[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan

Chương 163 : Karl tiên sinh




Nghe Hứa Lập trả lời, người ở bên kia cuối cùng thở phào nhẹ nhõm chẳng qua y vẫn có chút bất mãn nói:

- Tôi là Schmidt, thư ký của chủ tịch Karl, các anh làm gì vậy hả? Vừa nãy người kia sao không trả lời bằng tiếng Đức? Tại sao không trả lời câu hỏi của tôi?

Hứa Lập nghe vậy không khỏi mất hứng nói:

- Schmidt tiên sinh, xin hỏi anh chẳng lẽ không biết mình gọi điện tới Trung Quốc sao? Tại sao anh lại không có lễ phép trách chúng tôi, sao anh không mời một người biết tiếng Trung gọi điện tới? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả người Trung Quốc đều hiểu tiếng Đức sao?

Nghe xong Hứa Lập nói, tên Schmidt ở đầu kia một lúc lâu không nói gì. Lát sau Hứa Lập nghe thấy giọng của người nói chuyện đã đổi.

- Chào anh, tôi là Karl, xin hỏi anh tên là gì? Chuyện vừa nãy tôi rất xin lỗi, là do tôi cân nhắc không chu đáo, hy vọng anh có thể tha thứ!

Hứa Lập nghe thấy là chủ tịch Karl – chủ tịch tập đoàn du lịch Kang, hắn cũng không tiện trách người ta nữa. Hắn vội vàng nói:

- Karl tiên sinh, chào ông, tôi là Hứa Lập ở văn phòng thị ủy thị xã Tùng Giang. Vừa nãy chỉ là hiểu lầm nhỏ, không biết Karl tiên sinh lần này có chuyện gì?

- Tiếng Đức của anh rất tốt, nếu tôi không biết mình đang gọi điện tới Trung Quốc thì tôi thậm chí còn nhầm anh là người Đức nữa chứ.

Karl rất hứng thú khi thấy ở Tùng Giang Trung Quốc có người nói tiếng Đức lưu loát đến vậy.

- Cảm ơn Karl tiên sinh đã khen. Ông có việc gì cần tôi hỗ trợ không?

- Là như thế này, tôi nhận được thư mời của Tùng Giang, tôi rất cảm thấy hứng thú với hạng mục du lịch của Tùng Giang đã được nhắc tới trong thư. Tôi hy vọng có thể có cơ hội gặp mặt nói chuyện với lãnh đạo quý thị xã về sự phát triển của ngành du lịch Tùng Giang.

Hứa Lập nghe xong không khỏi hưng phấn, hắn cũng rõ ràng nếu hạng mục đầu tư này thật sự có thể thành công thì thu tài chính hàng năm của thị xã Tùng Giang ít nhất tăng lên vài lần.

- Karl tiên sinh, tôi thay mặt thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhiệt liệt chào mừng ngài có thể tới Tùng Giang chúng tôi khảo sát đầu tư, bất luận là vào lúc nào, địa điểm ở đâu, chỉ cần ngài có thời gian là chúng tôi sẽ lập tức phái người tới tiến hành trao đổi với ngài về phương án cụ thể của hạng mục.

- Tốt, tết âm lịch Trung Quốc các anh chắc sắp tới rồi. Tôi rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, tôi hy vọng năm nay có thể ăn tết Trung Quốc tại Tùng Giang.

Hứa Lập thầm tính một chút.

- Tết âm của nước tôi khá muộn, tết bắt đầu từ 12/2. Chẳng qua từ bây giờ đến lúc đó còn không đầy một tháng, nếu như Karl tiên sinh thật sự có thể ở Tùng Giang ăn tết, đó là vinh hạnh của chúng tôi. Ngài sẽ có thể tự cảm nhận được sức hấp dẫn của văn hóa Trung Quốc.

Không đợi Hứa Lập nói xong, Karl đã giành nói:

- Tôi biết, tết của người Trung Quốc thường có ăn màn thầu, viết câu đối tết, đốt pháo và mừng tuổi, tôi nói có đúng không?

Hứa Lập không ngờ Karl này lại hiểu rõ văn hóa Trung Quốc như vậy, ngay cả mừng tuổi cũng biết, ngay cả mấy phong tục khác thì Karl cũng dùng tiếng Trung nói ra mặc dù hơi ấp úng.

- Karl tiên sinh, không ngờ ngài lại hiểu rõ về phong tục Trung Quốc đến vậy. Tôi hy vọng ngài có thể sớm ngày đến Trung Quốc, tới lúc đó chúng ta sẽ trao đổi thêm về văn hóa Trung Quốc.

