“Gì cơ, ngươi vẫn chưa biết cơ à? Người tố cáo Lục Mạo hẳn là Lục Bỉnh tướng quân đấy.” Mộ Khanh Hoàng lướt nhìn trân châu rơi đầy trên đất, thản nhiên nói: “Người đâu, tới dọn dẹp một chút đi, mất công lão phu nhân kích động quá mà bị trân châu làm cho trượt ngã, lỡ như bị thương hay chết ở chỗ ta thì không tốt lắm đâu.”
"Quận chúa ngài lo lắng rất đúng, bị người lừa gạt, chúng ta sẽ chết oan." Ngọc Loan lấy tay ra hiệu với nha hoàn canh giữ trong phòng, nha hoàn vén màn trúc lên, qua khe hở nhỏ nói một tiếng với nha hoàn vén rèm bên cạnh cửa, một lát sau, Ngọc Khê liền dẫn theo hai nha hoàn nhị đẳng vào.
Bị Mộ Khanh Hoàng chế nhạo, mặt tiểu Từ thị trương phồng lên, tím ngắt, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì. Ngược lại, Lục Từ Thị hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, lạnh mặt nói: "Lão thân khuyên quận chúa nên bớt kiêu căng một chút đi, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng gia quận chúa thì ta sẽ không dám tố cáo ngươi, cho dù không có quan phủ nào dám hỏi tội đôi gian phu tiện phụ các ngươi, ta cũng vẫn muốn công khai ra ngoài. Công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng trong như tuyết, trong mắt không dung nổi một hạt cát, quận chúa có bản lĩnh thì cứ việc giết sạch người trong thiên hạ đi!"
Thấy Lục Từ Thị đầy vẻ chính khí lẫm liệt không thể xâm phạm, trong bầu không khí "trang nghiêm" này, nàng biết rõ mình không nên cười, nhưng thực sự là nhịn không nổi, liền cười lên, tiếng cười thanh thúy vang vọng.
Mộ Khanh Hoàng cười lại càng chọc giận Lục Từ Thị, bà tức đến toàn thân phát run, lồng ngực đau như bị xé, "Ngươi cười cái gì? Không cho cười!"
"Lão phu nhân lại còn muốn quản ta cười hay không cơ à. Mà sao ngươi cứ phải quản ta cười hay không làm gì, chẳng lẽ lúc này ngươi không nên nghĩ cách đi cứu người à?”
"Cô, ngài không thể trúng gian kế của ả được, ả muốn ngài tức chết đấy.” Thấy Lục Từ Thị khó chịu ôm ngực, tiểu Từ thị sợ Lục Từ Thị có mệnh hệ gì, gấp rút thấp giọng khuyên giải.
Bình tĩnh trở lại, Lục Từ Thị đứng thẳng lưng lên, cười lạnh nói: " Ngươi cười là vì không thèm để mắt đến công đạo lòng người phải không, ngươi vẫn cứ cho rằng ngươi là hoàng gia quận chúa có thể coi trời bằng vung phải không. Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm nhiều chuyện ác rồi, ngươi xem trời xanh có bỏ qua cho ai không!"
Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, ít khi lại nở nụ cười, "Không không không, ta thật sự rất để ý đến công đạo lòng người, ta lại càng tin vào thiên đạo công bằng. Ngươi nói rất đúng, người nào làm nhiều chuyện ác, ôm nhiều ác ý, ngươi xem trời xanh có bao giờ bỏ qua không.”
"Mộ Khanh Hoàng, cái miệng của ngươi cứng thật đấy.” Nhìn khuôn mặt ra vẻ trấn định của Mộ Khanh Hoàng, Lục Từ Thị âm hiểm cười một tiếng.
