Edit: Diệp Nhược Giai
Đối với toàn bộ mọi người trong Trường Ninh Hầu phủ mà nói, tân nương tử Triều Dương quận chúa thực sự không được tính là mới, chẳng qua uy thế của Triều Dương quận chúa trong lòng nhóm nô bộc tỳ nữ nay đã nặng hơn xưa. Đùa à, đây chính là người đã giết chết bố mẹ chồng trước, khiến cho chồng trước thân bại danh liệt đấy.
Đi trên con đường dẫn tới Thụy Phúc đường, cảm nhận được nhóm người hầu nơm nớp lo sợ, cung kính cẩn thận, Mộ Khanh Hoàng cười một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ thản nhiên.
Lục Cửu như biết rõ vì sao nàng cười nên cũng cười theo, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không trở thành Lục Mạo thứ hai, nàng đừng nghĩ đến chuyện giết ta.”
Mộ Khanh Hoàng liếc hắn một cái, "Sao, sợ à?”
"Không phải sợ, mà là ta biết rõ ta tuyệt đối không nỡ để nàng phải trải qua chuyện như vậy lần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, có ta ở đây, nàng chỉ cần thoải mái làm những chuyện nàng muốn thôi.” Dưới ống tay áo, Lục Cửu lén lút nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.
Cảm giác chua xót trong lòng vì nụ cười này của hắn mà chợt tan biến hết, Mộ Khanh Hoàng nhéo nhéo tay Lục Cửu, đôi mắt phượng của Lục Cửu càng sáng ngời, không để ý đám người hầu đi qua đi lại, một tay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, "Đi thôi."
Mộ Khanh Hoàng hơi kinh ngạc một chút rồi mặc kệ, hai tay đặt trên bụng, ngước mắt nhìn hắn, nhìn gương mặt khuynh thành tỏa sáng trong nắng mai của hắn.
Cơ thể nàng mảnh mai nhỏ nhắn, nằm gọn trong lồng ngực hắn, hai mái đầu từ từ tựa gần vào nhau.
Lục Cửu cười ha ha, ôm lấy Mộ Khanh Hoàng chạy như bay trên hành lang, gió thổi vùn vụt qua tai, Mộ Khanh Hoàng giương cao khóe môi, sợ bị té ngã nên hai tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn, mỉm cười nhẹ giọng khiển trách, "Chàng chậm một chút, chậm một chút."
Tiếng cười sang sảng vang vọng vào trong Thụy Phúc đường – chỗ ở của phu thê Lục Bỉnh, Lục Bỉnh cười hề hề đến méo cả miệng, “Ta có hy vọng ôm cháu rồi.”
Lăng thị cười nói: "Cửu Nhi kỳ cục quá.”
Ngồi tại vị trí đầu tiên bên dưới chủ vị, Tam lão gia Lục Cảnh nịnh nọt nói: "Người ta là vợ chồng hợp pháp, lại là vợ chồng son, có ân ái thế nào cũng không quá đáng.”
Tam phu nhân Tạ thị cũng vội vàng cười nói: “Khó nhất là được nghe thấy tiếng cười của quận chúa, hồi trước..."
Tam lão gia vội vàng đá một cước, Tam phu nhân lập tức ngậm miệng, lúng túng cười.
Đích nữ Lục Nguyệt của Nhị lão gia Lục Văn lạnh mặt nói tiếp: "Hồi trước khi còn ở chung với đệ đệ ta, ta chưa từng thấy nàng ta cười.”
Hôm nay tân nương tử phải đến bái chào cô cậu cùng các thân thích bên nhà chồng, vì vậy trong Thụy Phúc đường ngồi đầy người. Ngồi cùng chỗ với Lục Nguyệt là Mộ Cao Tố, hắn đang đùa chim, nghe thấy thê tử của mình nói vậy, liền vô tâm nói: “Vậy thì có sao đâu, đại bá đã chuẩn bị bao lì xì chưa đấy?”
Lục Bỉnh cười chỉ vào một bao lì xì căng phồng trong khay màu đỏ bên cạnh, “Bao lì xì này của ta đã chuẩn bị không biết bao nhiêu năm rồi, chỉ ngóng trông thằng nhóc này thành thân cho ta được ôm cháu thôi đấy.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng đến.
