[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​

Chương 58 : SINH CON




“Con đã viết cái này. Cô, người nhìn xem!”

Tuy giữ đạo hiếu dưỡng thai tận chín tháng nhưng Mộ Khanh Hoàng cũng không để mình nhàn rỗi, nàng luôn nghĩ cách làm thế nào để điều hành Dưỡng Tế Tự cho thật tốt, làm thế nào để cứu tế được nhiều trẻ con và người già neo đơn, còn phải suy nghĩ cách dạy nghề cho những cô nhi không nơi nương tựa, cứ thế đem tất cả viết hết vào một quyển sách. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng lại thấy giờ đây mình chỉ còn thiếu mỗi một đại phú hào là Thành An quận chúa nữa thôi.

Sau khi Thành An quận chúa đọc xong liền mỉm cười, “Quả nhiên hôm nay ta không uổng công đến đây rồi, ta không có nhìn lầm người! Sau này phàm là sản nghiệp trong nhà ta, khi cần tuyển người thì nhất định sẽ ưu tiên chọn những đứa bé trong Dưỡng Tế Viện.”

“Đại ơn đại đức của cô, con thay mặt cho những đứa trẻ đó cảm ơn người.”

Thành An quận chúa liền khoát tay nói: “Không cần con phải cảm tạ, tích công đức là một chuyện cực kỳ tốt, ta đến đây chia công đức của con, con không ngại ta là mừng lắm rồi.”

Sau khi Thành An quận chúa vui vẻ nhận mộc ấn và văn sách của Dưỡng Tế Tự thừa xong xuôi, bà liền cùng Mộ Khanh Hoàng đề cập đến chuyện nhà, “Bụng con đã lớn vậy rồi, khi nào thì sinh?”

Trên mặt Mộ Khanh Hoàng liền thoáng hiện vẻ nhu hòa, mỉm cười nói: “Chắc là cuối tháng này.”

“Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến chung vui.” Thành An quận chúa hơi ngừng một chút rồi cười nói, “Ta nhớ không lầm hình như tiết thiên thu (*) của Thánh Thượng cũng diễn ra vào cuối tháng này, tiểu gia hỏa này tốt nhất là sinh ra ngay tiết thiên thu, như vậy thì mới có phúc.”

(tiết thiên thu: lễ sinh nhật của hoàng đế).

“Cám ơn lời chúc của người.” Mộ Khanh Hoàng cười nói.

“Cô à, đến tháng chín con mới có thể xả tang. Đoạn thời gian này, chuyện của Dưỡng Tế Tự đành nhờ người lo liệu, những chức quan còn lại thì người tổ chức một bữa tiệc rượu giúp con, ai ra nhiều tiền thì phong quan cho người đó.” Mộ Khanh Hoàng nửa đùa nửa thật nói.

“Cứ để đó cô lo, còn luận về tiền bạc thì không qua được phu nhân của các gia đình hoàng thương. Ta cũng biết được vài người, như Hoa gia bán vân cẩm, Thiều gia buôn mẫu đơn, cả Thủy gia kinh doanh son phấn nữa.”

“Cô thật sự đã giúp con một việc lớn đấy, nếu không phải cô tìm đến thì con cũng không thể biết những thương nhân có tiền này. Vốn con còn đang sầu không biết sau khi xả tang rồi thì nên đưa thiệp mời cho người nào, nhưng may mắn giờ đây đã có cô giải quyết hết cho con rồi. Nhưng dù gì con vẫn phải nói một chút, một khi đã chọn phu nhân cho Dưỡng Tế Tự thì một là phải chọn người thực sự muốn làm công việc này, còn với loại người làm ba ngày nghỉ hai ngày chỉ muốn lấy danh tiếng chứ không muốn chi tiền thì thôi rồi. Còn hai là phải chọn người có nhân phẩm tốt, chúng ta hợp tác làm việc chung với nhau thì ai ai cũng phải nỗ lực cố gắng, người nói xem có phải không?”

“Con nói chí phải, cô hiểu rồi.”

Lại nói thêm vài lời, Thành An quận chúa mới cáo từ rời đi.

Thành An quận chúa vừa mới rời khỏi, Lục Cửu liền quay trở lại.

Thấy trên bàn vẫn còn sót lại tách trà chưa dọn, Lục Cửu hỏi: “Ai vừa mới đến à?”

“Là Thành An quận chúa.”

Mộ Khanh Hoàng liền nói với Lục Cửu về mục đích đến đây của Thành An quận chúa.

Lục Cửu theo thói quen ôm lấy Mộ Khanh Hoàng cho nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu, áp lỗ tai lên bụng nàng lắng nghe, nói: “Quả trứng thối kia, hôm nay có giày vò mẫu thân của ngươi không đấy?”