“Rốt cuộc là miệng ta cứng hay là lòng của lão phu nhân ngươi không ngay thẳng? Sao ngươi cứ nhất định phải hắt nước bẩn lên người ta, nhất định phải kéo ta xuống cho bằng được? Ta thật không thể hiểu nổi, gả cho Lục Mạo nửa năm, ta tự cảm thấy ta đã làm tròn hai chữ ‘hiếu kính’ với ngươi, chưa từng mang thân phận quận chúa ra mà làm trái ý ngươi lần nào, nhưng sao ngươi lại đối với ta như vậy?”
Đời này, nàng cũng không động đến một đầu ngón tay của Ninh Tú Ngọc, rốt cuộc vì sao lão thái bà này cứ phải gây khó dễ cho nàng?
"Quận chúa quả là rất biết tự ngụy biện cho mình. Những gì ta nói đều là sự thật, ngươi đừng có mà giấu giếm, cũng càng đừng làm bộ trấn định. Ta ăn muối còn nhiều hơn cả ngươi ăn cơm, ta liếc qua một cái là đã nhìn thấu ngươi rồi, hiện giờ trong lòng ngươi nhất định là đang luống cuống phải không, muốn giết mẹ chồng nàng dâu chúng ta để diệt khẩu phải không?” Lục Từ Thị bĩu môi, đắc ý nói: "Lúc ta tới đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, nếu trong vòng một canh giờ mà ta vẫn chưa về, vậy thì chuyện ngươi thông dâm với Lục Cửu rồi lại giết người diệt khẩu đều sẽ lan truyền hết ra ngoài. Đến lúc đó, ta xem ai có thể bảo vệ cái mạng của ngươi.”
Mộ Khanh Hoàng thở dài một hơi, khẽ vuốt hàng lông mày đen, lại bật cười. Kể từ khi hai người mẹ chồng con dâu Lục Từ Thị bước vào, đây đã là lần thứ mấy nàng cười rồi? Cười đến mức cả người đều mềm nhũn ra, may mà nàng nằm nghiêng trên tháp quý phi. Nàng quay sang nói với Ngọc Loan đang tức sôi máu: "Loan nhi, mang một ít mứt hoa quả trái cây đến cho ta ăn. Từ lão phu nhân rất biết cách kể chuyện cười, thậm chí còn giỏi hơn mấy bà cô kể chuyện trong quán rượu nhiều. Quả không hổ là Từ lão phu nhân ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta muốn giữ bà ấy ở lại lâu hơn một chút.”
Thấy Mộ Khanh Hoàng cười vui vẻ như vậy, Ngọc Loan cũng hết giận, vui vẻ tự mình đi qua lấy mứt trong ngăn tủ của phòng trà.
Ngọc Khê nhặt hết trân châu trên đất lên, để trong một hộp mã não, cất trên một kệ tủ, thế vào vị trí của Ngọc Loan, hầu hạ bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, cười nói: "Quận chúa, có muốn nô tỳ pha cho ngài một ly trà phong lộ không?”
“Đi đi.”
Nhìn chủ tớ các nàng vẫn nói cười, không coi ai ra gì, làm như mình thật sự là bà cô kể chuyện trong quán rượu, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bừng bừng bốc lên, Lục Từ Thị cười lạnh nói: "Quận chúa thật không thả Mạo Nhi?"
“Không phải ta đã nói rồi à, Lục Mạo là do cha con Lục Bỉnh tố cáo, không phải do ta sai người bắt hắn. Trong Liên Viên của ta cũng không có ai tên là Lục Mạo, thả hay không thả không phải chỉ dựa vào một câu nói của ta."
“Giả bộ, ngươi giả bộ!" Lục Từ Thị gõ “bộp bộp” lên mặt đất, âm trầm nói: “Vốn dĩ ta còn cố kỵ cho thể diện của hoàng gia các ngươi, nhưng ngươi lại còn mạnh miệng không biết xấu hổ như thế, vậy ngươi cũng đừng trách ta. Mặc dù ngươi cùng Mạo Nhi đã thành thân được nửa năm, nhưng trước khi Mạo Nhi bị bắt đi đã nói cho ta biết, đến tận bây giờ thằng bé vẫn chưa hề chạm đến ngươi. Ngươi đã sống chết không thừa nhận, vậy ngươi hãy để ta xem xem thủ cung sa của ngươi có còn ở đó hay không."
