"Gâu —— gâu gâu —— "
Chợt nghe thấy tiếng chó con, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn,này vừa nhìn mọi thần sắc không vui trên mặt đều tản đi, chậm rãi giương môi nở nụ cười, vỗ vỗ hai tay muốn ôm: "Tây Thi, lại đây nào."
Hóa ra là chó sư tử do Mộ Khanh Hoàng nuôi dưỡng, toàn thân lông vàng, bộ lông dài mềm mại, trên đỉnh đầu dùng dây lụa tơ tằm tết một bím hoa hồ điệp, thoạt nhìn lỏng lẻo giống quả cầu lông gà đang bay lên, hai con mắt đen tròn như trân châu, trong veo như nước, gâu gâu chạy hướng Mộ Khanh Hoàng, phun ra đầu lưỡi trắng nõn vừa đáng yêu vừa xinh xắn.
Ngọc Châu truy đuổi từ phía sau, thở hồng hộc chạy vào. Thoáng nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, lại thấy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều nháy mắt ra hiệu cho nàng, nàng vội vàng hướng Mộ Khanh Hoàng hành lễ.
"Đứng lên đi. Thu thập chỗ này một chút."
Một tiếng mệnh lệnh này khiến Ngọc Khê, Ngọc Loan, Ngọc Châu đều biết Quận chúa đây là tâm tình ngầm tốt lên rồi, tim các nàng cũng theo trở về chỗ cũ.
Ngọc Châu thử thăm dò, cười nói: "Giờ ngọ nô tỳ đang đút nó ăn canh thịt, chẳng hiểu sao chết sống cũng không chịu ăn, gâu gâu kêu loạn lên. Nô tỳ sợ ầm ĩ đến Quận chúa nghĩ trưa nên ôm nó đi hoa viên, vừa thả trên mặt đất liền phóng chạy trở về, không dám quấy nhiễu Quận chúa nên nô tỳ vẫn ôm suốt. Giờ nghe Quận chúa đã tỉnh nô tỳ mới dám ôm trở về, về tới trong sân chúng ta, nô tỳ thả Tây Thi trên mặt đất, nó vui mừng hướng trong này chạy vào, thật là hành hạ nô tỳ sắp chết. Ngài nhìn xem một chút, nó cào nô tỳ này!"
Nói xong liền đem mu bàn tay bị cào của mình đến cho Mộ Khanh Hoàng nhìn.
Nhìn Ngọc Châu hoạt bát nhanh nhẩu, trên mặt cũng không có gì là tức giận, Mộ Khanh Hoàng dung túng cười nói: "Ngươi cũng là trung thành, có thưởng. Ngọc Khê, ta nhớ ta có một đấu tiểu hồng châu cực phẩm, ngươi đi khố phòng tìm mang ra, cho các ngươi bốn người cầm đi xâu chuỗi hay làm túi lưới chơi đấy."
Ngọc Châu cùng Ngọc Loan đều là tính tình hoạt bát nhưng Ngọc Loan mồm miệng thông minh hơn, ỷ vào mình nhỏ nhất trong bốn nha hoàn còn được Mộ Khanh Hoàng yêu thích, nàng ngồi xổm xuống, dựa vào chân Mộ Khanh Hoàng một bên thu thập mảnh sứ vỡ một bên ngẩng đầu cười nói: "Đấu hồng châu kia nô tỳ nhớ rất rõ ràng,lớn nhỏ như nhau, sáng hồng trong suốt, giá trị liên thành. Sao Quận chúa không giữ lại làm trang sức, đem cho chúng nô tỳ thật lãng phí quá!"
"Nói bậy, như thế nào lại lãng phí. Các ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, đối ta trung thành cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng ta đều biết, không nói ngoài miệng vì không muốn các ngươi vênh váo lên mặt."
Lúc đó Tây Thi nhảy lên nhảy xuống, liên tiếp vươn đầu lưỡi muốn liếm Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng cười nói: "Hôm nay Tây Thi của chúng ta làm sao vậy, sao muốn hôn ta?"
