[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 351 : Tâm trạng phức tạp




Bảo Bảo đã gần hai tuổi nên có thể hiểu được một ít chuyện người lớn nói, hơn nữa cũng đã nói được vài từ như gọi mẹ, gọi bà, kêu đói. Lúc này nghe mẹ mắng, Bảo Bảo vội vàng gọi lấy lòng. “Mẹ”, gọi xong nó lại lấy tay chỉ vào bụng mình “Đói”

Giọng ngây ngô, ngọng của Bảo Bảo làm cả Hứa Lập, Kế Xuân Mai đều nở nụ cười. Kế Xuân Mai bế con rất tự nhiên cởi áo ngực, vén áo lên. Cô đột nhiên nghĩ Hứa Lập còn ở bên nhưng Bảo Bảo đang đói quá, miệng nó đã đưa tới gần ti mẹ và ngậm lấy. Kế Xuân Mai chỉ có thể liếc nhìn Hứa Lập, hai má đỏ ửng lên. Cô còn thầm nghĩ “Dù sao hắn cũng đã thấy mà”

Kế Xuân Mai không biết cảnh này làm Hứa Lập rung động đến thế nào. Đã hơn hai năm qua đi, nó đủ để làm Hứa Lập quên hình ảnh của Kế Xuân Mai. Nhưng chuyện hôm nay lại khiến Hứa Lập không tự chủ nhớ lúc mình quan hệ với Kế Xuân Mai.

Nhưng động tác tiếp theo của Bảo Bảo càng làm hai người dở khóc dở cười. Bảo Bảo ở trong lòng Kế Xuân Mai bú mà hai mắt không ngừng nhìn Hứa Lập. Thấy Hứa Lập đứng lên, nó còn đưa tay chỉ chỉ vào ti bên kia của Kế Xuân Mai, ý là tặng cho Hứa Lập.

Hứa Lập cố nhịn một lúc nhưng cuối cùng vẫn cười thành tiếng. Kế Xuân Mai tức tối mắng Bảo Bảo.

- Bảo Bảo, con dám bán mẹ ư? Phản rồi.

Trong phòng có tiếng động làm qq ở bên kia thức giấc.

- Sao vậy con? Sao ầm thế? Có phải Bảo Bảo quấy không?

- Mẹ, không có, Bảo Bảo đói con đang cho bú, mẹ ngủ đi, mai mẹ còn phải trông Bảo Bảo mà.

Kế Xuân Mai hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Lập đang nằm trên giường cười.

Do sợ qq tỉnh nên hai người không dám làm càn nữa. Nếu để qq bắt gian tại trận thì việc hay rồi. Chẳng qua nếu qq đã tỉnh thì Hứa Lập trong lúc nhất thời không thể ra ngoài được. Kế Xuân Mai thấy hắn hơi mệt liền nhỏ giọng nói:

- Hôm nay anh mệt cả ngày, hay là anh nằm nghỉ một lát, lát mẹ tôi ngủ rồi đi.

Hứa Lập tối qua gặp chuyện nên không ngủ, hôm nay vì để Kế Xuân Mai gặp mình nên hắn chỉ có thể đàng hoàng ở trong xe mở to hai mắt quan sát. Vì chống buồn ngủ Hứa Lập hôm nay hút hết hai bao thuốc. Nếu không phải vì cảm thấy vui mừng do gặp được Bảo Bảo, hắn đã sớm mệt rồi. Chẳng qua Hứa Lập lúc này cũng không đi ngay được, hắn muốn tỉnh táo vì còn bao việc ở Vọng Giang. Hứa Lập không hề khách khí, hắn nằm xuống giường ngủ ngon.

Kế Xuân Mai ngồi bên đang cho Bảo Bảo bú. Đợi Bảo Bảo bú no, cô đặt nó vào giữa mình và Hứa Lập. Cô khẽ vỗ Bảo Bảo và ru con ngủ. Hứa Lập nằm bên mở mắt ra lại phát hiện Kế Xuân Mai lúc này rất đẹp, cô xinh như một thiên thần.

