[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 343 : Niềm vui




Biến hoá gần đây trên quan trường Vọng Giang mọi người đều thấy. Tất cả các cán bộ lãnh đạo trung tầng trở nên đều biết điểm này, có không ít người cảm thấy hối hận vì trước đây không tạo quan hệ với thị trưởng Hứa, vì thế bọn họ tìm đủ lý do để liên lạc tình cảm với Hứa Lập. Hứa Lập vì nhanh chóng dung nhập vào Vọng Giang, dung nhập vào vòng tròn này nên cũng không tiện từ chối với thiện ý của bọn họ. Chỉ cần là những người không có quan hệ với Trịnh Quân Ba mời, Hứa Lập cũng không từ chối ai cả, hắn rất nhanh lôi kéo được một nhóm người tại Vọng Giang.

Sau một tuần những người bị Hứa Lập từ chối lập tức bị những người khác cô lập. Về phần những người bị cô lập cũng bất đắc dĩ, bọn họ đều biết chuyện mấy năm qua mình quan hệ với Trịnh Quân Ba đã truyền vào tai Hứa Lập. Bọn họ mỗi ngày đều sợ hãi, người có chút quan hệ đều lên tỉnh, thị xã Tùng Giang kéo quan hệ, tìm cửa để hy vọng thoát nạn.

Do vết thương của Trịnh Quân Ba quá nặng nên một tuần qua không thể thẩm vấn. Cuối tuần Hứa Lập lại lái xe lên Tùng Giang đoàn tụ với Phạm Ngọc Hoa.

Trưa thứ bảy Hứa Lập lái xe về Giang Ninh thăm bố mẹ hắn. Hắn không thể vì có bạn gái mà quên bố mẹ được. Đã hơn nửa tháng không gặp nên Hứa Lập cũng nhớ nhà. Đáng tiếc cuối tuần này Phạm Ngọc Hoa phải làm thêm nên không về cùng hắn được.

Thấy Lập về nhà, Hứa Thành Hữu cùng Đổng Tinh đương nhiên vui vẻ. Chẳng qua thấy Phạm Ngọc Hoa không về cùng hắn, hai ông bà không khỏi oán giận vài câu, Hứa Lập không khỏi nghi ngờ ai mới là con ruột của ông bà.

Hứa Lập có một ngày vui vẻ bên bố mẹ, hắn kể qua về công việc của mình trong thời gian này tại Vọng Giang, chỉ ó mấy việc mình gặp nguy hiểm là hắn không nói để ông bà không lo lắng.

Buổi tối hai ông bà làm một bàn đầy thức ăn đãi hắn, Hứa Lập không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Nhìn hai người tóc dã có sợi bạc, Hứa Lập thở dài một tiếng nói.

- Bố mẹ đã lớn tuổi rồi cũng đừng vất vả làm gì. Con thấy nhà Ngọc Hoa có bảo mẫu, mỗi ngày sẽ nấu cơm, dọn nhà cũng đỡ việc. Mai con sẽ bảo Ngọc Hoa tìm một bảo mẫu về giúp đỡ cho bố mẹ.

Ai ngờ ý tốt của Hứa Lập lại bị bà mẹ cắt ngang.

- Thuê bảo mẫu. Nam hay nữ? Nam thì hỏi bố con, nữ thì hỏi mẹ xem có đồng ý không. Thằng ranh này có phải là thấy bố mẹ đang vui vẻ nên muốn tìm chút gì tạo thành nguy cơ tình cảm không? Hay là muốn bố anh tìm thêm người vợ nữa?

Hứa Lập sờ mũi không dám nói gì. Mấy câu của mẹ làm Hứa Lập hoảng sợ, hắn không nghĩ chỉ tìm một bảo mẫu mà bị mẹ đưa lên đến mức mình muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình.

Hứa Thành Hữu ở bên cười nói:

- Thôi bà, con cũng là có ý tốt, bà đừng làm con sợ. Tôi có phải hạng người như vậy sao?