Lăng thị hơi không được tự nhiên, lập tức ngồi thẳng người lại, quan sát Triều Dương quận chúa càng lúc càng tiến đến gần mình rồi quỳ xuống trên bồ đoàn, bà sợ đến mức tay chân cũng không biết phải để đâu.
"Công công uống trà."
"Ngoan." Lục Bỉnh vui sướng rạo rực thưởng bao lì xì cho nàng, Mộ Khanh Hoàng giơ hai tay nhận lấy rồi giao cho Ngọc Khêở đằng sau mình.
“Bà bà uống trà."
Lăng thị vội vàng đưa hai tay ra nhận, "Quận chúa mau đứng lên."
Lục Cửu nói: “Mẹ, mẹ mau mau uống trà thưởng bao lì xì đi, Tiểu Phượng Hoàng của chúng ta hiện giờ đã là Dưỡng Tế Tự khanh chính tam phẩm rồi, bên dưới phải nuôi rất nhiều người, cần rất nhiều bạc, không cần vòng ngọc trâm cài, hôm nay chỉ lấy lì xì thôi.”
"Biết rồi biết rồi, con lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mẹ nhớ rõ mà.” Nói xong cũng đưa cho Mộ Khanh Hoàng một bao lì xì nặng trĩu.
"Cám ơn mẹ.” Mộ Khanh Hoàng cười nhìn Lăng thị.
Một tiếng mẹ này khiến Lăng thị được sủng mà lo,trong lòng không biếttại sao lại dâng trào cảm giác hãnh diện, nhưng nỗi sợ hãi đối với Triều Dương quận chúa vẫn không hề suy giảm. Bà tuyệt đối không dám thất lễ với Mộ Khanh Hoàng, sợ bản thân mình lại phải nối gót theo phu thê Lục Văn.
Tiếp theo Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng tới trước mặt Lục Cảnh, dựa vào thân phận của Mộ Khanh Hoàng thì chỉ cần gật đầu một cái với phu thê Lục Cảnh, phu thê Lục Cảnh liền ngoan ngoãn, trên mặt còn cười tươi roi rói đưa hai bao lì xì nặng trịch.
Cặp vợ chồng tiếp theo chính là đại tỷ ruột và đại tỷ phu của Lục Cửu.
Lục Linh có khuôn mặt phúc hậu, tướng mạo đẫy đà, gả cho đích trưởng tử Liêu Bình An của Tả quân Đô đốc phủ Đoạn sự Liêu Thăng. Liêu Thăng và Lục Bỉnh là bạn thân, Lục Linh và Liêu Bình An được đính hôn từ nhỏ, phu thê ân ái, sinh được một người con trai.
Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới kết cục của cả nhà Liêu Thăng. Những năm cuối triều đại Kiến Nguyên, vì dính líu đến vụ án mưu nghịch của Vĩnh Xương hầu Thích Trọng Lương mà cả nhà Liêu Thăng bị tịch biên xử trảm, màThích Trọng Lương là Chiêm sự phủ Chiêm sự, có chỗ dựa vững chắc, sau khi Duẫn Hoàng được sắc phong làm hoàng thái tôn thì lên làm thái phó của thái tôn.
Sau khi Thích Trọng Lương mất, thư đồng trong Đông Cung là Trình Tử Tí cùng Lý Thượng Đức hoàn toàn trở thành người mà Duẫn Hoàng nể trọng nhất. Đợi đến khi Duẫn Hoàng lên ngôi, hai người này trực tiếp trở thành đại thần đắc lực mà Duẫn Hoàng sủng ái nhất, sau đó lại đưa ra chính sách cưỡng bức tước phiên, dẫn đến phiên vương các nơi nổi dậy nghịch phản.
Trong việc này không chừng có Mộ Kiêu nhúng tay.
“Chung sống với quận chúa cho thật tốt, sang năm tranh thủ cho cha được bế cháu trai mập mạp." Lục Linh cười nói.
Lục Cửu sang sảng cười đáp ứng, làm cho Mộ Khanh Hoàng nóng đỏ cả mặt.
Lục Nguyệt vặn mạnh khăn tay của mình, nặng nề hừ một tiếng, xoay người nói với Lăng thị: "Đại bá mẫu, người nhất định phải cung phụng quận chúa như Bồ Tát nha, không thì coi chừng người lại nhận được kết cục qua thu chém đầu đấy.”