Trời càng về khuya, Bảo Bảo đã ngủ trong tiếng hát ru của mẹ. Hai người Hứa Lập, Kế Xuân Mai nằm một lúc không ai lên tiếng. Một lúc sau Hứa Lập mới nói:

- Tôi phải đi.

Kế Xuân Mai lặng lẽ ngồi dậy, cô thông qua ánh trăng mà nhìn Hứa Lập cách mình có hơn mét mà không nói gì. Hứa Lập khẽ cầm tay cô nói:

- Tôi sẽ gọi điện cho chị và Bảo Bảo, nếu có thời gian về Tùng Giang tôi sẽ tới thăm hai người.

Kế Xuân Mai gật đầu, cô lúc này cũng không biết nói gì ả. Chẳng lẽ mình còn có thể giữ Hứa Lập ở lại nhà mình cả đêm ư? Kế Xuân Mai lặng lẽ mở cửa cho hắn, cô dựa lưng vào cửa mà cảm thấy cả người không còn chút sức nào, nước mắt khẽ rơi nhưng không biết là vì vui hay vì buồn?

Hứa Lập một mình xuống lầu, lên xe hắn không nhịn được nhìn lên trên. Qua ánh trăng hắn có thể thấy một hình ảnh mơ hồ đứng trước cửa sổ đang nhìn mình. Hứa Lập không biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào nữa.

Có chút cao hứng! Mình đã có con gần hai tuổi, nó làm Hứa Lập vui hơn cả khi làm thị trưởng Vọng Giang. Hơn nữa Hứa Lập vừa nhìn thấy Bảo Bảo là khẳng định đó là con mình. Dù là từ hình dạng tới xúc động trong lòng, hắn có thể khẳng định Bảo Bảo có huyết thống của mình. Trong nháy mắt ôm Bảo Bảo, Hứa Lập cũng hạ quyết tâm cả đời không thể để Bảo Bảo gặp chuyện gì cả, nhất định phải để Bảo Bảo có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.

Có chút vui ừng vì có người thầm yêu mình. Đây là việc mà người đàn ông nào cũng thấy kiêu ngạo, càng huống chi là một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ như Kế Xuân Mai. Hơn nữa Kế Xuân Mai vẫn luôn ở sau quan tâm tới mình, nuôi con cho mình. Nỗi khổ trong đó, Hứa Lập có thể cảm nhận được.

Có chút mê man, mình sau này nên đối xử với Kế Xuân Mai như thế nào? Chấp nhận tình cảm của cô ư? Nhưng như vậy là không công bằng với Phạm Ngọc Hoa. Bỏ Kế Xuân Mai? Vậy mình có lỗi với cô – người đã nuôi con mình hai năm qua. Hơn nữa Hứa Lập tự nhận mình không phải động vật máu lạnh, mình sao không cảm động với tình cảm mà Kế Xuân Mai dành cho mình chứ? Lại còn cả Bảo Bảo nữa, mình có thể không gặp lại Bảo Bảo sao? không thể? Mà Bảo Bảo là mạng sống của Kế Xuân Mai, mình sao có thể tàn nhẫn cướp Bảo Bảo khỏi tay Kế Xuân Mai được. Hứa Lập nghĩ tới việc này đã thấy mình quá ác độc.

Có chút lo lắng, chuyện này mà Phạm Ngọc Hoa biết sẽ như thế nào? Giấy không bọc được lửa, mình dấu được nhất thời nhưng có thể giấu cả đời sao? Phạm Ngọc Hoa biết còn làm bạn gái của mình nữa không? Tình cảm giữa mình và cô có được như xưa không?

Hứa Lập vẫy vẫy tay với Kế Xuân Mai, hắn ngồi vào xe nhưng tâm trạng không thể bình tĩnh nổi. Hứa Lập lên xe phóng thẳng về Vọng Giang.

Hơn 9h sáng máy điện thoại đổ chuông làm Hứa Lập thức giấc. Là Cát Binh tự mình gọi tới, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng. Bỏ máy, Hứa Lập khẽ thở dài một tiếng, chấn độn lần này làm cả Vọng Giang, thậm chí là cả Tùng Giang, trên tỉnh cũng ảnh hưởng không nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.