Mộ Khanh Hoàng che cánh tay mình lại, bị đôi mắt sắc lẻm của Lục Từ Thị thấy được, Lục Từ Thị cười ha ha, "Ngươi không còn, đã không còn nữa rồi. Không phải ngươi luôn miệng nói ta vu oan ngươi sao, sao bây giờ lại không dám cho ta xem?"
Đôi mắt già nua hung ác nham hiểm của Lục Từ Thị lướt qua bụng Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi đột nhiên mạnh mẽ cương quyết hòa ly với Mạo Nhi là bởi vì trong bụng ngươi đã mang dã chủng phải không? Mộ Khanh Hoàng, bây giờ ngươi còn lời gì để nói nữa?”
Nghe mấy câu nói chắc như đinh đóng cột của Lục Từ Thị, lại nhìn vẻ mặt chắc chắn của bà, Mộ Khanh Hoàng sờ sờ bụng mình, rủ mắt cười, thở dài nói: "Ta còn có thể nói gì nữa sao?”
"Ngươi không còn lời nào để nói phải không, hừ!"
Thấy cuối cùng Lục Từ Thị đã chiếm thế thượng phong, tiểu Từ thị vội vàng phẫn nộ nói: "Ngươi mau bảo người ta thả Mạo Nhi ra."
"Ta chỉ là một quận chúa, nha môn nào bắt Lục Mạo ta còn không biết, các ngươi lại bảo ta thả người, nói cứ như ta quyền thế ngập trời, một câu nói của ta có thể khiến các nha môn tuân theo như thánh chỉ ấy.”
“Tổ phụ của ngươi là hoàng đế, phụ thân ngươi là thái tử, còn không phải là do cả nhà ngươi định đoạt sao." Tiểu Từ thị hừ lạnh lẩm bẩm, sau đó lại lớn tiếng nói: "Mạo Nhi bị cẩm y vệ bắt đi, ngươi mau bảo bọn họ thả Mạo Nhi."
"Thật sự là vô cùng xin lỗi, ta không có khả năng đó, các ngươi đi đi.” Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàng nói.
"Ngươi thật cho là ta không dám tố cáo ngươi? Ngươi thật cho là ta không dám công khai mấy chuyện bẩn thỉu kia của ngươi? Ngươi thật cho là ta sẽ sợ hoàng gia các ngươi?” Lục Từ Thị sầm mặt nói.
Mộ Khanh Hoàng không lên tiếng, chỉ nhìn Lục Từ Thị cười.
Tiện nhân, ả thực sự cho rằng mình không dám!
Khuôn mặt già nua của Lục Từ Thị chợt như tỏa ánh hào quang, cất giọng quát lên: "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân! Ta tin trong trời đất này, tà không thể thắng chính!"
Một thoáng này, Lục Từ Thị chỉ cảm thấy toàn thân mình ngập tràn chính khí, chỉ cảm thấy ông trời đứng về phía mình, cái gì bà cũng không sợ!
"... Ngài quả là một người khiến người ta phải bội phục.” Mộ Khanh Hoàng thoáng ngớ ra, lại vui vẻ cười, mặt mày cong cong, “Nếu đã vậy, lão phu nhân cứ làm theo tâm ý của mình đi. Ta cũng rất tin, trong trời đất này tà không thể thắng chính.”
"Chúng ta đi." Lưng Lục Từ Thị thẳng tắp, quay người rời đi, vô cùng tiêu sái chính nghĩa.
Tại thời khắc này, tiểu Từ thị cảm thấy nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào, cánh tay dìu Lục Từ Thị, lá gan cũng lớn hơn, quay đầu lại trừng Mộ Khanh Hoàng một cái, lớn tiếng nói: "Chúng ta chờ xem, chờ xem trời xanh bỏ qua cho ai!"
