[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​

Chương 42 : Bày mưu bắt phượng (ba)​




Bên sông Tần Hoài, đèn lồng đỏ thắm, ca múa tưng bừng.

Mộ Khanh Hoàng giả dạng thành công tử, đứng ở đầu mũi thuyền màu đen, thuyền chạy chầm chậm xuôi dòng, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy trên ban công hai bên bờ sông có rất nhiều nữ nhân mang tấm lụa mỏng che mặt đang nằm sấp nơi lan can, trang phục sặc sỡ xinh đẹp, cười duyên dịu dàng ngoắc ngoắc nam khách trên những con thuyền đi ngang qua lầu mình.

Đàn sáo vang lên lả lướt, nhuyễn ngọc ôn hương yêu kiều trong ngực, ngươi đùa ta dụ, tiếng cười phù phiếm khoa trương, đây quả thật là một nơi rất tốt để phát tiết, để trụy lạc.

Nhìn tình cảnh này, nàng lơ đãng nhớ tới mấy câu thơ, ‘Đương thời niên thiếu thanh sam bạc. Kỵ mã ỷ tà kiều, Mãn lâu hồng tụ chiêu. Thuý bình kim khuất khúc, Tuý nhập hoa tùng túc... (1)

(1) Bài ‘Bồ tát man số 4’ của Vi Trang. Những câu thơ này có nghĩa là: Khi đó còn niên thiếu, mặc áo xanh mỏng manh. Ta cưỡi ngựa, nàng đứng tựa nghiêng nghiêng trên chiếc cầu, Những tay áo đỏ vẫy gọi khắp trên lầu. Tấm bình phong phỉ thúy dát vàng gấp khúc, Khi say thì ngủ lại trong bụi hoa...

Không trách được nam nhân đều thích tới đây chơi.

Lần này đi ra ngoài không dẫn theo ai khác ngoài bốn người trong đám Võ Đại cùng với Ngọc Loan. Nha đầu kia đang vừa dùng tay che mắt vừa len lén nhìn ngó, vẻ mặt cực kỳphong phú, rõ ràng là xấu hổ nhưng lại áp chế không nổi lòng hiếu kỳ.

Mộ Khanh Hoàng gõ lên đầu Ngọc Loan một cái, bỗng chốc “xoạch” một tiếng mở ra cây quạt cán ngọc trên tay, cười nói: "Hiện tại em đang đóng vai một trang nam tử hán, muốn nhìn ngắm gì thì cứ quang minh chính đại nhìn ngắm cho ta.”

"Quận chúa, nữ nhân ở đây thật không biết xấu hổ!” Ngọc Loan thấp giọng nói.

“Ừ, các nàng luân lạc tới nơi đây vốn đã không giống với những nữ tử đàng hoàng. Huống chi, Thập Lục Lâu Quan Kỹ này vốn chính là vì trừng phạt những nữ quyến của phạm quan mà tồn tại.” Hơn nữa Thập Lục Lâu Quan Kỹcòn là quy tắc do hoàng tổ phụ định ra.

"Đang từ thiên kim nhà quan cao cao tại thượng lại suy bại đến nông nỗi này, nếu là nô tỳ, nô tỳ sẽ đập đầu chết quách cho rồi.”

“Đã là con người, đại đa số đều sẽ muốn sống. Không phải có một câu tục ngữ thế này sao, thà sống vất vưởng vẫn còn tốt hơn chết. Còn sống chính là còn hy vọng, biết đâu lại gặp được cơ may, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên, có lẽ những người còn sống sót đều đang mong mỏi cơ may ấy đến.” Giống như Phượng Lâu Xuân, cháu gái bên ngoại của nghịch tặc Hồ Dung, từng là thiên kimHầu phủ, nay làm hoa khôi, nhưng nàng ta vẫn cứ sống tốt, vọng tưởng lật lại bản án cho thân nhân.