Ngọc Khê cùng Ngọc Châu cũng quỳ xuống thu thập đống hỗn độn, Ngọc Châu nói như đang ghen tị: "Nô tỳ cùng ăn cùng ngủ với nó, hầu hạ nó như hầu hạ tổ tông, nó lại thiên vị chỉ nhớ mỗi Quận chúa, vừa thấy Quận chúa liền đem nô tỳ vứt sau đầu, thật đáng giận mà."
Ngọc Loan nói chen vào: "Tây Thi của chúng rất có linh tính, biết ai mới là chủ nhân của nó."
Nghe lời này, tâm niệm Mộ Khanh Hoàng khẽ động, nàng ôm lấy Tây Thi, mặt đối mặt cùng nó cười đùa: "Vật nhỏ, ngươi thế nhưng đã biết Mộ Khanh Hoàng của hôm nay không phải Mộ Khanh Hoàng ngày xưa?"
Mấy nha hoàn không hiểu thâm ý của Mộ Khanh Hoàng, chỉ cho rằng Quận chúa nói chuyện hôm nay Quận chúa đánh Quận mã.
Thấy tâm trạng Mộ Khanh Hoàng tốt lên, Ngọc Khê lúc này mới lo lắng lo lắng nói: "Quận chúa, nô tỳ thấy lúc Quận mã chạy đi mặt mày xanh mét. Ngài lệnh Ngọc Loan đánh hắn, đem thể diện của hắn dẫm dưới lòng bàn chân, sau này phải làm sao đây? Quận mã vốn là... Sau này càng không muốn cùng Ngài... Sau này Ngài phải làm sao a!"
Chải vuốt lông vàng cho Tây Thi, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh nói: "Nếu nói đời này ta có thể tạ ơn Lục Mạo điều gì, vậy chỉ có một. Ta tạ ơn hắn không chạm vào ta."
Vốn còn có chút ý nghĩ tham lam, vì sao không để nàng sống lại trước thời điểm gả cho Lục Mạo, nhưng hiện tại nàng cũng may mắn rồi, may mắn sống lại trước lúc Lục Mạo chạm vào nàng. Nếu như sống lại ở ngày tháng nàng và Lục Mạo đã viên phòng, nàng sẽ cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt cùng hắn.
May mắn, may mắn sống lại lúc này chưa tính quá muộn.
Đời trước cũng là như vậy, thành thân nửa năm hắn cũng không từng chạm qua nàng. Đêm động phòng hoa chúc đó, hắn cắt tay nhỏ máu lên khăn viên phòng, khiến nàng chưa cảm nhận cảm giác thẹn thùng đỏ mặt của tân nương tử thì phải đỏ mắt chịu nhục. Nàng lớn tiếng chất vấn hắn, hắn nhẹ nhàng đạm mạt nói: Nếu vì dục vọng mà ham muốn thì đó là súc sinh, ta làm không được, phu thê sống chung không phải cứng nhắc thủ lễ mà là tình, tình nồng mới có thể ứng với lưu luyến triền miên.
Dứt lời, hắn mặc nguyên y phục mà ngủ làm nàng chán nản không thôi, trong lòng thế nhưng lại đề cao hắn vài phần, nghĩ hắn chí tình chí nghĩa.
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng của hắn, cuối cùng nàng ngây ngốc chui vào nằm gần hắn, nàng cao ngạo mạnh miệng nói với hắn: Suy nghĩ của ngươi cũng là suy nghĩ của ta, ngày tháng của chúng ta còn dài.
Một tân nương tử như nàng lại nói loại lời này, chính là ỷ vào tôn nghiêm cùng thân phận Quận chúa của mình. Nếu đổi một tân nương tử khác, sợ là mở miệng cũng không mở nổi.
Sau này nàng mới biết được, tình nồng lưu luyến truyền miên của hắn đã sớm giao phó cho thanh mai biểu muội Trữ Tú Ngọc.
Qua hơn nửa năm, bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, tổ mẫu của Lục Mạo là Lục Từ thị mời thái y bắt mạch cho nàng, mượn cơ hội mỉa mai nàng, lúc đó nàng chỉ có thể đem khổ tâm nuốt vào trong bụng, mãi đến mẫu thân của Lục Mạo là Tiểu Từ thị nói cho nàng biết Lục Mạo lưu luyến một quan kỹ thì nàng bạo phát triệt để. Nàng lấy tiền mua một đêm của Phượng Lâu Xuân, để một tên khất cái ngủ với nàng ta.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản, một nữ nhân bị tên khất cái chạm qua, nàng không tin Lục Mạo không chê bẩn.