Nay đã là tháng chín, ngày xử trảm sắp tới gần, trong lòng Lục Nguyệt vừa xót vừa hận.
Người Lăng thị thoáng cứng đờ, lén lút liếc mắt dò xét Mộ Khanh Hoàng một cái rồi miễn cưỡng cười không lên tiếng.
Xưa nay Lục Nguyệt luôn khinh thường Đại bá mẫu có đánh cho mười gậy cũng không ra nổi nửa cái rắm này, trực tiếp liếc mắt khinh bỉ.
Lúc đó Mộ Khanh Hoàng đang dẫn theo Ngọc Khê, dựa theo quy củ tặng chút quà cho nhóm đệ đệ muội muội, nghe tiếng nhìn lại, nhìn thẳng vào Lục Nguyệt, "Ngươi có ý kiến với ta?”
Lục Nguyệt hừ một cái từ trong lỗ mũi, đang định mở miệng nói chuyện, Mộ Khanh Hoàng đã thản nhiên cất tiếng: “Ngươi cứ nghẹn đấy đi. Nơi này là Trường Ninh Hầu phủ, ta là phu nhân của Trường Ninh Hầu thế tử, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của phủ này. Còn ngươi, chẳng qua chỉ là một chậu nước đã hất ra ngoài mà thôi.”
Mộ Khanh Hoàng lại quay sang Mộ Cao Tố nói: "Tố đường ca, muội nói vậy huynh có ý kiến gì không?"
Lục Nguyệt đẩy mạnh Mộ Cao Tố, sắc mặt xanh mét: “Thê tử của chàng bị người ta bắt nạt, nếu chàng còn là nam nhân thì nên đi bắt nạt lại ngay đi. Chàng là đường ca của nàng ta, còn là Vị Nam vương, luận bối phận luận phẩm cấp chàng đều có thể răn dạy nàng ta. Mau đi!”
Mộ Cao Tố vẫn dán chặt mông mình vào ghế không động đậy, lẩm bẩm nói: “Nàng cũng là đường tẩu, là Vị Nam vương phi đấy, sao nàng không đi răn dạy đi?”
Lục Nguyệt tức đến mức giậm chân, vung tay đánh lên vai Mộ Cao Tố, quở trách: “Chàng cái tên nam nhân vô dụng này, ta gả cho chàng có ích lợi gì, ta bị người khác ức hiếp cũng không đòi lại được. Vị Nam vương phi rách nát gì chứ, trong nhà chàng không biết đã có bao nhiêu quận vương bao nhiêu quận vương phi,mà cũng có dùng được cái rắm gì đâu, chút bổng lộc nhận từ quốc khố hàng năm cũng chả đủ để nhét kẽ răng. Trừ cái đó ra, chàng cũng chỉ biết xách lồng chim đi dạo, túm tụm lại chơi đấu dế, chàng nói xem ta gả cho chàng có ích lợi gì!"
Nghĩ tới cha mẹ ruột sắp bị chém đầu, Lục Nguyệt lại đặt mông ngồi lại trên ghế, cầm khăn bụm mặt khóc hu hu.
"Quận vương, người mau mau dẫn nàng ta về nhà khóc đi, ta vừa cưới mà lại khóc ngay ở đây, xui quá thể.” Lục Cửu đoạt lấy lồng chim của Mộ Cao Tố, thúc giục nói.
Mộ Cao Tố sờ sờ mũi, “Đi, chúng ta về nhà khóc.”
"Ta không về, ta muốn khóc ở đây đấy. Tổ mẫu cùng với cha mẹ ta sắp bị chém đầu rồi, đám ngườivô lương tâm các ngươicòn cười, còn cưới vợ. Cưới người khác thì thôi đi, tại sao cứ phải cưới sao chổi này về chứ? Nàng ta chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện! Mẹ ơi, cha ơi, tổ mẫu ơi, mọi người chết biến thành lệ quỷ thì đừng buông tha cho những người này!"
Lục Nguyệt quét mắt nhìn một lượt những người có mặt tại đây, đôi mắt sắc bén như đao cắt qua mặt mọi người, bộ dáng hung dữ như muốn ăn thịt người.