Khi nàng không còn nhìn Phượng Lâu Xuân bằng ánh mắt của thê tử Lục Mạo nữa, thì đối với vị thiên kimHầu phủ từng có duyên gặp mặt vài lần này, nàng chỉ có thể than nhẹ một câu, vận mệnh thật trêu người.

"Quận chúa, đến Hồi Xuân lâu rồi, chúng ta xuống thuyền thôi." Võ Đại tiến lên bẩm báo.

Cùng lúc đó, Võ Tam Võ Tứ mang đến hai tấm ván gỗ đặt vững vàng từ thuyền xuống đất.

"Đi."

Lục Mạo xem Phượng Lâu Xuân là tri kỷ, hiện tại hắn bị biếm thành nhạc hộ, khi Giáo phường ti còn chưa có điều động gì, có lẽ hắn cũng giống như lời Lục Cửu đã nói, mơ mơ màng màng sống tại nơi đây.

Nếu Lục Mạo ở Hồi Xuân lâu, vậy Lục Cửu nhất định cũng có mặt.

Hồi Xuân lâu là quan doanh, kỹ nữ trong này phần lớn đều xuất thân từ gia quyến của phạm quan, suốt cả một đường vào cửa, Mộ Khanh Hoàng phát hiện tướng mạo của những cô gái này đều không kém, chẳng qua đã không còn vẻ thận trọng đoan trang tao nhã ý nhị của ngày xưa, mà như một viên minh châu rơi xuống trần thế, đầy vẻ phong trần lẳng lơ.

Lúc đó, Bạch Cẩm đang ẩn trong đám người chợt quay người lại chạy lên lầu. Hành động của hắn lập tức thu hút sự chú ý của Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan cũng nhìn thấy, chống nạnh la lên, "Tiểu tử thúi! Không được chạy! Chủ nhân nhà ngươi đâu?”, vừa gọi vừa đuổi theo sát nút.

Bốn người Võ Đại vươn tay bảo vệ Mộ Khanh Hoàng, không để cho ai đụng phải nàng. Mộ Khanh Hoàng cất bước theo Ngọc Loan, đi lên lầu trên.

Trên lầu đều là nhã gian, Ngọc Loan đuổi theo Bạch Cẩm, đá văng một cánh cửa, liền thấy một đám đang chơi đá gà ở bên trong, ai nấy đềm mặc những bộ hoa phục bằng gấm, màu sắc lòe loẹt, gân cổ hét lên ầm ầm.

Mà trong đó có một cái mông đang vểnh cao, hai tay chống xuống đất quỳ rạp, miệng liên tục hô “đá đi”, “đá đi”, không phải Lục Cửu thì còn ai vào đây.

Mộ Khanh Hoàng vừa đến cửa liền thấy ở trong phòng người thì đang chen chúc nhau quỳ mọp dưới đất chơi chọi gà, người thì ngồi ở bên cạnh ôm kỹ nữ trêu chọc đòi hôn môi, lại còn có người hút cỏ nằm phê trên giường La Hán, tiếng hò hét vang vọng đầy phòng, bẩn thỉu rối loạn.

Khi Mộ Khanh Hoàng trông thấy Lục Cửu từ hình ảnh quỳ rạp trên mặt đất kêu “đá đi đá đi” thành một tay ôm cổ một con gà trống đen, một tay ôm tiền cười ha hả, nàng thật sự nhịn không được mà thở dài, đúng là giang sơn dễ đổibản tính khó dời.

Thời thái bình thịnh thế, hắn từ đầu đến chân đều chính là một tên công tử ăn chơi trác táng điển hình.

Từ sau hôm hắn đứng ngoài đình trong cơn mưa to tầm tã, hứng mưa nói chuyện cùng nàng, nàng đã láng máng đoán được, hắn ra chiến trường chắc cũng là vì nàng mà thôi.

Thôi cũng được, chỉ cần hắn không xúc động mà đi giết người là nàng an tâm rồi.

