Đầu mùa hè, cửa sổ trong phòng điều mở ra, từng cơn gió thổi lay động chuông ngọc treo trên màn trướng, phát ra tiếng leng keng giòn giả vui tai.
Mộ Khanh Hoàng nửa nằm trên giường gỗ tử đàn khắc hoa, nàng đặt khuỷu tay trên gối trúc, hạ mắt suy nghĩ sự tình.
Giờ ngọ tỉnh lại đã thấy bản thân ở cảnh này, mọi chuyện dường như đã trải qua vật đổi sao dời. Việc nàng chết cháy trong phòng tựa hồ là một giấc mộng của tương lai, tựa hồ là thời gian hồi tưởng, nàng chết đi mà sống lại rồi.
Trang Chu Mộng Điệp - Điệp Mộng Trang Chu. Hóa ra là cảm thụ thần kỳ như vậy!
Ngọc Loan nhẹ tay nhẹ chân bưng chén trà xanh đi vào, nhìn trên mặt Mộ Khanh Hoàng chẳng chút vui vẻ, môi mím chặt suy tư, hàng mi cong dài rủ xuống tạo thành bóng râm nhỏ trên mặt... Trong lòng nàng dâng lên một trận đau lòng.
"Quận chúa, nô tỳ hỏi thăm biết được Quận mã hồi phủ rồi, người trước tiên đi chính phòng thỉnh an Lão tổ tông, cùng ngày thường không có gì khác biệt." Ngọc Loan đem chén trà đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.
"Lão bà kia là lão tổ tông nhà ai, bà ta xứng sao?" Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan, vươn đầu ngón tay điểm điểm lên mi tâm của nàng: "Nha đầu ngốc."
"A." Ngọc Loan bị mắng tỉnh ra.
Mộ Khanh Hoàng cũng không giải thích gì với nàng, nghiêm túc nói: "Nha đầu ngốc, không có mệnh lệnh của ta, ngươi tuyệt đối không được tự chủ trương."
Ngọc Loan thoáng cái bị hù dọa quỳ xuống cạnh bàn, vẻ mặt cầu xin nói: "Quận chúa, nô tỳ không có."
Mộ Khanh Hoàng đem Ngọc Loan trẻ đẹp xinh xắn ôm vào lòng, vừa vỗ về vừa chơi đùa sợi tóc của nàng, xúc động than nhẹ: "Nha đầu tốt."
Ngọc Loan vùi mặt trước ngực mềm mại của Quận chúa, nàng có chút đỏ mặt, nàng biết không phải Quận chúa mắng nàng làm sai chuyện gì, Quận chúa đây là đặc biệt khen nàng đã làm được chuyện tốt.
Ngọc Loan trước cẩn thận suy nghĩ những việc tốt nàng làm gần đây... Ngoại trừ thời khắc chú ý hành tung của Quận mã để bẩm báo cho Quận chúa, nàng cũng không làm ra chuyện tốt gì a!
"Quận chúa, người buồn bực khiến nô tỳ cũng thở không ra hơi rồi!" Ngọc Loan đã biết mình không làm sai chuyện gì liền thả lỏng, nàng làm nũng với Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng bật cười vỗ vỗ lên đầu Ngọc Loan, lúc này mới chịu thả nàng ra.
Ngọc Khê ôm trong ngực tiểu y vừa phơi nắng của Mộ Khanh Hoàng đi vào, thấy cảnh tượng lúc này thì đứng ngẩn ra. Tâm tư xoay chuyển, không biết nên phản ứng làm sao.
Mộ Khanh Hoàng nhìn bộ dáng Ngọc Khê như vậy thì cười ra tiếng: "Đừng nghĩ loạn."
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi trong nháy mắt nàng còn tưởng Quận mã tổn thương Quận chúa quá sâu, Quận chúa thay đổi yêu thích mất rồi.
"Bảo mấy bà tử khỏe mạnh cường tráng sau hậu viện ra ngoài hiên ẩn nấp, chút nữa Lục Mạo tới đây, các ngươi nghe ta đánh ngã chén trà làm hiệu lệnh, ta quăng chén trà liền tiến vào đem Lục Mạo bắt lại."
