"Lục Cửu, ngươi đừng náo loạn nữa, ta có lời muốn nói với ngươi." Mộ Khanh Hoàng cũng không giãy giụa, tùy ý cho hắn ôm, chỉ là dùng giọng nghiêm túc mà lãnh đạm nói ra một câu.
Lục Cửu chợt cảm thấy hơi sợ. Hắn không sợ Mộ Khanh Hoàng trừng hắn, hung dữ với hắn, thậm chí trói hắn, hắn chỉ sợ Mộ Khanh Hoàng thản nhiên như vậy, giống như khi nàng thản nhiên hòa ly với Lục Mạo, cảm xúc của nàng không còn vì Lục Mạo mà lên xuống mãnh liệt nữa.
Lục Cửu không dám buông tay, cánh tay cường tráng ôm vòng quanh Mộ Khanh Hoàng, vây nàng chặt chẽ trong lồng ngực mình, càng tỏ ra vô lại, dùng sức trêu chọc nàng, "Tiểu phượng hoàng nàng thơm thật đấy.”
Trái ngửi ngửi phải ngửi ngửi, y như con chó con.
Mộ Khanh Hoàng không hề bị lay động, nhẹ giọng nói: “Dạo này có một bài thơ mà ta rất thích đọc, ngươi có muốn biết bài ấy là bài nào không?”
Lục Cửu nhạy cảm cảm thấy lời tiếp theo không phải là lời mà hắn muốn nghe, lập tức lắc đầu, "Ta không muốn biết."
Nhưng Mộ Khanh Hoàng vẫn nói ra, “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân; Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.” (1)
(1) Bài này là bài thơ số 4 trong 5 bài thơ Tử biệt của Nguyên Chẩn. Tác giả làm bài thơ này để truy điệu cho vợ ông. Ông ví vợ mình như nước biển xanh, như mây trên núi Vu Sơn, đã được ngắm nhìn rồi thì nước và mây nơi khác không thể nào sánh bằng.
Trong thoáng chốc, nụ cười vô lại trên mặt Lục Cửu tan thành từng mảnh vụn, hắn cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
Trong thoáng chốc, cả bầu không khí trong lương đình như đã đóng thành băng.
Trong thoáng chốc, Lục Cửu cảm giác cả người mình đều lạnh lẽo.
Một bài thơ này đã đủ để đả thương hắn, Mộ Khanh Hoàng ngậm miệng, cơ thể cương cứng không nói thêm câu nào nữa, quay mặt đi nhìn ra bên ngoài đình, thấy trong bụi cây hương bồ ở ven hồ có một đôi uyên ương đang quấn vào nhau mà ngủ.
Lục Cửu dần dần siết cánh tay lại, siết đến mức Mộ Khanh Hoàng khẽ cau mày mà hắn vẫn không biết.
Mắt phượng hỗn loạn, hắn cố làm ra vẻ bỉ ổi phong lưu, dùng mũi chạm vào vành tai Mộ Khanh Hoàng, thấp giọng nói: "Tiểu phượng hoàng, nàng nói, nếu ta cưỡng chế muốn nàng ngay tại đây, nàng có hận ta cả đời hay không?"
Vừa nghe vậy, Mộ Khanh Hoàng chợt căng thẳng, cả người cứng ngắc, sau lại ra vẻ trấn định, không quan tâm nói: “Nếu ngươi muốn thì cứ lấy.”
Lục Cửu bất chợt đẩy Mộ Khanh Hoàng ra, đứng lên, lửa giận bộc phát hừng hực trong đôi mắt phượng, tức giận che giấu nỗi đau, hắn xoay người bỏ đi.
Từ đầu đến cuối Mộ Khanh Hoàng cũng không dám nhìn hắn, móng tay bấu chặt vào lan can, ngơ ngác nhìn đôi uyên ương, trong lòng bỗng nhiên buồn bã trống trải.
"Mộ Khanh Hoàng."
Người Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng cứng lại, cố giữ vững trấn định, vẫn như cũ không nhìn hắn, thản nhiên nói: "Sao ngươi lại quay lại?"
Lục Cửu nghiêng người dựa vào cây cột, tay vòng trước ngực, âm trầm cười, “Nàng nói xem, nếu ta giết Lục Mạo, biển xanh mây Vu Sơn của nàng có thể biến thành ta không?”
Mộ Khanh Hoàng quay phắt người lại, "Ngươi muốn làm gì? Làm bẩn tay mình vì hắn, không đáng."
“Ồ, cuối cùng cũng chịu nhìn ta sao, tên tuổi Lục Mạo xài tốt thật đấy. Được rồi, ta đã hiểu.” Nói xong, Lục Cửu nghênh ngang rời đi.
Mộ Khanh Hoàng nâng váy đuổi theo, vội la lên: "Ngươi hiểu cái gì chứ, quay lại đây."
Nhưng Lục Cửu không muốn đợi nàng, sao nàng có thể đuổi kịp.