Đây quả thực không phải là nơi mà nàng nên đến, sau khi đã xác nhận Lục Cửu không giết người, Mộ Khanh Hoàng lập tức xoay người bỏ đi. Ra đến ngoài hành lang, nàng chợt nhìn thấy dưới lầu đang la hét ầm ĩ.

"Nàngđến đây làm gì, mau cút về nhà!" Lục Mạo kéo giật Ninh Tú Ngọc từ trong lòng một nam nhân bụng phệ, hung dữ đẩy nàng thẳng ra ngoài cửa.

Ninh Tú Ngọc dùng khăn bụm mặt khóc lóc nỉ nonnức nở nghẹn ngào,"Biểu ca, chàng cũng về với thiếp đi.”

"Đứng lại!" Nam nhân bụng phệ vung tay lên, tùy tùng của lão xô đẩy Lục Mạo gầy yếu ra, lão lại bắt lấy Ninh Tú Ngọc, một lần nữa ôm vào trong ngực, "Đại gia ta coi trọng nữ nhân này, nói đi, ngươi bán bao nhiêu bạc một đêm."

Mặt Lục Mạo xanh mét, lại xông lên nắm lấy tay Ninh Tú Ngọc, "Đây là vợ của ta, không bán, cô nương trong lâu nhiều như mây, cũng có rất nhiều người còn xinh đẹp hơn cả nàng. Đại gia, ngài buông tha nàng đi."

Bị tùy tùng của nam nhân bụng phệ đạp ngã xuống đất lần nữa, Lục Mạo dứt khoát quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống cầu khẩn.

Nam nhân kia bóp mặtNinh Tú Ngọc, "Đại gia ta chỉ vừa ý nàng, ngươi không muốn bán cũng phải bán."

"Biểu ca cứu thiếp." Ninh Tú Ngọc khóc tê tái.

Thấy trong kỹ viện hỗn loạn ồn ào, tú bà liền gấp rút đi tới cười làm lành, “Ồ, đây không phải là Chu đại gia sao, ai dám đắc tội với ngài thế?"

“Hắn.” Chu đại gia chỉ vào Lục Mạo rồi ngoác miệng cười, "Ta biết rõ tiểu tử ngươi xuất thân từ đâu, có phải là Quận mã gia khi xưa tranh Phượng Lâu Xuân với ta không? Hay thật! Khi đó ngươi cao cao tại thượng cỡ nào, lăng nhục ta cỡ nào. Thật không ngờ phải không? Quận mã gia, Nhị công tử của Hầu phủ mà cũng có ngày hôm nay! Ha ha!”

Mọi người trong kỹ viện nghe được lời này đều xầm xì bàn tán sôi nổi.

Mặt Lục Mạo đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Hắn mặc một bộ xiêm y màu xanh lục, trên đầu bọc khăn trùm, trong tiếng cười vang của mọi người chợt điên khùng dùng tay tự tóm lấy đầu mình, lôi kéo đầu tóc, điên cuồng cười to, tiếng cười nghe như là tiếng khóc.

Hắn bắt đầu dập đầu lia lịa với Chu đại gia, từng tiếng“bộp bộp bộp” vang lên to rõ, "Cầu xin đại gia ngài buông tha cho nàng, trước kia là tiểu tử không hiểu chuyện đắc tội với ngài, ngài muốn đánh muốn giết cứ việc nhằm vào ta, đừng làm khó một nữ tử yếu đuối.”

Chu đại gia hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tưởng bây giờ ngươi là ai? Việc chó gì ta phải nghe theo ngươi? Tối nay đại gia ta chỉ muốn một mình nàng.”

Đứng trên lầu chứng kiến mọi chuyện, trong lòng Mộ Khanh Hoàng thực sự phức tạp. Nàng khẽ nâng tay, Võ Đại lập tức tiến lên, Mộ Khanh Hoàng dặn dò hắn vài câu, Võ Đại sải bước nhanh xuống dưới lầu.