“Được, chúng ta xem trời xanh bỏ qua cho ai."
Mẹ chồng nàng dâu Lục Từ Thị vừa bước ra khỏi cổng, Mộ Khanh Hoàng liền ôm bụng cười sặc sụa, nửa nằm trên giường quý phi, nghiêng đầu nhìn hoa thược dược nở đầy ngoài cửa sổ, thực đúng là vô cùng rực rỡ, như gấm như mây.
Chương 29: Thịt phượng hoàng
Edit: Diệp Nhược Giai
Lục Từ Thị vừa về đến phủ liền sai người đi tung tin Triều Dương quận chúa tư thông với Đường Bá Tử.
“Mẹ, đắc tội ả ta chẳng khác nào đắc tội thái tử." Nhận được tin Lục Mạo bị cẩm y vệ bắt đi, Lục Văn vội vàng chạy gấp từ nha môn Lại bộ về, sầu lo nói.
Lục Cảnh ngồi dưới ghế Lục Văn cũng nói: “Bắt kẻ gian dâm phải bắt cả đôi, mẹ, mẹ chỉ sai người tung tin đồn như vậy, ngay cả một ít da lông của Triều Dương quận chúa người ta cũng chả tổn thương được, ả có phải chỉ là một con bé mồ côi không nơi nương tựa đâu. Vả lại, nhìn một cách khách quan, Triều Dương quận chúa là người có tính tình cứng cỏi, cho dù lời đồn có mãnh liệt hơn nữa, cũng không có nhiều khả năng là ả vì quá xấu hổ mà tự sát, ngược lại vô duyên vô cớ khiến thái tử ghi hận lên huynh đệ bọn con.”
Ánh mắt Lục Từ Thị lạnh lẽo nhìn con thứ ba, "Vậy theo con, chúng ta phải để cho Mạo Nhi vô duyên vô cớ bị người nhạo báng phải không? Phải để yên cho tiểu tiện nhân kia tiêu dao đắc ý phải không?”
“Nếu không thì còn có thể làm gì?” Lục Cảnh hỏi ngược lại, "Nếu như có thể bắt gian tại giường, cho dù chúng ta giết ả ngay tại trận, thái tử cũng không nói được gì. Giờ thì sao, mẹ lỗ mãng đi uy hiếp ả, khiến ả đề phòng, hiển nhiên là sẽ không để cho chúng ta có cơ hội nữa.”
Nghe Lục Cảnh nói thế, Lục Từ Thị thầm ân hận, “Còn không phải là do mẹ sốt ruột sao. Nhìn đám cẩm y vệ hung thần ác sát kia xông vào nhà bắt Mạo Nhi đi, mà chiếu ngục của cẩm y vệ chính là Tu La địa ngục, người nào vào đó cũng đều bị hành hạ cho sống không bằng chết. Thể cốt Mạo Nhi gầy yếu, thằng bé ở trong đó thêm một canh giờ, mẹ thật sợ sẽ xảy ra chuyện không tốt gì đó. Rồi mẹ nghĩ đến đầu sỏ gây nên là Mộ Khanh Hoàng, thả hay không thả Mạo Nhi còn không phải chỉ là một câu nói của ả sao. Rõ rành rành là ả ta vì yêu sinh hận, muốn đẩy Mạo Nhi vào chỗ chết, người phụ nữ thâm độc này, mẹ tuyệt đối không bỏ qua cho ả.”
Lục Cảnh xê dịch mông, một tay gác lên bàn trà, bắt chéo chân, nghiêng người nói: "Mạo Nhi cũng thật là ngu, quận chúa thì không thích lại cứ nhất định thích…”
"Lão Tam, đó chính là cháu của con.” Lục Từ Thị lườm Lục Cảnh một cái.
Lục Cảnh cảm thấy mất mặt, cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn trà bằng gỗ hoàng hoa lê, bất mãn dùng móng tay lướt theo đường hoa văn, nói: “Vì là cháu ruột của con nên con mới không nói gì không làm gì, chứ thử đổi lại là đứa con gái ất ơ nào mà xem.”
