[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​

Chương 8 : Lục Cửu tấn công (sáu)




Đứng ở trong hành lang của Phúc Khánh Đường, Mộ Khanh Hoàng dừng một chút, nhìn vào trong nhà, liền thấy Lục Từ Thị ngồiở đầu ghế la hán làm bằng gỗ hoàng hoa lê, tiểu Từ thị ngồi trên ghế bành bằng gỗ hoàng hoa lê khắc vân quỳ long ở hàng đầu tiên bên tay trái, Lục Mạo và Lục Cửu quỳ bên dưới, bọn nha đầu hầu hạ cúi đầu đứng trong góc.

Thấy Mộ Khanh Hoàng đến, Lục Từ Thị nở nụ cười trước, quay đầu phân phó Sơn Trà đứng bên cạnh mình một câu, Sơn Trà liền cười đi ra đỡ Mộ Khanh Hoàng.

Mộ Khanh Hoàng khoác tay lên trên mu bàn tay của Ngọc Khê, quẳng Sơn Trà sang một bên, đi thẳng vào trong.

Sơn Trà đứng hình trong chớp mắt rồi rất nhanh lại khôi phục lại, cười đi theo vào, quay về đứng bên người Lục Từ Thị.

Lục Từ Thị liếc qua, điềm nhiên bưng chén trà lên hớp một ngụm như thể không có việc gì, lúc đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên lại thì trên mặt đã treo nụ cười hòa ái.

"Quận chúa tới đây ngồi đi.” Lục Từ Thị chỉ chỉvị trí phía bên phải trên ghế la hán của mình.

Mộ Khanh Hoàng không khách khí ngồi xuống. Nàng là hoàng gia quận chúa, nàng có thể ngồi ở vị trí này. Hồi trước chẳng qua là xuất phát từ nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi, nên nàng luôn hết sức hiếu kính với Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị. Mỗi khi Lục Từ Thị bảo nàng ngồi, từ trước đến nay nàng đều không ngồi, mà chỉ ngồi phía dưới tiểu Từ thị.

Bây giờ, trong lòng nàng đã không còn xem Lục Mạo như trượng phu của mình nữa, như vậy mẫu thân cùng với tổ mẫu của Lục Mạo, với nàng mà nói lại càng chả là cái đinh gì cả.

Vẻ mặt đang cười sủng ái nhìn Mộ Khanh Hoàng của Lục Từ Thị thoáng chốc cứng ngắc, nhưng lại trở về vẻ bình tĩnh rất nhanh.

Tiểu Từ thị thì ngược lại, sắc mặt khó coi nói: “Hôm nay oai phong của quận chúa lớn thật ấy nhỉ.”

Lúc đó, Hải Đường đưa cho Mộ Khanh Hoàng một chén trà xanh, Mộ Khanh Hoàng bưng trên tay, cầm nắp chén trà bằng sứ men xanh gạt gạt lá trà trôi nổi trong nước, khẽ cười nói: “Chỉ là ngồi ở chỗ mà bản quận chúa nên ngồi thì đã trở thành ‘tỏ ra uy phong’? Xem ra, bình thường ta quá dung túng các ngươi rồi, dung túng đến mức các ngươi cũng quên mất, ta là nữ nhi của thái tử, là Triều Dương quận chúa, là người thuộc hoàng gia.”

Tiểu Từ thị bị nói lập tức sa sầm mặt, “Tuy quận chúa là người trong hoàng gia, nhưng đã gả cho Mạo Nhi thì chính là con dâu của ta, là cháu dâu của lão tổ tông. Ngươi có biết chữ ‘hiếu’ không?”

Mộ Khanh Hoàng đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn tiểu Từ thị, "Đã nhắc tới chữ ‘hiếu’, vậy để bản quận chúabàn luận với ngươi một chút về chữ ‘hiếu’ này. Một, thiên địa quân thân sư(1), trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín, quân và trung đều đứng phía trước. Bản quận chúa thân là Quân gia, quân ở trên, hiếuở dưới. Hai, hiếu, vì sao phải hiếu thuận với cha mẹ, bởi vì cha mẹ sinh ra ngươi, nuôi ngươi, yêu thương ngươi, cho nên phải có hiếu. Một chữ ‘hiếu’ có thể áp chế đám con trai con gái ruột của ngươi, nhưng lại không áp chế ta được. Sinh ra ta, nuôi lớn ta, yêu thương ta là thái tử phi cùng thái tử. Muốn dùng chữ ‘hiếu’ để áp chế ta, người có tư cách cũng chỉ có bọn họ hoặc là hoàng tổ phụ của ta thôi. Ta gả vào nhà các ngươi, là con dâu, cháu dâucủa các ngươi, đối xử với các ngươi chỉ bằng chữ ‘kính’, mối ràng buộcở giữa chính là Lục Mạo. Nếu như không có Lục Mạo, các ngươi với ta còn có quan hệ gì đâu chứ.”