Karl thoáng dừng một chút rồi nói:

- Ngày 12/2 là tết vậy 8/2 tôi sẽ tới Tùng Giang, anh xem như vậy có được không? Như vậy không ảnh hưởng đến công việc, cuộc sống của các anh chứ?

Hứa Lập thầm nghĩ “Ngày 8/2 vẫn là giáp tết, nếu là bình thường thì các cơ quan đơn vị đều cho nhân viên nghỉ sớm, nói không ảnh hưởng là giả. Nhưng nếu vì việc này mà để Karl tiên sinh tới sau tết, biết đâu Karl tiên sinh này sẽ đầu tư tới nơi khác, vậy không phải khiến Tùng Giang bỏ lỡ cơ hội phát triển sao? Nếu thật là vậy sợ là càng làm nhiều người khổ sở.

- Karl tiên sinh, ngài chuẩn bị đến Trung Quốc như thế nào? Tôi hy vọng ngài có thể cho chúng tôi một thời gian chính xác, chúng tôi cũng tiện bố trí lịch trình giúp ngài.

Hứa Lập hỏi.

- Ngày 8/2 tôi sẽ bay từ Đức tới Bắc Kinh, sau đó bay thẳng tới Tùng Giang. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì chắc là sáng 9/2 tôi sẽ có mặt ở Tùng Giang, thời gian cụ thể tôi sẽ bảo thư ký của tôi liên hệ với anh.

Karl trước đó đã tới Tùng Giang nên cũng biết sơ qua về cách đi tới Tùng Giang.

- Vậy được, tôi sẽ cho ngài số điện thoại di động của tôi, ngài nếu có việc gì có thể trực tiếp gọi cho tôi, như vậy cũng tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hứa Lập lần trước không điền số điện thoại di động trong thư mời mà chỉ viết số máy bàn của phòng Thư ký. Dù sao số điện thoại di động là số cá nhân của hắn, trước khi chuyện xác định hắn cũng không tiện viết vào trong thư.

Karl bảo thư ký lưu số điện thoại di động của Hứa Lập rồi nói:

- Hứa tiên sinh, lần này nói chuyện với anh tôi thấy rất vui, tôi rất chờ mong sau khi tới Tùng Giang sẽ có thể nói chuyện lâu hơn với anh.

Hứa Lập bỏ máy xuống rồi lập tức đi đến văn phòng bí thư thị ủy Cát Binh, báo cáo qua chuyện Karl tiên sinh sắp tới Tùng Giang khảo sát đàm phán về việc đầu tư vào hạng mục ngành du lịch Tùng Giang.

Cát Binh nghe xong bỏ chén trà xuống.

- Tốt, không sợ y đến, chỉ sợ y không đến mà thôi. Chỉ cần vị Karl tiên sinh này đồng ý tới thì chúng ta sẽ có cơ hội. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt, làm cho Karl tiên sinh đến Tùng Giang và có cảm giác như đang ở nhà, làm cho y cảm thấy đầu tư vào Tùng Giang thì đó sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời y.

Sau vài phút vui vẻ, Cát Binh thoáng dừng lại rồi nói với Hứa Lập:

- Tiểu Hứa, chuyện này sợ rằng phải do ủy ban thị xã phụ trách chính, cục chiêu thương, cục du lịch cũng cần phối hợp. Chuyện này cậu đã tham gia từ đầu nên tôi thấy như vậy, cậu đi theo tôi tới tìm thị trưởng Tắng Ích, cậu báo cáo qua tình hình với thị trưởng Tắng Ích, sau đó do ủy ban thị xã tìm các đồng chí ở cục Chiêu thương, cục Du lịch bàn bạc nghiên cứu ra một phương án tiếp đón cụ thể.

Hứa Lập ngồi cùng xe Cát Binh tới văn phòng Tắng Ích. Đầu tiên do Hứa Lập báo cáo qua việc vị Karl tiên sinh sắp tới khảo sát ngành du lịch Tùng Giang, sau đó Cát Binh cũng bổ sung thêm vài điểm.

Tắng Ích vốn có chút lo lắng khi Cát Binh đột nhiên tới, nhưng khi nghe Cát Binh nói xong Tắng Ích mới hiểu là có việc gì. Y cũng hiểu sao Cát Binh lại không gọi mình tới thị ủy mà lại tới tận đây gặp mình nói chuyện.

Tắng Ích lúc làm Phó thị trưởng thường trực cũng là làm thủ hạ của Cát Binh. Bây giờ y mặc dù làm thị trưởng nhưng như trước vẫn là thủ hạ của Cát Binh, hai người coi như cùng công tác năm sáu năm. Tắng Ích đương nhiên biết tính cách của Cát Binh, chỉ cần là vì Tùng Giang thì đối phương sẽ làm hết sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.