng lên văn phòng Triệu Quốc Khánh. Hứa Lập tới đây vài lần nên cảnh sát cũng đã quen mặt với hắn, không ai chặn lại mà còn chào Hứa Lập.

Đến văn phòng Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập thấy Triệu Quốc Khánh đang ngồi ký văn bản, hắn gõ cửa phòng. Triệu Quốc Khánh ngẩng đầu nhìn thấy là Hứa Lập, y không khỏi giật mình vội vàng đứng lên nói:

- Thị trưởng Hứa, sao cậu lại tới đây? Có việc thì cậu gọi tôi tới văn phòng cậu là được mà, chẳng lẽ lại có vụ án gì lớn sao?

Hứa Lập tiện tay đóng cửa lắc đầu nói:

- Được rồi, không có ai khác ở đây thì anh khách khí làm gì chứ. Vừa nãy tôi tới bệnh viện thăm hai đứa bé, tôi lần này muốn gặp Lưu Hồng Đào, không biết có được không?

- Gặp Lưu Hồng Đào?

Triệu Quốc Khánh lập tức liền biết mục đích của Hứa Lập.

- Là vì bé gái kia?

- Đúng thế. Lưu Hiểu An có ông, có bố mẹ từ Mỹ về chăm cho nên không cần chúng ta quan tâm. Nhưng cô bé kia thì khác, nó tới bây giờ vẫn không nói một câu, chúng ta không biết tên của nó, không biết gia đình nó như thế nào? Nếu nó không còn người thân thì tôi có thể nhận nuôi nó, nhưng Trịnh Quân Ba nếu bắt có nó thì nhất định có mục đích của hắn, cô bé không phải người bình thường, người nhà cô bé chắc vẫn đang tìm kiếm nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.