Ngọc Khê khiếp sợ há to miệng, ngây dại như khúc gỗ nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi các ngươi phải nhớ kĩ, Lục Mạo chính là cừu địch của bản Quận chúa."
Ngọc Loan "A" lên một tiếng: "Quận chúa không thích Quận mã nữa sao?"
"Không thích nữa." Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía cửa, ngược ánh mặt trời có một người đang đi tới, hắn mặc một thân trường sam trắng bạc in trúc xanh, bên hông buộc đai lưng mực sắc thêu hoa nạm ngọc bích, bao quanh thân thể thon gầy cao to của hắn, càng tôn lên vẻ thư hương nho nhã.
Đây không phải Lục Mạo thì là ai.
Ngọc Khê, Ngọc Loan liếc mắt nhìn nhau, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài chuẩn bị.
Lục Mạo đi vào đứng phía sau cách một cánh tay, mặt nghiêm nghị, mắt chứa sương lạnh nhìn Mộ Khanh Hoàng như kẻ thù từ lúc mới sinh ra chứ không phải thê tử của hắn.
Bóng dáng Lục Mạo rơi vào trên người Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu mới thấy rõ mặt hắn... Chắc do bụng chứa thi thư làm hắn lộ ra khí chất tuấn tú hơn người.
Mười tuổi đứng đầu học trò nhỏ, mười lăm tuổi làm thơ khó dễ tọa sư khiến tên tuổi hắn truyền đến sĩ lâm, mười tám tuổi trúng trạng nguyên, Hoàng tổ phụ khâm điểm hắn vào chỉnh đốn Hàn Lâm Viện. Thiếu niên đắc chí, tiền đồ rực rỡ gấm hoa.
Đây là nam tử thanh phong lãnh nguyyệt tài hoa hơn người, là Lục Mạo mà nàng yêu thích.
Nàng tám tuổi, hoàng tổ phụ vì yêu thích tài hoa của hắn nên đem nàng định cho hắn, khi đó nàng chưa hiểu gì cũng ôm hư vinh vui mừng, bởi vì tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.
Thế là từ năm tám tuổi, nàng đã biết phu quân của nàng là Lục Mạo.
Khi nàng dần dần lớn lên, có tình ý thiếu nữ gì đều quang minh chính đại đặt hết lên người hắn. Hắn khi đó tựa gió tựa trăng cao xa khó gần, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng luôn cảm khái thế gian vì sao có nam nhân khuynh thế như vậy, tim trong ngực nàng luôn thình thịch nhảy nhót, nàng thẹn thùng đỏ mặt nói cũng không nói nên lời, nàng chỉ có thể trưng ra bộ mặt Quận chúa cao quý, cố gắng dựng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Chẳng biết tự khi nào... Nàng đã yêu thương hắn sâu đậm như vậy!
Trải qua đại hỏa thiêu huỷ đau thương, bây giờ nhìn thấy Lục Mạo, trong ngực nàng nhưng chỉ còn lại xem thường, yêu thương đều tan biến. Hận hắn, nàng khinh thường chẳng muốn hận.
Lục Mạo trong lòng nàng từng có bao nhiêu thần thánh, hiện tại Lục Mạo trong lòng nàng bấy nhiêu ti tiện.
"Sai tên khất cái làm nhục Phượng Lâu Xuân, chuyện này có phải ngươi làm không?" Lục Mạo lạnh giọng chất vấn.
Mộ Khanh Hoàng nhìn cũng lười nhìn hắn, giơ tay bưng chén trà xanh, thản nhiên nói: "Là ta."
"Ngươi!" Lục Mạo giơ tay muốn tát Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt sắc bén, mạnh mẽ đem chén trà ném trên người hắn: "Lục Mạo, ngươi dám?"
Chớp mắt một cái, Ngọc Khê, Ngọc Loan dẫn bà tử khỏe mạnh cường tráng xông cửa tiến vào, năm sáu bà tử không cần phân hỏi gì liền hướng trên người Lục Mạo đánh tới.