(1) Thiên địa quân thân sư: Trời, đất, vua, gia đình, thầy giáo.

Tiểu Từ thị bị nói á khẩu không trả lời được, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Phía dưới chợt truyền đến tiếng vỗ tay “bộp bộp bộp”, Mộ Khanh Hoàng theo tiếng nhìn qua, liền thấy Lục Cửu đang nhìn nàng cười, nét mặt tươi cười mặc dù tuấn mỹ, nhưng lại mang vẻ ngốc nghếch, khiến người ta nhìn mà dở khóc dở cười.

Lục Từ Thị ho một tiếng, trừng Lục Cửu một cái, quay qua cười nhìn Mộ Khanh Hoàng, thở dài nói: "Quận chúa nói phải, rốt cuộc chính là hoàng gia quận chúa, vừa nói ra đạo lý này liền khiến ta, khiến ta… Mạo Nhi, có một câu bốn chữ nói thế nào ấy nhỉ.”

Lục Mạo liền trả lời: “Có phải lão tổ tông muốn nói tới bốn chữ ‘thể hồ quán đỉnh’ (1) không?”

(1) Thể hồ quán đỉnh: Đại ý là sau khi nghe xong cao kiến của người khác thì cảm thấy sáng tỏ, hoàn toàn giác ngộ.

Lục Từ Thị gật đầu, nắm tay Mộ Khanh Hoàng, nói: "Đúng, chính là thể hồ quán đỉnh. Mấy lời của quận chúa thật làm ta thể hồ quán đỉnh."

Giả ngu bán ngốc, chính là mánh khoé mà Lục Từ Thị thường dùng. Trên mặt là nụ cười lấy lệ, trong lòng Mộ Khanh Hoàng lại là khinh thường bĩu môi.

Lục Từ Thị xuất thân nhà nông, cho dù sau này nhờanh ruột Từ Thành Lễ làm công thần dựng nước, được phong Ngụy quốc Công, con lớn nhất phong Trường Ninh hầu, nhưng cũng không vì được trở nên hiển hách bất ngờ mà lớn lối. Ngược lại, bà còn thường xuyên nhắc tới quá khứ thuở nhỏ của mình, bản thân là phụ nữ nông thông quê mùa, không biết mấy chữ, rất là thô tục. Trong số những lão phu nhân cùng thế hệ với Lục Từ Thị, cũng có nhiều người xuất thân nơi thôn quê phố phường, đột nhiên trở nên phú quý, các bà ấy đã gây ra không ít trò cười, nhưng Lục Từ Thị thì không.

Vì vậy có thể thấy được, Lục Từ Thị là người thông minh cỡ nào.

Bản thân bà ta là một phụ nữ nông thôn, thô tục không biết lễ, lại từ từ học hết tất cả những lễ nghi nên học, nhưng cũng không bắt chước bừa, mà chỉ dùng phương thức của chính mình để khéo léo sáp nhập vào trong giới quý phụ Kim Lăng, danh tiếng tốt vô cùng, mọi người đều biết bà là một người công bằng chính trực hiểu lễ nghĩa, nhà ai mà có lục đục gì đều sẽ tìm bà để phân xử.

Bà còn thường hay treo một câu nói trên miệng, có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, ở nơi nào trên thiên hạ này cũng đều phải phân rõ phải trái, người nào cũng phải tuân theo lẽ phải.

Lục Từ Thị là người chính nghĩa, nàng tin.

Đáng tiếc, đã là người thì đều có tư tâm, đều có thiên vị, Lục Từ Thị cũng không ngoại lệ. Nàng chết một lần mới biết được mình bị Lục Từ Thị lừa gạt.

Có lẽ vào lúc này, khi nàng còn chưa giết chết Ninh Tú Ngọc, biểu hiện của Lục Từ Thị đều là thật, nhưng nàng đã không còn tin nữa, chỉ cảm thấy châm chọc. Nàng liền nói thẳng: “Lão phu nhân tìm ta có chuyện gì không?"