Song, nàng rốt cuộc vẫn chưa hiểu hết con người Lục Mạo. Ở trong miệng Lục Mạo thì Phượng Lâu Xuân chỉ là hồng nhan tri kỷ của hắn, quan hệ giữa bọn họ thuần khiết như nước, hắn là yêu thích tài nghệ của Phượng Lâu Xuân, cho dù Phượng Lâu Xuân ngàn người nằm vạn người cưỡi thì đã làm sao, ở trong lòng hắn Phượng Lâu Xuân so Triêu Dương quận chúa cao quý gấp trăm lần.
Nàng thực sự giận điên rồi.
Khi nàng điều tra ra Phượng Lâu Xuân là nữ ngoại tôn của nghịch thần Hồ Dung, mang ý đồ mê hoặc quan cao quyền quý ham mê nữ sắc để giúp nhà mình sửa lại án xử. Nàng trực tiếp sai người rót rượu độc cho Phượng Lâu Xuân.
Con người của Lục Mạo ấy à... Chỉ cần người hắn tán thưởng, hắn yêu thích thì không phân biệt thân phận cao quý thấp hèn gì cả, tình nghĩa đặt trên đầu.
Đầu óc của hắn đều cho chó ăn rồi.
Mấy năm sau, trong lúc tranh cãi ầm ĩ nàng càng hiểu rõ Lục Mạo, nàng phát hiện hắn hận đời, uống chút rượu sẽ không biết chính mình là ai, khinh cuồng múa bút vẩy mực, hắn xuất thi từ có thể truyền thế... Nhưng những thứ này không thể giúp đời, bởi vì bên trong thi từ luôn luôn cất giấu những bất mãn của hắn với tình hình chính trị hiện nay trong triều đình, hắn mang bộ dạng cuồng thái như trên đời đều say chỉ mình hắn tỉnh.
Hắn còn ở bên ngoài thanh cao quá gỡ đắc tội không ít người, có người hướng Hoàng tổ phụ tố giác hắn, nếu không nhờ nàng che ở phía trước, thường xuyên ở trước mặt Hoàng tổ phụ nói tốt cho hắn. Hắn cho rằng hắn có thể sống tiêu dao phong lưu như vậy?
Khi sống lại, phát hiện đã gả cho Lục Mạo, nàng một chút cũng không gấp, muốn tìm nhược điểm của Lục Mạo rất dễ, còn thư hưu phu thì phải xem tâm tình của nàng.
Chẳng qua nàng nghĩ nàng cùng Lục Cửu ở chung một phủ, mang thân phận đường đệ muội sẽ tiện lợi tiếp cận hắn, sau đó chỉ dẫn hắn.
Nếu không phải phụ thân Lục Cửu - Lục Bỉnh chết trận, hắn kế tục quân chức phụ thân mình, ai có thể nghĩ đến một người quần là áo lượt chơi bời lêu lổng như hắn cũng là bật anh tài.
Yến Vương lấy danh "Thanh quân trắc, tĩnh quốc nạn" chỉ huy Bắc thượng, đến sau cùng đội quân Yến Vương liên tiếp thắng lợi, sau khi Lục Bỉnh nếm mùi thất bại thì bị Lý Cảnh kết tội phục sức có Long Vân, cất giấu tâm tư phản nghịch, Lục Bỉnh vì chứng minh trong sạch liền tự sát, Lý Cảnh thống lĩnh đội quân đại loạn, Lục Cửu tại thời khắc nguy cấp này mới đứng ra, khi đó không ai xem trọng hắn chỉ nghĩ hắn lấy danh nghĩa Lục Bỉnh để ổn định lòng quân, cũng không nghĩ đến Lục Cửu hoàn toàn xứng đáng câu Hổ Phụ Vô Khuyển Tử, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém thiên tướng tài Lục Bỉnh, Lục Cửu xuất tài liền đánh thắng vài trận.