Võ Đại khôi ngô cường tráng, ánh mắt bén nhọn, người đầy sát khí. Hắn vừa từ trên lầu đi xuống, đám người đang vây xem cười ha hả liền bất giác nhường đường.

Võ Đại cũng không hề phô trương thanh thế, chỉ vươn tay tóm lấy Chu đại gia kia, nói nhỏ vài lời bên tai lão, sắc mặt Chu đại gia lập tức thay đổi, lén lút liếc nhìn lên lầu trên rồi vội vã chắp tay vái lạy.

Ninh Tú Ngọc khóc đến mức lấm lem hết cả mặt mũi cũng thuận theo ánh mắt của Chu đại gia nhìn lên lầu trên. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt nàng ta thoắt xanh thoắt tím, quên cả khóc, chỉ lo che mặt gấp rút chạy ra ngoài.

Lục Mạo đầu tóc bù xù cũng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt thoáng chốc ửng hồng, nằm dài ra đất, càng thêm điên cuồng cười to, rồi sau đó bắt đầu ngâm thơ:

“Nếu ta là chính ta, chết sống thật tự do,

Chết lại không do ta, chi bằng nhìn ngươi điên cuồng?

Điên cuồng đến khi nào, cười nhìn ngươi sa sút."

(Đừng hỏi editor bài thơ này có nghĩa gì T__T )

Khi ngâm đến hai câu cuối, hắn chợt bò dậy, cứ thế điên loạn dán chặt mắt vào Mộ Khanh Hoàng.

Khi nào Triều Dương quận chúa mới có thể rơi vào cảnh sa sút bần hàn? Hoặc là vong quốc, hoặc là thất sủng.

Mặc dù biết Lục Mạo nhất định không biết kết cụcđời trước của nàng, nhưng khi nghehắn làm thơ châm biếm mình, trong lòng nàng vẫn nặng nề vô cùng. Không phải vì bài thơ này của Lục Mạo, mà đang lo lắng cho vận mệnh tương lai.

Luân lạc đến tận tình cảnh này, Lục Mạo vẫn còn nguyên bản chất hận đời hận người như xưa. Xem ra thế tục này vẫn còn chưa tôi luyện hắn đủ.

Chẳng biết từ lúc nào, Lục Cửu đã ôm con gà trống đen đứng ngay sau lưngMộ Khanh Hoàng, lườm đường đệ đang giả điên ở lầu dưới, nhe răng cười, “Mệt nàng còn đi giải vây giúp hắn. Đáng đời.”

Giọng điệu này, vẻ mặt này, thật sự là gợi đòn vô cùng tận.

“Phải, ta đáng đời. Ta chỉ không nỡ nhìn mà thôi. Được rồi, đúng là ta đáng đời.” Nhìn Lục Mạo sa ngã đến trình độ này, Mộ Khanh Hoàng có chút hoảng hốt, không khỏi nghĩ thầm, ta thực sự từng gả cho một người như vậy sao? Ta thực sự từng yêu một người như vậy sao?

Lục Cửu âm thầm nghiến răng kèn kẹt, những sắp xếp của hắn hôm nay đã thành xôi hỏng bỏng không.

Trong hành lang, Bạch Cẩm nháy mắt ra hiệu với Lục Cửu.

Lục Cửu thấy vậy lập tức nhét con gà trống đen vào trong lòng Ngọc Loan, thuận tay đẩy nàng đi xa xa, lại ra lệnh cho đám tùy tùng dọn sạch không gian xung quanh hắn cùng Mộ Khanh Hoàng, đuổi hết mọi người đi.

Mộ Khanh Hoàng tự hỏi, chẳng lẽ hắn có lời gì muốn nói với nàng à?