Lúc đó chỉ còn lại ánh hoàng hôn, người đọc sách trong Tấn Vân Lâu đã đi hết, chỉnh sửa lại xong sổ sách của gần nửa tháng nay, Tần Thiếu Du mang theo sổ sách đang chuẩn bị đưa đến nội viện, lại đụng phải Lục Cửu trên cầu trúc ở hồ sen.
Lục Cửu như gió lướt qua bên cạnh Tần Thiếu Du, Tần Thiếu Du hết sức tự nhiên thu hồi lại cánh tay vừa mới vươn ra định chào hỏi, vốn định đi tiếp, Lục Cửu lại quay trở về, túm lấy cánh tay Tần Thiếu Du, tinh tế quan sát mặt mũi hắn.
Tần Thiếu Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cung kính vấn an, "Thế tử bình an. Không biết vì sao thế tử lại ngăn học trò lại? Học trò đã đắc tội gì với thế tử sao?”
Lục Cửu xoay Tần Thiếu Du lại ngay ngắn, bỗng nhiên cười một cái, "Ngươi không đắc tội gì với ta, chẳng qua ta thấy diện mạo ngươi đẹp mắt, kéo ngươi lại nhìn thêm vài lần thôi.”
Tần Thiếu Du chợt cảm thấy dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt Lục Cửu một chút, chân thành tán dương: "Bàn về đẹp mắt, học trò vẫn kém hơn thế tử ngài."
Lục Cửu "A" một tiếng, giật lấy đống sách mà Tần Thiếu Du cầm trong tay lật xem.
Bị đối xử thô lỗ vô lễ như vậy, nhưng Tần Thiếu Du cũng chỉ khựng lại một chút, ông phẫn nộ cũng không hèn mọn, vẫn như cũ ôn hòa có lễ, khiêm tốn nhún nhường, quân tử như ngọc.
“Sổ sách ghi chép về mấy món điểm tâm trong Tấn Vân Lâu?”
Tần Thiếu Du gật đầu, “Đúng vậy, quận chúa đại đức, hàng ngày đều đưa nước trà điểm tâm cho những người đến đọc sách, học trò sinh lòng bội phục."
Lục Cửu ném sổ sách lên người Tần Thiếu Du, vô lễ vỗ vỗ lên khuôn mặt hắn, "Bản thế tử cảnh cáo ngươi, không có việc gì thì cách Triều Dương quận chúa xa một chút, nàng là vợ ta, hiểu không?"
Tần Thiếu Du ôn hòa cười một tiếng, nhận lấy sổ sách, lui về phía sau một bước cách xa Lục Cửu, “Chờ đến ngày quận chúa thực sự gả cho thế tử cho dù khi đó học trò vẫn không thể tặng được món quà gì ra hồn, học trò cũng sẽ vẫy tay chúc quận chúa cùng thế tử trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. Dù sao quận chúa vẫn có ơn với học trò.”
"Ngươi thật đúng là một tên thư sinh thối bề ngoài mềm mại bản chất bên trong lại tệ hại. Người như ngươi, bản thế tử chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết ngươi." Lục Cửu khinh miệt liếc Tần Thiếu Du, dáng vẻ hoàn toàn là một tên ăn chơi ỷ thế hiếp người.
Tần Thiếu Du thu liễm nụ cười, rủ mắt xuống thản nhiên nói: "Thế tử gia không ngại cứ bóp, dưới chân thiên tử, học trò không tin không có vương pháp."
Lục Cửu hừ một tiếng, dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy Mộ Khanh Hoàng thở hổn hển đuổi tới, nhấc chân liền đạp Tần Thiếu Du vào trong hồ.
Tần Thiếu Du chỉ thoáng kinh hãi rồi thản nhiên để mình rơi xuống nước, thuận tay đặt hết sổ sách trên cầu.
Đầu cầu, Mộ Khanh Hoàng đỡ lấy cột, đưa tay chỉ Lục Cửu từ xa, tức giận nói: "Sao ngươi lại đạp hắn?!"
"Bản thế tử gia nhìn hắn không vừa mắt thì đạp thôi, làm gì được nhau nào?” Ngoài mặt bày ra dáng vẻ của một kẻ chơi bời hiếp bức người khác, trong lòng Lục Cửu lại cười lạnh. Bộ dáng của người kia, lúc hắn thành quỷ từng nhìn thấy ở Thiên Phượng triều, đó chính là một trong số những đại thần, một trong những cánh tay đắc lực mà Thiên Phượng hoàng đế Mộ Kiêu nể trọng nhất. Bây giờ lùi lại vài chục năm, khuôn mặt người này non nớt hơn nhiều, may mà hắn lại chạm mặt lần nữa, không thì thật đúng là nhận không ra.
Thời gian lùi lại vài chục năm, tên tay sai của Mộ Kiêu này lại xuất hiện trong Liên Viên của tiểu phượng hoàng, khiến hắn không thể không hoài nghi mục đích của con chó săn này.