Mộ Khanh Hoàng cười nói: “Buổi sáng chàng phá rối khiến nó đạp tới đạp lui, chỉ sợ lúc này mệt lắm rồi. Sau khi chàng đến thư phòng thì không thấy nó động nữa, có lẽ là đã ngủ thiếp đi rồi.”

“Tiểu phượng hoàng, thế nàng có nhớ ta không?” Vuốt ve bụng Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu hỏi.

“Không nhớ, một canh giờ trước chàng còn ở trước mặt ta mở quyển Kinh Thi tìm nhũ danh cho đứa nhỏ đấy.”

“Nhưng ta nhớ tiểu phượng hoàng, mỗi một canh giờ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến nàng.”

Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, thấy rõ được thâm tình tràn ngập trong ánh mắt hắn.

Tình nảy mầm trong vô thức, ngày một sâu sắc.

Sâu càng thêm sâu…

Nàng cười cười, vân vê lỗ tai hắn, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước phớt nhẹ lên môi hắn.

Nam nhân này càng ngày càng làm nàng yêu thương.

Chỉ một chiếc hôn ngắn cũng khơi lên bản tính thèm ăn trong lòng Lục Cửu. Hắn cẩn thận ôm nàng, không kìm lòng được cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn ăn mãi không biết đủ kia.

Hai tay Mộ Khanh Hoàng ôm lấy cổ hắn, khẽ nhếch hàm răng, ngấm ngầm cho phép hắn công thành đoạt đất trong miệng nàng.

Một bàn tay cởi bỏ khuy cài áo của nàng, tay lần mò xoa nắn bên trong như thỏa nỗi khổ tương tư.

Xuân phong xuân vũ xuân chi tình, tương tri tương hội niệm bất vong (1)

(1) Đây là câu đối, ý là gió xuân mưa xuân đến mang theo tình cảm dạt dào, bạn tương tri khi gặp được nhau thì chắc chắn sẽ không thể quên được.

Sau thời gian một nén nhang, Lục Cửu tự mình cài lại khuy nút hình hồ điệp cho Mộ Khanh Hoàng, đến lúc này mới đem chuyện cả nhà Vương Kỳ chết thảm và Thái tử bị hãm hại nói với nàng: “Tạm thời bên Cố chỉ huy sứ đó còn chưa tra được gì, nhưng hiện tại ta đang nghi ngờ một người, chính là người mà Kim Nê đang xem là tri kỷ Âm Cửu Chúc.”

Màu đỏ như hoa đào trên mặt còn chưa rút đi, Mộ Khanh Hoàng ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng lại, “Phụ thân bị hãm hại ư?”

“Đừng kích động, ta chính vì sợ nàng kích động nên mới không dám nói sớm với nàng.”

“Chàng mau nói rõ tường tận mọi chuyện cho ta!” Mộ Khanh Hoàng gấp gáp hỏi.

“Đây là chuyện từ năm ngoái rồi, hẳn Cố chỉ huy sứ sẽ không gạt ta chuyện này đâu. Ta cũng vẫn luôn dặn bọn Bạch Cẩm theo dõi nhất cử nhất động vụ án này. Tuy là bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào nhưng ta có đặt ra một giả thiết. Giả như hung thủ giết chết Vương Kỳ, kẻ đã ám sát nàng ở ngõ bắc, Phượng Lâu Xuân, Sầm Tiểu Mạn, và bạn tốt tri kỷ của Kim Nê là Âm Cửu Chúc có liên quan đến nhau thì hẳn là bọn chúng sẽ ngấm ngầm liên lạc qua lại, nếu là vậy thì chúng ta có thể lợi dụng Sầm Tiểu Mạn, lần theo dấu vết để lùng ra hung thủ đứng phía sau. Tình cờ chuyện này cũng trùng khớp với kế hoạch mà chúng ta đã dày công sắp đặt. Nếu như bọn chúng đã cài một cây đinh bên người chúng ta, thì ta cũng có thể đến bên bọn chúng để làm gian tế.”

Dừng một chút, Lục Cửu lại nhìn Mộ Khanh Hoàng mà nói: “Tiểu phượng hoàng, cuối tháng này sẽ là tiết thiên thu của Thánh thượng, phiên vương cũng đã lục tục lên kinh, thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa. Đợi khi nàng sinh con xong rồi, chúng ta sẽ phải phối hợp cùng nhau diễn một vở kịch, rồi từ đây và cả về sau nàng nhất định phải tin tưởng phu quân của nàng. Hai đời của ta đều chỉ yêu duy nhất một mình nàng, ngoại trừ nàng ra ta tuyệt sẽ không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác.”