Chính vì Lục Từ thị sắp phải chết nên mới vội vàng cưới vào lúc này, chứ một khi Lục Từ thị chết rồi, cả nhà Lục Bỉnh cũng phải giữ đạo hiếu,đồng lứa với Lục Bỉnh phải để tang ba năm, còn đồng lứa với Lục Cửu phải để một năm.
Người sáng mắt đều biết rõ chuyện này là thế nào, vốn là Lục Từ Thị, Lục Văn cùng tiểu Từ thị vội vàng đi tìm chết nên mới bị chặt đầu, mà tính đúng ra thì ba người này đã phá hỏng hôn sự giữa Triều Dương quận chúa và Lục Cửu. Bây giờ Thánh thượng lại tứ hôn hai người lần nữa, có ai nói được gì, chỉ có Lục Nguyệt chuyên bóp méo sự thật mới gây lộn làm lớn chuyện.
Lục Bỉnh thân là trưởng bối nhiều tuổi nhất tại đây lại không tức giận chút nào, ngược lại thong thả ung dung hớp một ngụm trà rồi nói: "Tất cả giải tán đi. Cửu Nhi cùng thê tử của Cửu Nhi đi theo ta, chúng ta đi đến đình giữa hồ trong hoa viên nói chuyện. Ở đó ta đã sai người bày sẵn cua với rượu hoa cúc rồi, mấy người chúng ta vừa uống rượu vừa nói.”
Mắt Mộ Cao Tố lập tức sáng ngời, chim của mình cũng bỏ mặc, ôm lấy cánh tay Lục Cửu, không khách khí nói: "Đi, chúng ta đi uống rượu,để nàng ta đứng đây khóc đi, nữ nhân gia khóc một chút mới tốt cho thân thể.”
Cha mẹ ruột vẫn chưa chết, nên Lục Nguyệt khóc chỉ có ba phần thực, bảy phần là vì muốn để cho Mộ Khanh Hoàng ngột ngạt. Nàng ta thấy mọi người đều bỏ đi, không ai đến đây an ủi mình, lập tức bị chọc tức khóc thật, lại thấy tên bất lực kia cùng với Lục Cửu thân thiết nói cười, giận dữ khóc nấc lên nói, "Các ngươi, các ngươi không có lương tâm!"
Mặc cho nàng ta kêu gào khóc rống cũng chẳng ai thèm để ý. Một nhà Lục Văn triệt để sụp đổ, một nhà Lục Bỉnh lại như mặt trời ban trưa, phu thê tam phòng tính kếbấu víu đã quen, có lý nào sẽ vì một đứa con mồ côi của nhị phòng mà đắc tội đại phòng.
Tuy nói Lục Nguyệt gả cho quận vương, nhưng quả thật y như lời của nàng ta, Kiến Nguyên Đế có hơn hai mươi con trai, con trai lại sinh ra được một đống cháu trai, mỗi một cháu trai ngoại trừ được tiếp tục duy trì Vương tước, lên làm thế tử của Vương phủ, thì cũng sẽ được phong làm quận vương, vì vậy tại Đại Tấn này không hiếm quận vương, có quận vương rời đi đến đất phong, có quận vương lại ở lại kinh đô nhưng không có thực quyền gì, Mộ Cao Tố lại là một tên ăn chơi trác táng không có lòng cầu tiến, ở trên người hắn không kiếm được thứ tốt gì, người tam phòng đương nhiên sẽ không đi nịnh bợ.
Lục Bỉnh chắp tay, "Quận vương vẫn nên đưa Lục Nguyệt về nhà đi, ta muốn nói chuyện nhà với con trai ta, ngày khác sẽ bảo tiểu tử thúi này mời người đến uống rượu."
Mộ Cao Tố chẳng hề để ý "A" một tiếng, cười tủm tỉm đưa tay, "Vậy con cua..."
Lục Bỉnh cười phân phó Lăng thị, "Đưa một con cua đã được hấp chín cùng với rượu hoa cúc cho quận vương mang đi."