Đổng Tinh lẩm bẩm nói:

- Ai cũng nói đàn ông có tiền là xấu đi, trước đây không có tiền nên ông không có cơ hội đó. Chẳng qua Hứa Lập, con phải nhớ cho mẹ, con tuyệt đối không được làm chuyện có lỗi với Ngọc Hoa nếu không mẹ chặt đứt chân con.

- Mẹ, mẹ nói gì thế. Con chỉ là muốn tìm một bảo mẫu giúp bố mẹ mà thôi chứ không có ý gì khác.

- Không cần, bố mẹ vẫn khỏe. Hơn nữa bây giờ chỉ có bố con là bận, mẹ đi làm rất nhàn. Ai cũng biết con làm quan lớn, lãnh đạo đơn vị còn suốt ngày hỏi mẹ có thiếu gì không, làm việc có mệt không nên mẹ có thời gian chăm lo cho nhà này.

- Con, bố cũng biết con bây giờ làm quan, có tiền nhưng mẹ và bố không cần con quá quan tâm. Bố mẹ có thể tự chăm lo cho mình. Ôi, trước đây nhìn người làm quan cả ngày chỉ có ăn uống căn bản không làm việc gì cả, bố cũng như người khác mắng bọn họ sau lưng. Ai ngờ con bố cũng có ngày làm quan lớn. Chẳng qua bố chỉ có một câu muốn nói với con, con đừng học những người đó, con làm quan phải làm việc, đừng có bị người ta đứng sau lưng chửi nhà chúng ta, con cũng đường để ngày náo đó bố mẹ phải vào thăm con ở trong tù. Bố mẹ sẽ không chịu nổi đâu.

- Ông nói gì đó hả? Con không mấy khi về được mà ông nói gở vậy sao? Con là người như thế nào ông còn không biết ư, con chúng ta không phải người như vậy.

Đổng Tinh vội vàng la lên.

Hứa Lập nghe xong không khỏi xúc động. Bố mẹ làm việc vất vả nửa đời, bây giờ mình có chút thành tích nhưng ông bà vẫn chưa đòi hỏi gì ở mình. Mình đưa tiền cho ông bà thì bọn họ cũng không tiêu, cũng bảo mình đừng cho bọn họ nữa.

- Bố yên tâm đi ạ, con của bố quyết không giống những người đó. Mà con cũng không thiếu tiền, không cần tham ô. Con nhất định sẽ làm việc tốt cho dân chúng.

Ngoài chuyện bảo mẫu ra mọi người coi như ăn uống vui vẻ. Ăn cơm xong hai ông bà thoáng cái tranh nhau vì xem kênh nào. Hứa Lập mỉm cười nói:

- Hay là mai con mua thêm chiếc Tv nữa, mỗi người xem một kênh.

Không ngờ đề nghị này của Hứa Lập bị hai ông bà phản đối ngay. Bọn họ chẳng những không cảm ơn mà còn trách Hứa Lập lãng phí. Nói xong hai ông bà lại tranh nhau xem kênh gì.

Hứa Lập hiểu không phải bố mẹ mình xót tiền, một chiếc Tv bây giờ có vài trăm đồng có gì mà lãng phí. Ông bà không muốn mua thêm Tv là vì sợ nếu làm thế khoảng cách giữa hai người sẽ xa nhau.

- Vậy bố mẹ xem đi, con ra ngoài đi dạo một chút.

Hứa Lập thấy mình ngồi cũng không có việc gì, hắn đã lâu không về Giang Ninh nên muốn nhân cơ hội ra ngoài đi dạo.

Hứa Lập sau khi được điều lên thị xã làm việc đến giờ đã là hơn hai năm. Đặc biệt sau khi hắn tới Vọng Giang thì càng ít khi về Giang Ninh, mỗi lần về thăm bố mẹ đều là về gấp, đi gấp, hắn không có đi dạo phố đêm.

Có lẽ do trời nóng lại là cuối tuần nên ngoài đường rất đông người. Có gia đình đi dạo trên đường, có người hơi lớn tuổi ngồi cạnh gốc cây quạt mát, có các đôi trai gái tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện, ôm nhau. Hứa Lập đi quanh xem, mục đích tối nay của hắn chỉ là đi ngắm phố phường Giang Ninh về đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.