Lúc này Mộ Khanh Hoàng mới nhìn về phía Lục Mạo bị đánh bầm dập mặt mũi, lông mày khẽ nhíu, "Ôi, chẳng qua ta cũng chỉ bảo nha đầu tát ngươi vài cái, tay nữ nhân thì có bao nhiêu lực đâu, coi như gãi ngứa cho ngươi thôi, sao bây giờ lại nhìn như đầu heo thế này? Ngươi muốn hãm hại ta à?"

Lục Cửu nhịn không được bật cười, tham lam nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng.

Ánh mắt kia nóng quá mức, Mộ Khanh Hoàng tránh tránh, ngồi nghiêng nghiêng.

Lục Cửu quang minh chính đại biểu hiện sự yêu mến của mình với Mộ Khanh Hoàng, khiến cho Lục Từ Thị nhíu mày, tiểu Từ thị xanh mặt.

Mặt Lục Mạo sưng phù, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ lại khá là bình tĩnh, không hề sợ hãi gì.

Lục Từ Thị liền nói: "Huynh đệ bọn họ đánh nhau chút thôi, không liên quan gì đến quận chúa.”

Lục Từ Thị lại trách mắng: "Huynh đệ các con đã lớn hết rồi mà lại còn đánh nhau. Mạo Nhi là người tay không thể xách, vai không thể khiêng, hiển nhiên là Cửu Nhi tìm Mạo Nhi gây sự, đúng không?”

Lục Cửu đổi từ quỳ thành ngồi chồm hỗm, bày ra dáng vẻ vô lại, dùng mũi chân đá đá Lục Mạo bên cạnh, "Ta đánh ngươi, ngươi mau mau mách với tổ mẫu đi kìa, ta đang chờ đây.”

Lục Mạo liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng một cái, nói: “Chỉ là cãi vã vài câu thôi, đại ca không cãi lại con, thẹn quá hoá giận, liền đánh con vài quyền."

Lục Cửu híp mắt lại, tiếp lời Lục Mạo, “Hắn chơi cầm kỳ thư họa của hắn, con chơi đao thương gậy gộc của con, hắn lại dám nói con không chịu làm việc gì đàng hoàng,phiền chết người, nhịn không được nêntặng hắn vài quả đấm."

"Hồ đồ!” Lục Từ Thị khiển trách Lục Cửu, “Con nói thật dễ nghe, chơi đao thương gậy gộc, cứ làm như bà không biết rõ vậy, ngày nào cũng chạy nhông nhông ngoài đường, không phải đánh nhau thì là chơi bi phi ngựa đá gà đánh chó, còn ra cái thể thống gì nữa. Nhị đệ con nói con rất đúng, lại còn không nhìn ra được lòng tốt của người khác.”

Sau đó lại nói với Lục Mạo: “Nó có cha nó dạy dỗ rồi, con làm đệ đệ sao lại đi giảng đạo nó, con bị vậy cũng đáng đời.”

Mỗi người một gậy, công bằng chính trực liêm minh.

Lục Cửu cúi đầu lạnh lùng cong môi, Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh trong lòng.

“Bà không phạthai con, lát nữa cha của hai con từ nha môn về, bà sẽ nói cho cha hai con biết, để cha của hai con phạt. Đi xuống đi, phụ nữ bọn ta còn có chuyện muốn nói.”

Tiểu Từ thị còn muốn nói lời bất bình, bị Lục Từ Thị dùng đuôi mắt quét qua, liền ngồi đàng hoàng lại.

Lục Mạo lại nhìn Mộ Khanh Hoàng một cái, muốn nhìn thấy vẻ đau lòng trên mặt nàng, nhưng lại không có gì cả. Hắn quỳ trên mặt đất, nàng ngồiở ghế trên, nàng nhìn Lục Cửu còn nhiều hơn nhìn hắn.

Trong lòng Lục Mạo trầm xuống.

“Mọi người nói chuyện đi, con ở lại hầu hạ nước trà cho mọi người.” Lục Cửu đứng lên, đẩy Sơn Trà ra, chiếm lấy vị trí của Sơn Trà.

Lục Mạo cũng không đi, ngồi phía dưới tiểu Từ thị.

Tiểu Từ thị đau lòng con trai, vội vàng dùng khăn lau vết máu ở khóe miệng Lục Mạo, “Thật mất lương tâm mà, huynh đệ ruột mà lại nỡ ra tay nặng đến thế.”