Có cua ăn có rượu uống, Mộ Cao Tố liền cao hứng, cũng mặc kệ Lục Nguyệt làm gì, hắn xách đồ vui vẻ rời đi. Hành động này lại lần nữa thành công khiến Lục Nguyệt tức đến ngã ngửa, nàng ta làm loạn một trận như vậy, cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, liền xám xịt dẫn theo nha hoàn ma ma rời khỏi.
Tam phòng nhận cua với rượu, thức thời quay về tiểu viện của mình ăn.
Lăng thị dẫn phu thê Lục Linh cùng đám tiểu bối trong nhà đến chỗ khác dùng bữa, Lục Bỉnh thì dẫn Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng đến đình trong hoa viên.
Tại đây, hoa sen trong ao đã khô héo hết cả, và con cái chép đỏ bơi lượn quanh rễ sen, hoạt bát đáng yêu.
Trong đình giữa hồ, quả thực như Lục Bỉnh đã nói, vài con cua bự đỏ tươi đã được bày sẵn, đang bốc hơi nóng nghi ngút, hương hoa cúc tỏa ra từ những ly sứ nhỏ đựng rượu trong vắt.
Lục Bỉnh ngồi xuống xoa xoa hai tay rồi cầm đũa lên, “Con dâu mau ngồi xuống ăn đi, ở đây không có người ngoài, mà thật ra cha cũng không thích mấy thứ quy củ rách nát này, thân tình trong nhà đều bị mấy thứ lễ nghi phiền phức đó phá hỏng hết rồi.”
Vì vậy Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng liền ngồi xuống ở bên phải Lục Bỉnh, Lục Cửu học theo cha hắn dùng tay không lột cua, lại dùng kim xiên bóc thịt cua ra đặt vào đĩa sứ trắng trang trí hoa văn cá vàng cho Mộ Khanh Hoàng ăn.
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng vui vẻ nhưng trên mặt không biểu hiện gì, cụp mắt xuống hưởng dụng.
Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu, Lục Cửu cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con bóc cua cho vợ con là đạo lý hiển nhiên."
Mặt Mộ Khanh Hoàng hơi nóng lên, dưới gầm bàn lặng lẽ dùng chân khẽ chạm vào hắn, để hắn thu liễm bớt lại.
Lục Cửu lặng lẽ cười, vội vàng hiếu kính một con cua béo đã được lột sẵn cho cha hắn.
Lục Bỉnh hài lòng, bàn tay dính đầy gạch cua vuốt vuốt râu, hắng giọng một cái nói: "Con dâu, con nói với cha một chút xem con định điều hành Dưỡng Tế Tự kia thế nào? Mẹ góa con côi trong thiên hạ này nhiều không đếm xuể, con làm sao quản lý được?”
Mộ Khanh Hoàng đặt thìa bạc xuống, tỉ mỉ suy tư một chút nói: “Con nghĩ, trẻ em mồ côi với người già tàn tật nhất định không thể làm việc được, những người như vậy chỉ có thể nuôi dưỡng, ngược lại những người có năng lực hoạt động thì vẫn còn dùng được. Con định tìm sư phụ cho bọn họ, để bọn họ tự học một ít bản lĩnh kiếm tiền, một phần tiền trong lợi nhuận sẽ giao cho một bộ phận trong Dưỡng Tế Viện để phụng dưỡng những lão nhân không có năng lực làm việc. Cha, người xem có được hay không?”
Đối với việc Mộ Khanh Hoàng noi theo Lục Cửu gọi mình là cha, Lục Bỉnh rất hài lòng, vì vậy nói chuyện với Mộ Khanh Hoàng càng thêm hòa ái dễ gần. Ông vốn là một lão nhân có nét mặt hiền hòa, khi còn trẻ ắt hẳn cũng tuấn tú như Lục Cửu, nên về già vẫn có thể nhìn ra một ít đường nét năm xưa, không khiến người ta hiềm khích.
“Ý tưởng của con rất tốt, nhưng thời gian đầu nhất định phải đập tiền vào đây.”
“Cha, cha mang một ít vàng bạc mọc rêu trong nhà chúng ta cho con với nương tử dùng đi?” Lục Cửu cười hì hì nhìn cha hắn.