Lục Cửu đứng thẳng người lại, nháy mắt vài cái, bày ra dáng vẻ như đã chịu một chấn thương tâm lý cực mạnh, "Tiểu Phượng Hoàng, khi nàng đọc ra hai câu thơ ‘Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước; Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây’, dùng nó để ám chỉ cho ta biết, vì nàng từng yêu Lục Mạo, nên trong lòng nàng cũng không thể nào chứa thêm ai khác nữa, trong khoảnh khắc ấy lòng ta chợt trào dâng một niềm thù hận không thể tả, chỉ vì yêu mà không được. Thậm chí ta còn nghĩ đến chuyện, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, ta cứ cưỡng bức nàng ngay tại đó rồi tính tiếp. Lục Mạo được nàng yêu, ta cũng có thể may mắn được nàng hận, để nàng phải hận ta cả đời, như vậy trong lòng nàng vĩnh viễn cũng chỉ có một mình ta, vẫn tốt hơn là nhìn thấy nàng đối xử với ta lạnh nhạt như thế. Tiểu Phượng Hoàng, ta thật sự không chịu nổi việc nàng lạnh nhạt với ta!”

Khi những chữ đầu tiên vừa thốt ra, lời nói tiếp theo cứ thế tuôn trào, mỗi một từ đều toát lên vẻ đau thương không che giấu nổi.

Thấy bộ dáng nghiêm chỉnh hiếm có của Lục Cửu, trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng cực kỳ khó chịu, như có tảng đá đè nén không tài nào đẩy đi được. Ánh mắt nàng vừa chạm tới hắn, liền lập tức dời đi, giả vờ như đang ngắm nhìn những ngọn đèn lồng đỏ thắm lắc lư dưới mái hiên.

Đôi mắt Lục Cửu âm u ảm đạm, tự giễu cười một tiếng, "Nhưng ta lại cố gắng hết sức kiềm chế nỗi hận ấy, cũng ráng khắc chế không làm ra chuyện như vậy. Bởi vì trong lòng ta, nàng vô cùng cao quý. Ta không cho phép bất cứ ai chà đạp nàng, làm nhục nàng. Cho dù là chính bản thân ta, cũng không được!”

Mộ Khanh Hoàng bỗng nhiên nắm chặt tay lại, đôi mắt bất chợt chua xót. Nàng vội vàng chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới lầu. Ở dưới đó, Lục Mạo vẫn còn đang nổi điên, lòng nàng thoáng chốc dễ chịu hơn nhiều.

"Tiểu Phượng Hoàng, nàng không thích ta ta cũng chịu, ta không ép buộc nàng nữa. Từ giờ trở đi, ta sẽ chỉ đứng ở xa ngắm nhìn nàng, sẽ bàn chuyện cưới gả, sẽ lấy một nữ nhân về nhà, sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt, sẽ sinh con dưỡng cái cùng với nàng ấy, sau đó từ từ quên nàng đi...” Lục Cửu cười nói.

Làm sao bây giờ?

Tại sao lại bất giác cảm thấy khó chịu?

Tại sao lại cảm thấy đau lòng đến vậy?

Lục Cửu đã chấp nhận, đã nghe theo lời của ngươi. Hắn sẽ lấy vợ sinh con, sẽ sống thật vui vẻ, đó không phải là điều mà ngươi mong mỏi, là điều mà ngươi đã cầu nguyện chúc phúc cho hắn sao?

Nhưng quả thật vẫn không thể nào chối bỏ chút cảm giác buồn bã trong lòng.

Chẳng qua, cũng chỉ là một chút mà thôi.

Dưới lầu, hình ảnh Lục Mạo đang nổi điên cũng không thểxua tan chua xót trong mắt nàng.

Mộ Khanh Hoàng hơi quay người đi, hắng giọng một cái rồi nhỏ giọng nói: "Tốt.”

"Sắc trời không còn sớm, ta, ta đi về đây." Nói xong, Mộ Khanh Hoàng rời đi. Nàng ngẩng cao đầu, bước chân trấn định tự nhiên.

Lục Cửu dõi theo bóng lưng Mộ Khanh Hoàng, thất vọng ủ rũ rời khỏi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.