Tâm Mộ Khanh Hoàng không ngừng rung động, nhưng trên mặt nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, tay vuốt ve mặt hắn: “Ta tin chàng.”

Nhìn thấy nàng như vậy, Lục Cửu lúc này có phần không được vững dạ lắm. Nhưng vì để tìm ra chứng cứ chứng minh ý đồ mưu phản của Mộ Kiêu, bọn họ không còn con đường nào khác. Hắn chỉ có thể lại cúi đầu hung hăng hôn lên miệng nhỏ nhắn của nàng.

---

Tiết thiên thu đêm nay, cung đình mở thịnh yến, các nhi tử của Kiến Nguyên Đế ở bên ngoài đều đã trở về. Nhìn thấy con cháu đông đúc quây quần dưới một mái nhà, thân là phụ thân cũng lấy làm cao hứng. Đêm nay, pháo hoa bắn mãi không dừng.

Cũng một đêm này, Mộ Khanh Hoàng lâm bồn.

Thì ra sinh con lại đau đến như vậy!

Trong tiếng rên rỉ nén nhịn của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu cùng Sầm Tiểu Mạn ở sảnh ngoài nháy mắt đưa tình với nhau.

“Bàn tay nhỏ bé của nàng vừa thon nhỏ vừa mềm mại, trông thật là đẹp mắt.” Lục Cửu vuốt ve bàn tay Sầm Tiểu Mạn, đôi mắt phượng nhìn nàng ta không chớp mắt.

Mặt Sầm Tiểu Mạn ửng đỏ đứng trên mặt đất, bất an ngó quanh: “Quận chúa đang sinh con mà, thế tử gia, chúng ta như vậy không tốt đâu.”

Lục Cửu lườm nàng, nhếch mép, “Có nữ nhân nào là không sinh con, còn phải chiều nàng ta nữa sao? Nàng có muốn sinh con hay không, hửm?”

Lục Cửu một phen ôm Sầm Tiểu Mạn vào lòng, vừa định hôn thì Ngọc Loan đã xông thẳng vào, lập tức tạt một chậu máu loãng lên người hai người họ, “Quận chúa của chúng ta đang sinh con ở trong sương phòng, đã đau đến muốn chết rồi, vậy mà các ngươi lại ở nơi này khanh khanh ta ta. Có phải ta đến trễ một chút thì các người sẽ lăn đến trên giường của quận chúa chúng ta luôn hay không hả?”

Ngọc Loan tức đến cả người đều phát run, lao đến túm lấy búi tóc Sầm Tiểu Mạn lôi nàng ta từ trong lòng Lục Cửu ra ngoài, “bốp bốp” in thẳng năm dấu bàn tay lên mặt nàng ta, “Nữ nhân đê tiện nhà ngươi, dám câu dẫn chủ tử, ta đánh chết ngươi!”

Sầm Tiểu Mạn đau đớn hét lên, “Thế tử gia mau cứu nô tỳ.”

“Hồ nháo không biết phép tắc, dừng tay cho ta!” Lục Cửu lao đến, cản lấy một tay Ngọc Loan rồi ôm chặt Sầm Tiểu Mạn trong ngực, phẫn nộ quát: “Cút đi!”

Ngọc Loan chống nạnh mắng to, “Thế tử gia ngươi thật không có lương tâm, quận chúa chúng ta sinh con cho ngươi đã phải chịu đau đến bán sống bán chết, ngươi lại ở đây phong lưu khoái hoạt với tiểu tiện nhân này. Ngươi không biết sẽ làm quận chúa chúng ta thất vọng lắm hay sao?”

“Con mắt nào của ngươi thấy bổn thế tử phong lưu khoái hoạt, không phải chỉ là sinh đứa bé thôi sao, nàng ta sinh đẻ thì ta có thể làm gì được? Vốn dĩ bổn thế tử ngồi đây là bàn chuyện quan trọng với Tiểu Mạn, rồi sao nào?” Lục Cửu cương ngạnh, thở hổn hển nói.

“Rồi sao nào? Các người chờ đó, bây giờ ta sẽ nói cho quận chúa! Tiểu tiện nhân chờ đó, quận chúa mà ra tay thì ngươi có muốn chết cũng không được yên đâu!”

Sầm Tiểu Mạn hoảng sợ lập tức chui rúc vào lòng Lục Cửu, Lục Cửu vội vã che chở nàng ta trong lồng ngực.

Tiếng tranh cãi lôi kéo Lục Bỉnh và Lăng Thị cùng tiến đến, vợ chồng già đứng nghe ngoài cửa được một lúc, Lăng Thị chợt khẽ nói: “Tiểu tử này cũng quá bốc đồng rồi, dù quận chúa có ngàn vạn lần không tốt thì cũng không nên làm như vậy trong thời điểm này chứ, ngay cả bản thân thiếp làm mẹ cũng nhìn không nổi! Nữ nhân Tiểu Mạn này quả thật đúng là một con hồ ly tinh!”