Trong lòng Lục Bỉnh thầm mắng tên vô lại ăn cướp giữa ban ngày ban mặt này, biết rõ Thánh thượng phong cho tiểu tử thúi nhà mình làm Dưỡng Tế Tự thiếu khanh chính tứ phẩm là vì muốn ông phải bỏ tiền ra trợ cấp cho đôi vợ chồng son. Làm việc thiện tích lũy công đức ông cũng bằng lòng, nhưng nếu muốn nuôi sống toàn bộ trẻ mồ côi người già cả kẻ tàn tật trong cả nước này, thì có đưa cả Trường Ninh Hầu phủ vào cũng không đủ. Vì vậy ông lại nói: “Tuy trong tay cha cũng có một ít của cải, nhưng mà đống bạc ấy không đủ, con dâu có ý gì khác không?”
Thật đúng là một lão nhân thành tinh.
Mộ Khanh Hoàng cười nói: "Sắp tới con sẽ tổ chức một bữa tiệc, ra giá cao bán chức quan.”
Lục Bỉnh vừa nghe liền ha ha cười lớn, “Mới đầu khi thánh chỉ đến phủ ban chức quan cho tiểu tử thúi, cha còn nghĩ, con dâu tương lai của cha thật đúng là đầu đất, tuy làm việc thiện là đáng giá đề xướng, nhưng vung gia sản của mình vào đó hết thì chính là ngu ngốc. Hóa ra cha đã nghĩ sai.”
“Con đã nói Tiểu Phượng Hoàng thông minh nhất mà.” Lục Cửu đúng là vợ vinh chồng cũng vinh, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Lục Bỉnh ê răng, cảm giác mình đã uổng công nuôi nhi tử bấy lâu. Đây mà là nhi tử gì! Đây thuần túy là phu quân nuôi từ bé của Triều Dương quận chúa thì có!
Mộ Khanh Hoàng nói tiếp: "Tuy nói là phải rót tiền vào đây, nhưng tốt xấu gì Dưỡng Tế Tự của con cũng là một nha môn, hơn nữa vì đây là nha môn vừa mới được thành lập, nên việc xét duyệt chức quan tạm thời không cần thông qua Lại bộ khảo hạch, mà do Hoàng tổ phụ trực tiếp ban cho. Với lại nha môn này của con dù sao cũng là nơi làm việc thiện, giữ được một chức vụ trong đó cũng là một loại vinh dự không phải sao?”
Lục Bỉnh cười tủm tỉm gật đầu, “Nhóm phụ nhân trong kinh đô hàng năm đầu quyên một lượng lớn tiền cúng vào những chùa chiền đền miếu, thay vì đổ tiền cho đám lừa ngốc kia, chi bằng trực tiếp dùng làm việc thiện. Con tổ chức bữa tiệc này, khéo léo lôi kéo dụ dỗ một chút, ắt hẳn sẽ có người đồng ý tham gia.”
Nghe vậy, trong lòng Mộ Khanh Hoàng liền biết Lục Bỉnh vẫn không yên lòng, đành phải nói tiếp: “Mỗi một địa phương đều xây dựng một Dưỡng Tế Viện, nếu hiện giờ thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự, lại có thêm chức Dưỡng Tế Tự khanh, vậy thì những người quản lý Dưỡng Tế Viện tại địa phương cũng đều nên có chức quan. Con định đích thân đi đến mỗi một nơi một chỗ, tại đó tổ chức bữa tiệc bán chức quan. Nói là bán thì hơi khó nghe, người đã nguyện ý đến phụ trách quản lý nơi này thì hiển nhiên trong lòng người đó có thiện niệm, nay lấy được chức quan cũng chỉ vì tiện cho việc quản lý hơn thôi.”
Lục Bỉnh giương mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, trong lòng thầm nghĩ, con bé này nhìn nhỏ nhắn nhu nhược là thế, nhưng lại tính toán không tệ. Thật không hổ là con dâu của mình, hoàn toàn chẳng ngốc tẹo nào.
Vừa nghe thấy Mộ Khanh Hoàng nói là muốn đi đến những nơi đó, Lục Cửu vội nói: “Đến lúc đó ta cũng đi cùng với nàng.”