Lúc thành quỷ hắn từng bay tới bên cạnh Mộ Kiêu, liền phát hiện những khi Mộ Kiêu một mình soi gương thường hay cười quỷ dị, nụ cười ấy còn âm lãnh hơn cả một con quỷ là hắn. Cũng vào khi ấy, hắn biết được bí mật của Mộ Kiêu.
Hắn chỉ có thể nói, người muốn làm hoàng đế đều là kẻ điên hay vọng tưởng, lại hóa ra lão đã cắm mai phục từ sớm như vậy.
Không biết vì sao, hắn làm quỷ rồi, ‘cơ thể’ lại không nghe theo lời hắn, trong lúc bất chợt liền bị rơi vào giấc ngủ say. Vì vậy hắn chỉ có thể suy đoán ra được vài ba mật thám trong đôi câu đối thoại giữa Mộ Kiêu cùng người khác, còn về những mật thám khác, hắn tuyệt đối không biết.
Vì vậy, một người có thể sẽ trở thành đại thần đắc lực của Mộ Kiêu trong tương lai, Tần Thiếu Du nay lại xuất hiện ở Liên Viên, hắn không nghi ngờ tên này có vấn đề mới là lạ.
Nước trong hồ sen không quá sâu, nhưng vẫn có thể ngập hết cả người, Tần Thiếu Du biết mình lọt vào trong nước bùn, vừa động đầy sẽ chìm xuống ngay, bất đắc dĩ bèn nói với Mộ Khanh Hoàng: "Làm phiền quận chúa gọi vài người đến giúp học trò, kéo học trò lên.”
"Mau cứu người." Mộ Khanh Hoàng nhìn nước đã dân đến cổ Tần Thiếu Du mà hắn vẫn đang có xu hướng chìm xuống, cũng bất chấp mình còn đang giận Lục Cửu, gấp rút gọi một tiếng.
“Chết đuối thì thôi.” Lục Cửu nói thầm một tiếng nho nhỏ. Tuy lời nói ra thì như vậy, nhưng hắn cũng không phải là người coi rẻ tính mạng người khác, không thể bởi vì hoài nghi một người mà giết chết người ấy, hắn cũng không phải tên điên Mộ Kiêu kia.
"Bản thế tử đâu biết bơi.” Lục Cửu hừ một tiếng, từ trên cầu đi xuống, bẻ một cành liễu rủ bên hồ, không chút do dự đi vào trong hồ, quăng cành liễu cho Tần Thiếu Du, không kiên nhẫn nói: “Nắm lấy.”
"Đa tạ." Tần Thiếu Du cười một tiếng đáp lời.
“Ngươi rộng lượng thật đất, ta đạp ngươi xuống vậy mà ngươi còn cám ơn ta?" Ngoài miệng nói như thế, trong lòng Lục Cửu lại nặng trịch, nếu như Tần Thiếu Du thực có vấn đề, như vậy chỉ nhìn biểu hiện hôm nay của người này đã đủ thấy, hắn ta là một kẻ đáng gờm.
Đợi đến khi Lục Cửu cùng Tần Thiếu Du đều lên bờ, Tần Thiếu Du không thèm để ý mình toàn thân sũng nước, hai chân dính bùn, vội vàng đi lên cầu trúc, nhặt hết sổ sách lên, giao cho Mộ Khanh Hoàng, chắp tay thi lễ, “May mà sổ sách không bị gì, không thì học trò sẽ rất áy náy.”
Giờ khắc này, Mộ Khanh Hoàng có ấn tượng rất tốt với Tần Thiếu Du, không chỉ gói gọn trong một cử nhân có học vấn thượng cấp mà nàng nhặt được từ ngoài về.
"Ngươi làm rất khá, là do Lục Cửu vô lễ với ngươi trước, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi.” Mộ Khanh Hoàng ôn hòa nói.
“Nàng thật nhiều chuyện, nàng mau đi vào đi, không được phép tiếp xúc nhiều với hắn.” Thấy thái độ nhẹ nhàng của Mộ Khanh Hoàng đối với Tần Thiếu Du, hắn lại lên cơn tức, đuổi Mộ Khanh Hoàng về nội viện.
Trước khi đi, hắn nói nhỏ bên tai Mộ Khanh Hoàng: “Ta đã đi hỏi thăm rồi, bây giờ Lục Mạo đi viết khúc từ cho kỹ nữ thanh lâu để kiếm sống, hàng đêm sênh ca, sống mơ mơ màng màng. Nàng chờ đó, tối nay ta sẽ lặng lẽ đi giết chết hắn. Cái gì mà biển cả Vu Sơn, giết hắn rồi, ta lại cho hắn một mồi lửa, đốt hắn thành tro, xem nàng có còn thích đọc mấy bài thơ chết giẫm gì đó nữa không. Hừ!”
Nói xong, Lục Cửu chắp tay sau lưng, xoay người rời khỏi, bước đi bệ vệ như một đại gia.