"Nhị đệ có ý gì?" Lục Văn không vui nhìn Lục Cảnh.
Lục Cảnh liếc Lục Văn một cái, lại nhìn về phía Lục Từ Thị ngồi ở chủ vị, trên mặt hiện lên một ít ý lạnh, "Mạo Nhi chỉ ít hơn Châu Nhi nhà con một tuổi, năm đó học vấn của Châu Nhi nhà bọn con cũng không kém, nhưng giành được danh hiệu thần đồng lại là Mạo Nhi. Mẹ, mẹ trăm phương ngàn kế muốn kéo dài vinh hoa cho nhà Nhị ca, tìm cách đẩy Triều Dương quận chúa vốn nên được chỉ hôn với Lục Cửu cho Lục Mạo, kết quả là gì? Lục Mạo lại là một tên không biết hăng hái tranh giành, không thèm ăn thịt phượng hoàng, lại xem cháo trắng rau dưa như bảo bối."
Lời nói buột ra khỏi miệng, càng nói, mùi mỉa mai trong đó càng nồng.
Lục Văn ngượng ngùng, Lục Từ Thị đen mặt, lại không có lời nào để nói.
Lục Cảnh che khuất nửa bên mặt, cười lạnh, âm dương quái khí nói: “Trước nay mẹ lúc nào cũng thiên vị nhị ca."
“Mẹ chưa từng thiên vị ai cả. Nhị ca của con là một hạt giống đọc sách, về điểm này thì đại ca con có chết cũng chả giúp được nhị ca con tiến xa hơn. Con với đại ca con giống nhau, đều làm quan võ, đại ca con bán mạng cho hoàng đế, gắng gượng giành được một ít công trạng, có đại ca con dìu dắt con, tiền đồ của con không đáng lo. Chỉ có nhị ca con là khiến mẹ phải đau đầu, mẹ nghĩ cho nhị ca con nhiều hơn thì có gì đâu mà phải nghiêm trọng.”
“Mẹ à, mẹ nghĩ hay thật đấy. Bao nhiêu năm nay đại ca dẫn dắt con được cái gì, con còn đang phải chết già ở cái vị trí Bộ binh vũ khố lang trung đây.” Lục Cảnh oán giận nói, "Năm đó đại ca nói dắt theo con đi đánh trận, mẹ lại sống chết không để cho con đi. Nếu con đi biết đâu được bây giờ con cũng được phong hầu rồi, càng không cần phải nhìn sắc mặt đại ca mà sống.”
“Con cái thằng tiểu súc sinh này, lại còn dám đổ oán giận lên đầu người mẹ già này nữa. Ai mà ngờ tới một thằng thợ mổ heo lại quả thật có mệnh Long vương cơ chứ. Năm đó chiến tranh khốc liệt như vậy, đâu đâu cũng là người chết, mẹ quẳng một thằng con trai ra ngoài bán mạng cho hắn là được rồi, làm sao lại cam lòng cho con đi chịu khổ nữa chứ. Giờ thì sao, không phải giờ cũng rất tốt sao, ba đứa con trai của mẹ đều tay nắm thực quyền."
"Rất tốt? Rất tốt mà mẹ chỉ muốn toan tính cho nhà nhị ca, vì sao không tìm cách cưới thêm một nàng quận chúa công chúa về cho con của con.” Lục Cảnh bất mãn hừ một tiếng.
Lục Văn đứng ra hoà giải, “Được rồi được rồi, bây giờ cứ nói đến mấy chuyện đó thì có nghĩa lý gì, vẫn nên nghĩ cách làm sao để cứu Mạo Nhi ra ngoài đi.”
Lục Cảnh khoát tay chặn lại, “Đệ không có cách nào đâu, chuyện như vậy phải để đại ca đi làm."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cha con Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, lạnh mặt tiến vào.