Lục Bỉnh cũng sốt ruột, con dâu không ở nhà thì cái thân già này biết đi đâu tìm cháu trai mập mạp đây, lập tức vội vàng đưa ra ý kiến: “Chờ Dưỡng Tế Tự của con đã tuyển đủ người làm việc rồi, thì con cứ phái những người không có gánh nặng gia đình, lớn gan lại có lòng muốn gầy dựng sự nghiệp ấy đi đến những địa phương bên dưới, còn con đừng có đi. Con nhìn xem, không phải đám người Thái Phó Tự khanh, Hồng Lư Tự khanhđều trấn giữ tại kinh đô đó ư, con cũng nên ở lại đây trấn giữ mới đúng.”
Mộ Khanh Hoàng hơi cau mày lại, “Nếu lúc đó có thể gặp được vị phu nhân nào vừa có thân phận địa vị có thể áp đảo những người phía dưới, lại vừa muốn gầy dựng sự nghiệp, đương nhiên sẽ không cần đến con. Chỉ có điều người như thế rất khó tìm."
Lục Bỉnh vội nói: “Chuyện này cứ giao hết cho cha, cha tìm giúp con.”
Người cha chồng này thật sự là quá thông minh hiểu lòng người, Mộ Khanh Hoàng nghĩ.
Lục Bỉnh uống một hớp rượu lại nói:“Vài ngày nữa sẽ đến ngày xử trảm, lúc đó nhà chúng ta sẽ có tang sự, các con phải để tang một năm, con dâu có tính toán gì không?"
"Hiện thời Dưỡng Tế Tự khanh cùng thiếu khanh đều đã có, con định tìm Dưỡng Tế Tự thừa thay mặt con thành lập xây dựng nha môn trước. Triều đình không có sắp xếp nha môn cho con, con phải tự mình tìm chỗ, con tính trổ cửa ở phía bắc Liên Viên, rồi thiết lập Dưỡng Tế Tự tại Liên Viên. Vì ngại nam nữ khác biệt, nên con sẽ chỉ tuyển nữ tử vào Dưỡng Tế Tự thôi."
Lục Cửu lập tức giơ tay lên, Mộ Khanh Hoàng thấy khuôn mặt vô tội của hắn liền bị chọc cười, đè tay hắn xuống, nói: “Chàng ở đó là để bảo vệ cho bọn ta, sự an toàn của toàn bộ nữ tử trong nha môn đều giao hết cho chàng.”
Lục Cửu vô cùng sung sướng gật đầu.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Lục Bỉnh giao một xâu chìa khóa cho Mộ Khanh Hoàng rồi đuổi nàng đi.
Lúc trong đình chỉ còn lại hai người, Lục Bỉnh nói: “Vàng bạc mọc rêu đều được cất trong nhà kho, chìa khóa cũng đưa cho vợ của con rồi, lần này thì hài lòng lắm rồi phải không.”
Lục Cửu vội vàng dùng bàn tay bóng lưỡng của mình bóp vai đấm lưng cho cha hắn, “Ngài quả không hổ là cha ruột của con.”
Lục Bỉnh xì cười, “Con thỏ nhỏ chết bầm kia, cha nói cho con biết, đây là quà ra mắt cha tặng cho cháu của cha, thừa dịp mấy ngày này còn nhàn rỗi, con mau mau thêm chút sức tranh thủ để cho con dâu mang bầu đi. Cha thấy vợ của con là định làm lớn đấy, sau này sẽ không phải là phụ nhân chỉ nhốt mình trong hậu trạch chăm chồng dạy con đâu. Thừa dịp một năm này phải chịu tang, cha không quan tâm là cháu trai hay cháu gái, hai người các con phải sinh ra một đứa cho cha ôm trước. Đã biết chưa?”
Lục Cửu vội hỏi, "Thế hôm nào xử trảm vậy?”
Lục Bỉnh cười tủm tỉm nhìn nhi tử, "Ba ngày sau."
Lục Cửu "A" một tiếng, "Ba ngày!"
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con trai, Lục Bỉnh hết sức hài lòng, vỗ vỗ lên vai con trai mình, nói: "Cố gắng, ba ngày này ráng tạo ra một cháu trai cho ta, không thì một cháu gái cũng được.”
Nói xong Lục Bỉnh gác tay sau lưng, lâng lâng rời đi, bỏ lại một mình Lục Cửu ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, nhưng chỉ một chớp mắt sau đã thấy hắn chạy vọt ra ngoài.
Tìm vợ! Tạo con!