"Ngươi biết ta hận ngươi nhất là cái gì không?" Lục Cửu đem Bạch Ngọc hồ lô quay buộc lại bên hông, đứng lên nhìn Lục Mạo hỏi.
Lục Cửu đứng thẳng người so Lục Mạo cao hơn nửa cái đầu, điều này khiến Lục Mạo có chút không vui, vô thức lui về sau một bước.
Lục Cửu cũng không cần Lục Mạo trả lời, nói tiếp: "Ta không đố kị ngươi niên thiếu thành danh, không đố kị tài học của ngươi. Ta hận ngươi rõ ràng cưới Tiểu phượng hoàng lại không biết quý trọng."
Lục Cửu bước tới một bước, tay chặn vai Lục Mạo, nghiêng người nói nhỏ bên tai hắn: "Đời này, Tiểu phượng hoàng là của ta."
Tròng mắt Lục Mạo hơi co lại, tức giận xoay mình, nhưng bờ vai của hắn bị Lục Cửu chế trụ, căn bản không thoát ra được, chỉ hé ra cái miệng thôi.
Lục Mạo cũng không phải đèn cạn dầu, hắn đọc thi thư điển tịch nhiều năm như vậy đâu phải đọc không, bắt được chỗ đau của Lục Cửu, đè xuống tức giận, nhướng mày nhìn Lục Cửu, lạnh nhạt cười nói: "Đáng tiếc, trong tim Mộ Khanh Hoàng chỉ có ta. Như vậy... Đại ca đây là muốn cướp đoạt phải không? Sợ là hoàng gia cũng không đáp ứng đi. Đại ca một bộ dáng quần áo lụa là, lấy cái gì tranh đoạt với ta?"
Lục Cửu ngoái ngoái lỗ tai: "Mới vừa rồi còn mắng Tiểu phượng hoàng là độc phụ, bây giờ lại nói cái gì ta cùng ngươi tranh! Lục Mạo, ngươi có thể giữ chút mặt mũi không? Đường đường Trạng nguyên lang, lời nói ra lại chẳng khác phân chó."
Xương bả vai bị bóp đến đau nhức, trên trán Lục Mạo thấm ra vài giọt mồ hôi, nhưng hắn cắn răng không nhận thua: "Kia bất quá là tình thú trong khuê phòng của phu thê chúng ta mà thôi, Đại ca ít gặp chớ lấy làm lạ."
Lục Cửu bất ngờ động thủ, thút khủy tay vào ngực Lục Mạo, trực tiếp đem Lục Mạo đẩy lui về sau mấy bước, khó khăn vịn vào cây hoa Phù Dung mới đứng vững.
Lục Mạo ôm ngực đau đớn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Cửu, cười nhạt: "Hiện nay Tiểu phượng hoàng của ngươi đêm đêm nằm ngủ trên gối của ta. Đại ca, ngươi có thể làm gì được ta, đánh chết ta ư? Ngươi dám sao?"
Lục Cửu bước nhanh đến phía trước, nắm áo nâng người Lục Mạo lên, sau đó đấm một quyền vào má trái Lục Mạo, đem Lục Mạo đánh ngã trên mặt đất.
Lục Mạo là một văn nhân thuần túy, một chút quyền cước công phu cũng không biết, đâu ra quyền cước đánh trả, chỉ như quả cầu nhận đánh từ tay Lục Cửu.
Lục Mạo cũng không phản kháng, dùng miệng làm vũ khí, chết cũng không chịu thua.
"Bằng ngươi đánh chết ta, Mộ Khanh Hoàng cũng phải thủ tiết cho ta, cả đời đều là nữ nhân của Lục Mạo ta!"
Lục Cửu trong lòng nổi giận, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sát ý lẫm liệt.
Lục Mạo cũng tuyệt không sợ, phun ra một ngụm vừa máu vừa nước bọt, lau chút máu chảy ra nơi khóe miệng, Lục Mạo từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo đến gần Lục Cửu, ngẩng đầu cười gằn: "Ta đúng là không thích Mộ Khanh Hoàng, thậm chí còn muốn vì Tú Ngọc mà từ hôn, nhưng khi ta biết ngươi quý mến nàng, ta liền cưới về. Biết tại sao không?"