Lục Từ Thị đánh mạnh lên mu bàn tay Lục Cửu một cái, "Nhìn xem con đánh nhị đệ con ra thành dạng gì rồi.”

“Bộp” một tiếng, Mộ Khanh Hoàng thấy mu bàn tay Lục Cửu lập tức đỏ lên.

Lục Từ Thị thiên vị Lục Mạo thật, Mộ Khanh Hoàng nghĩ.

Chẳng qua, trên mặt Lục Cửu chả có một chút vết thương nào, mà Lục Mạo lại bị đánh đến mức mặt sưng phù lên, nhìn mặt ngoài quả đúng là Lục Cửu đuối lý, cũng không biết vì sao bọn họ lại đánh nhau.

Tim Mộ Khanh Hoàng ngừng một cái, chẳng lẽ là vì nàng?

Lục Mạo không thích mình, mà Lục Cửu, từ khi còn nhỏ đã nơi nơi nhìn mình không vừa mắt rồi, yến hội đạp thanh du ngoạn gì đó mà đụng phải, đều sẽ gây sự với mình. Nghĩ quái gì thế, bọn họ không phải đánh nhau vì mình đâu.

Nhưng hôm nay Lục Cửu lại khá là kỳ lạ, ngay trước mặt Lục Mạo lại đi nói cái gì mà mình là bảo vật trong lòng hắn. Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, không biết Lục Cửu chơi trò khỉ gì, bảo vật trong lòng hắn gì chứ, nói bậy nói bạ, mình chả tin.

Chắc là do lúc đó huynh đệ bọn họ lục đục với nhau, Lục Cửu cố ý nói những lời đó để kích động Lục Mạo.

Đem mình ra làm bia, Lục Cửu cũng chả phải thứ đồ tốt lành gì.

Trước khi chưa làm Đại tướng quân, Lục Cửu quả thật là đáng ghét, mà nàng thì lại phải lôi kéo con quỷ đáng ghét này. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm nay bị hắn sờ eo, nàng liền tức giận.

Lục Cửu ơi Lục Cửu, sao ngươi cứ đáng ghét như vậy mãi thế.

Thôi, vì lôi kéo cha con Lục thị để sau này đối đầu với hoàng thúc, mình không thể không nhịn một chút.

"Một cây làm chẳng nên non, đại ca đánh Lục Mạo ác như vậy, chắc là do những lời của Lục Mạo quá hèn hạ.”

Lời này vừa nói ra, Lục Cửu được sủng ái mà lo sợ, Lục Mạo trừng mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, tiểu Từ thị tức nổ phổi, Lục Từ Thị ngạc nhiên.

Lục Từ Thị kịp phản ứng đầu tiên, cười nói: "Có phải Mạo Nhi lại chọc tức con hay không? Tấm lòng của con đối với Mạo Nhi, bà hiểu rõ, nếu không phải là do thằng bé chọc giận con, con sẽ không để cho nha đầu tát nó. Nói cho tổ mẫu nghe một chút, con bị ủy khuất gì thế, tổ mẫu sẽ thay con hung hăng dạy dỗ hắn."

Tiểu Từ thị nghĩ thầm trong lòng, nhất định là bởi vì Phượng Lâu Xuân. Phượng Lâu Xuân kia xuất thân thế nào, bà đều đã điều tra rõ ràng tường tận, tiết lộ cho Mộ Khanh Hoàng chính là vì muốn mượn tay Mộ Khanh Hoàng xử lý Phượng Lâu Xuân. Thật không ngờ Mộ Khanh Hoàng lại quá nương tay rồi, chỉ sai tên ăn mày đến làm nhục Phượng Lâu Xuân thì có ích lợi gì. Phượng Lâu Xuân vốn đã làm nghề đó, hơn nữa, con trai bà căn bản không quan tâm. Bà đã hỏi thăm rất rõ ràng, con trai bà căn bản là chưa từng chạm qua Phượng Lâu Xuân, chỉ xem Phượng Lâu Xuân là tri kỷ, giống như muốn kết mối thâm giao vậy. Đây cũng chính là điều khiến bà còn lo lắng hơn cả chuyện hắn chạm vào Phượng Lâu Xuân.

Nghĩ đến nguyên nhân này, tiểu Từ thị sửa sang lại vẻ mặt, nhìn Mộ Khanh Hoàng áy náy nói: "Đứa bé ngoan, là mẹ không đúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.