Vừa thấy con trai trưởng, Lục Từ Thị cũng lạnh mặt, "Nghiệt tử, mày còn dám về à!"
Lục Bỉnh lạnh mặt đứng trong nội đường, vái chào một cái rồi mới nói: "Mẹ, Mạo Nhi bị bắt là do con tố cáo."
Lục Từ Thị vốn không tin, đột nhiên bây giờ nghe được Lục Bỉnh lại chính miệng thừa nhận, lập tức ngây dại, "Mày nói gì, mày lặp lại xem.”
"Mạo Nhi làm thi từ chỉ trích Thánh thượng cùng triều chính, nếu bị người khác tố cáo thì cả nhà mình sẽ gặp đại họa xét nhà diệt tộc. Để tránh mang đến tai họa cho cả nhà chúng ta, nhi tử chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, tự mình đi tố cáo. Thánh thượng anh minh, chỉ hỏi tội một mình Mạo Nhi, chúng ta đều vô tội."
“Mày nói bậy!" Lục Từ Thị trợn to đôi mắt già cỗi.
"Đại ca, đây không phải là chuyện nhỏ, huynh không thể ăn nói ba hoa." Lục Văn “vụt” một phát đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Lục Bỉnh.
Trên đường trở về, hai cha con đã thương nghị xong xuôi với nhau, nhất định phải làm mặt lạnh, bày ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, áp đảo mọi người trong nhà, không để cho bọn họ có cơ hội điên đảo trắng đen.
Lục Cửu tiếp lời, hỏi: “Lúc cẩm y vệ vào nhà bắt người không lục soát thư phòng của Lục Mạo à?"
"Tại sao lại không, không hỏi xanh đỏ đen trắng liền xông vào thư phòng của Mạo Nhi, phàm là sách vở giấy tờ có chữ viết đều bị tịch thu hết rồi.” Lục Cảnh ngồi thẳng người trả lời, lại nghiêng đầu phân phó Sơn Trà, "Không thấy Đại lão gia đã về à, đi pha một ly trà lạnh đến đây.”
Liếc sang Lục Cảnh một cái, trong lòng Lục Cửu cười lạnh, trên mặt lại không hiện.
"Không đúng, không đúng." Lục Từ Thị lắc đầu.
“Mẹ, cái gì không đúng? Có phải Mạo Nhi bị oan hay không?" Lục Văn vội vã hỏi.
“Đúng, Mạo Nhi bị oan, đống thi từ kia nhất định là do Mộ Khanh Hoàng nhét vào thư phòng của Mạo Nhi, đổ tội cho Mạo Nhi."
Lục Cửu "A" một tiếng, "Tổ mẫu, con đã từng tận mắt xem qua đống thi từ đó, quả thật là nét chữ của Lục Mạo. Đây là do Lục Mạo tự mình tìm đường chết, liên quan gì đến quận chúa đâu chứ.”
Lục Từ Thị bỗng dưng nâng mắt, nhìn chằm chằm Lục Cửu, nói: “Cửu Nhi, Mạo Nhi nói lần đó con đánh nó là vì Mộ Khanh Hoàng, có phải hay không?"
“Đúng vậy.” Lục Cửu thản nhiên thừa nhận.
"Tốt, quả nhiên mày với Mộ Khanh Hoàng có chuyện không trong sạch. Nói, tại sao mày lại vụng trộm tư thông với Mộ Khanh Hoàng!” Lục Từ Thị cắn răng chất vấn.
Lục Cửu hơi sững sờ rồi lập tức sang sảng phủ nhận, “Con không có tư thông với tiểu phượng hoàng.”
"Tiểu phượng hoàng? Ha ha, gọi nhau thân mật quá nhỉ.” Đến lúc này, Lục Từ Thị hoàn toàn khẳng định chuyện này.
Lục Cửu mím môi, mắt phượng u ám, "Trước thì vu cho quận chúa hãm hại Lục Mạo, sau lại vu quận chúa có tư tình với con, tổ mẫu, tổ mẫu muốn gì vậy?”