Lục Mạo cũng không cần Lục Cửu trả lời, nói thẳng ra: "Ta đố kị ngươi từ nhỏ ăn chơi phóng túng vẫn có thể kế thừa hầu tước, ta đố kị ngươi ngoại trừ đánh nhau sinh sự thì chả có bản lĩnh chó chết gì, cùng ngươi chơi đùa nhưng đều là vương tôn thế tử, ta đố kị ngươi văn không thành võ không được, cha ngươi còn đem ngươi cưng chìu như bảo bối. Còn ta thì sao, ta từ nhỏ khổ đọc thi thư, trước khi thi đỗ trạng nguyên chưa một lần ngủ đủ giấc, chưa một lần thoải mái chơi đùa, sau khi thi đỗ trạng nguyên chỉ được chức quan Hàn Lâm tu soạn không quan trọng gì. Dựa vào cái gì, ngươi bất tài vô dụng, tương lai nhưng có thể kế thừa phụ thân ngươi hầu tước cùng quân chức, dựa vào cái gì ta bỏ ra nhiều cố gắng nỗ lực như vậy chỉ nhận được đền đáp ít như vậy?"
"Sở dĩ ngươi dằn vặt Tiểu phượng hoàng là vì trả thù ta?" Lục Cửu nhìn Lục Mạo, hận không thể ăn hắn.
Lục Mạo lại một lần cười gằn: "Ngươi thật xem trọng mình. Bất quá, ngươi nói cũng không sai. Dằn vặt nàng để cho ngươi đau khổ, ta cớ sao không làm chứ."
Nhìn bộ dáng đau khổ của Lục Cửu, Lục Mạo lòng sinh vui vẻ, cười nói: "Nếu sớm biết tâm tư của ngươi, đau khổ của ngươi sẽ tăng gấp bội, ta sớm nên nhìn ra mới phải."
"Vô sỉ!"
Lục cửu không thể kiềm được, lần nữa vung quyền.
"Dừng tay!"
Lục Từ thị chống quải trượng đầu Phượng, được hai đại nha hoàn đỡ đến, theo sau là Tiểu Từ thị mẫu thân Lục Mạo, Lăng thị mẫu thân Lục Cửu, cùng một đám nha hoàn bà tử vội vàng chạy tới.
Tiểu Từ thị nhìn thấy nhi tử nhà mình bị đánh đến mặt đầy máu, lòng đau như cắt, đẩy mạnh Lăng thị đứng bên cạnh một cái, mang theo khóc nức nở quát lớn: "Ngươi xem xem ngươi sinh ra cái thứ quậy phá gì? Nếu hôm nay nhi tử ta xảy ra đều gì bất trắc, ta có liều mạng cũng tuyệt không buông tha mẫu tử các ngươi."
Lăng thị bị đẩy lảo đảo, không nhờ hai đại nha hoàn của bà nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đã ngã sấp xuống rồi.
Lăng thị vừa đứng vững đã vội vàng xin lỗi: "Nhị đệ muội, xin lỗi, hắn tiểu hài tử không hiểu chuyện, muội..."
"Nương." Lục Cửu biết tính tình mẫu thân mình, từ trước đến nay mềm yếu dễ bắt nạt, hắn đối hai nha hoàn của Lăng thị nói: "Thu Phong, Thu Thủy dìu Đại thái thái về phòng đi, ở đây không có việc của người."
"Ngươi cái tên nghiệt chướng này." Lăng thị ôn nhu khiển trách một tiếng.
Thu Phong, Thu Thủy sớm bị Lục Cửu thu phục rồi, mỗi người ôm một cánh tay Lăng thị, vừa dìu vừa kéo đi.
Lục Từ thị bị tức muốn ngã ngửa, gõ thật mạnh quải trượng đầu Phượng xuống mặt đất, không ngừng mắng: "Nghiệt tử, nghiệt tử."
"Đông Mai, Đông Tuyết, còn không nhanh đỡ nhị gia các ngươi dậy. Đồ không có mắt." Lăng thị vừa đi, không có người để trút giận, Tiểu Từ thị mang hai nha hoàn của mình ra thế.