Lục Bỉnh ừ một tiếng, chắp tay ở phía sau thong thả bỏ đi.

“Lão gia?” Lăng Thị vội vàng đuổi theo sau.

Biết được Mộ Khanh Hoàng sinh con, tam phòng đi tới Mạc Viên vấn an nhưng thấy tình trạng hiện tại cũng bỏ đi hết rồi.

Một lát, trong phòng sinh vọng ra tiếng khóc to rõ của hài nhi.

Trước đó bởi vì một màn ‘vụng trộm đầy xấu hổ’ bị bắt gặp bởi tiểu nha đầu mà Lục Cửu trốn vào trong phòng ngủ, khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng khóc ấy, hắn phải hết sức kìm nén cơn xúc động của mình, ngăn không để mình lao thẳng ra ngoài mà chạy vào phòng sinh chỉ để nhìn Mộ Khanh Hoàng một chút.

Chờ đến khi Ngọc Khê lạnh mặt gọi hắn, Lục Cửu mới gục bả vai, ủ rũ buồn bã đi theo Ngọc Khê vào phòng sinh. Máu đen trong phòng đều đã được lau chùi sạch sẽ, Lục Cửu vừa bước vào cửa liền muốn khóc, trông thấy sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Mộ Khanh Hoàng, nước mắt hắn liền rơi xuống.

Mộ Khanh Hoàng mỉm cười nhìn hắn, “Ngốc, chàng khóc cái gì, còn không lại đây xem con của chúng ta.”

Quỳ gối bên giường, Lục Cửu không nhìn con mà trước tiên liền đưa tay sờ mặt Mộ Khanh Hoàng, “Tiểu Phượng Hoàng, chúng ta không sinh, sau này cũng không sinh nữa.”

Chóp mũi nàng chợt ngửi được mùi máu tanh, còn cảm giác được trên mặt hơi ươn ướt, Mộ Khanh Hoàng bắt lấy tay hắn, phát hiện lòng bàn tay hắn đã bị móng tay trơn nhẵn của chính hắn ghim sâu đến mức máu me nhầy nhụa.

“Ngốc, ta tin tưởng chàng, là chúng ta đã thương lượng như vậy, đừng tự trách mình!” Trên mặt có máu, Mộ Khanh Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, hai hàng nước mắt theo má lăn xuống áo gối.

Vừa dùng tay áo lau vết máu trên mặt nàng, Lục Cửu vừa uất hận nói: “Chờ khi tiêu diệt được Mộ Kiêu, ta nhất định sẽ đưa hai mẹ con nàng đi du ngoạn khắp nơi, chuyện gì cũng không cần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, kỳ thật ta không hề muốn làm quan cũng không cần làm tướng quân gì cả, ta chỉ muốn làm một người phú quý nhàn rỗi, mỗi tối đều có thể ôm nàng ngủ, mỗi buổi sáng thức giấc đều sẽ nhìn thấy nàng, hôn nàng một cái, tất cả những thứ này chính là tâm nguyện cả đời ta. Tiểu Phượng Hoàng, có phải ta như vậy là rất không có tiền đồ hay không?”

Mộ Khanh Hoàng cười nói: “Có phải còn muốn nuôi chú chó, thỉnh thoảng sẽ chơi trò đấu dế nhàn hạ sống qua ngày luôn không?”

Lục Cửu mãnh liệt gật đầu, ánh mắt trong thoáng chốc dần ảm đạm, “Ta khẳng định nàng sẽ chán ghét ta không có chí lớn như vậy.”

“Ngốc quá! Chờ tiêu diệt được Mộ Kiêu, chàng muốn đến nơi nào ta đều sẽ đi cùng chàng, như vậy có được không?”

“Thật chứ?” Lục Cửu vui sướng không thôi.

“Ừm, Triều Dương quận chúa nhất ngôn cửu đỉnh.” Mộ Khanh Hoàng vươn ngón út ra, cười với hắn, “Chúng ta ngoéo tay đi!”

“Được! Ngoéo tay ước định một trăm năm không được phép thay đổi.”

Giây phút này, nhìn nụ cười sáng rỡ tuyệt đẹp của Lục Cửu mà nàng như quay lại khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn nằm sấp nơi đầu tường, cầm hoa pháo đỏ rực trong tay cười nịnh nọt nhìn nàng. Nụ cười này đã được Mộ Khanh Hoàng khắc sâu trong trí nhớ, xem như vật trân bảo mà cất giữ trong lòng cả đời.

Đây là Lục Cửu, là phu quân của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.