Song, Lý Cảnh trước nếm mùi thất bại bị Hoàng đệ răn dạy nên ghi hận trong lòng, tư thông Yến Vương, thừa dịp một lần Lục Cửu đại bại tiếp tục vu hãm Lục Cửu, Hoàng đệ bán tín bán nghi không quả quyết, hạ chỉ triệu hồi Lục Cửu, tiền tuyến chiến sự vô cùng gai gắt, Lục Cửu bên ngoài không nghe quân mệnh, Hoàng đệ ngờ vực vô căn cứ quyết đoạn tuyệt cung cấp lương thảo cho đội quân, kết quả đó là Lục Cửu bị Yến Vương loạn tiễn xuyên tim bắn chết.
Bỏ Lục Mạo qua một bên không đề cập tới, nàng tin tưởng phụ tử Lục Cửu chắc chắn trung thành với Hoàng đệ.
Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại. Nhà, chẳng đáng cho nàng luyến tiếc nữa. Quốc, nàng muốn tận lực bảo trụ.
Hoàng đệ mặc dù trẻ con nhu nhược, nhưng rốt cuộc vẫn là đệ đệ cùng mẫu thân sinh ra, nàng cùng Mộ Duẫn Hoàng là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Vì thế, điều đầu tiên nàng nghĩ là sớm một chút đem Lục Cửu dẫn tới chính sự, sớm một chút quen thuộc quân vụ, tiếp đến làm cho Lục Cửu qua lại thân thiết với Duẫn Hoàng. Cùng một mẫu thân sinh ra, nàng hiểu rõ con người Mộ Duẫn Hoàng cùng phụ thân giống nhau, bản tính nhân từ trong sáng lương thiện, chỉ cần là người hắn đặt vào lòng, hắn sẽ che chở sẽ tín nhiệm.
Nếu đời này có một viên đại tướng như Lục Cửu canh giữ, nhất định ngăn chặn được Yến Vương.
Nàng đây là muốn phòng ngừa chu đáo.
Nàng cũng nghĩ qua đem việc biết được nói cho Hoàng đệ hoặc Ngoại tổ phụ, nhưng sau lại thay đổi chủ ý.
Lúc này Thái tử phụ thân nàng còn sống, quan hệ giữa người cùng thúc phụ rất tốt, nếu nàng bỗng nhiên nhảy ra nói thúc phụ Yến Vương sẽ chỉ huy Bắc thượng, cuối cùng sẽ thay thế Hoàng đệ. Ha ha... Hoàng tổ phụ chưa gõ chết nàng, phụ thân cũng sẽ mắng chết nàng.
Khi Yến Vương giơ lên Tĩnh Nạn đại kỳ, nàng đã nghĩ, bằng như phụ thân không chết có lẽ sẽ không có bốn năm kiếp nạn kia. Nói đến cùng, Yến Vương chính là khi dễ Hoàng đệ trẻ tuổi mềm lòng không áp đảo được quần thần võ tướng, lúc này hắn mới nổi tâm hiểm độc.
Phụ thân tuy rằng nhân từ, nhưng trong nhu có cương lấy nhu thắng cương, Hoàng đệ nhưng mới học được nhu nhân của phụ thân, chưa học được cương ngoan quả quyết của phụ thân.
Cho nên hiện tại nàng băn khoăn nhất là... Làm thế nào sớm đem một người quần là áo lượt chỉ dẫn thành đại tướng quân!
"Hiện tại Lục Cửu đang làm cái gì?" Mộ Khanh Hoàng đột nhiên hỏi.
Ngọc Khê kinh ngạc, không phải đang nói chuyện tình Quận mã sao? Thế nào đột nhiên hỏi chuyển qua quần áo lụa là kia rồi.
Ngọc Loan bĩu môi nói: "Chơi bời lêu lổng, triêu hoa ghẹo liễu chứ sao."
Ngọc châu cũng nói: "Nô tỳ cũng nghe đến đầy lỗ tai, hôm kia Vương bà tử thủ vệ Mạc viên đến tìm Lý bà tử thủ vệ sân chúng ta cùng nhau đổ súc sắc uống rượu nói chuyện, nói đã nhiều ngày nay Thế tử rất ngoan, không đi ra ngoài lêu lổng ăn chơi trác táng, còn bắt đầu niệm binh thư nữa đấy."
"Ân?" Mộ Khanh Hoàng thoáng cái ngồi thẳng thân thể, mắt chớp chớp phát sáng.