Lục Mạo vốn bị Mộ Khanh Hoàng bức lui mấy bước, còn đang nghĩ "Mộ Khanh Hoàng cũng dám cầm chung trà ném ta", trong lúc khiếp sợ phục hồi lại tinh thần đã bị mấy bà tử hôi hám đè trên mặt đất chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
"Hạ nhân phạm thượng, các ngươi đều muốn chết sao? Còn không buông ta ra!" Lục Mạo tức giận mặt mày xanh mét, quay đầu nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, hắn vẫn lãnh ngạo thanh cao nói: "Mộ Khanh Hoàng, đồ phụ nhân tâm tư ác độc như ngươi, ngươi đời này mơ tưởng ta yêu ngươi."
Mộ Khanh Hoàng lạnh nhạt nheo nheo đuôi mắt liếc xéo Lục Mạo: "Còn nằm mơ nữa chứ, còn tưởng rằng ta sẽ vẫn dung túng ngươi như trước! Lục Mạo, ta nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi thì ngươi là bảo vật ta không thương ngươi thì ngươi cả cỏ cũng không bằng. Còn muốn đánh ta, ai cho ngươi mặt mũi lớn như vậy? Ngươi dám chạm một đầu ngón tay của ta, ta liền băm cả đôi móng vuốt của ngươi."
Đời trước bị đánh vào mặt là nàng bất ngờ chưa phòng bị, đời này còn muốn đánh tiếp, hắn đi nằm mơ đi.
Ngẫm nghĩ đời trước nàng bị đánh còn chưa đòi lại, thực sự là càng nghĩ càng nghẹn khuất, nàng nhân tiện nói: "Ngọc Loan, vả cái miệng của hắn cho ta."
Ngọc Loan bỗng dưng trợn tròn mắt, hưng phấn vén lên tay áo. Tiếng mệnh lệnh này quả thực đúng tâm ý của nàng, nàng sớm nghĩ muốn tát tai hắn rồi, hắn tính tình trẻ con chơi đùa cái gì chứ... Làm hại quận chúa ngày ngày vì hắn ưu tư mắc bệnh biếng ăn.
Bất quá xét thấy Quận chúa đối Quận mã rất coi trọng, trước khi động thủ Ngọc Loan cẩn thận hỏi lại một lần: "Quận chúa, đánh thật a?"
"Đánh." Mộ Khanh Hoàng làm động tác đánh đánh cằm ý bảo Ngọc Loan động thủ.
"Được, được!"
"Tiện tỳ, ngươi dám!" Lục Mạo sắc mặt xanh xanh trắng trắng vội vã quát.
Ngọc Loan trái phải bận rộn cùng lúc, hai tiếng "Ba ba" vang lên nàng tát Lục Mạo mỗi bên một tát, hai mày đen dựng thẳng lên, tàn bạo nói: "Nô tỳ nhưng dám rồi! Quận mã, người có thể xử nô tỳ như thế nào đây, nô tỳ thế nhưng có Quận chúa làm chỗ dựa, đúng không Quận chúa?"
Ngọc Loan xoay mặt nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, thử thăm dò hỏi.
Mộ Khanh Hoàng mỉm cười gật đầu: "Bản Quận chúa cho ngươi chỗ dựa, đánh đi!"
Ngọc Khê ổn trọng chững chạc hơn, tiến lại thấp giọng nhắc nhở: "Quận chúa, đánh Quận mã phải giải quyết hậu quả thế nào đây? Chỉ riêng lão tổ... Tổ mẫu của Quận mã sẽ không để yên."
Nhìn Lục Mạo bị đánh đỏ mặt vẫn cắn răng chết không chịu cầu xin, Mộ Khanh Hoàng trầm tư chốc lát nói: "Ngọc Loan dừng tay đi, đem ném hắn ra ngoài, ta hiện tại không muốn thấy hắn. Bẩn mắt."
Lục Mạo vừa được tự do thoáng cái từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào Mộ Khanh Hoàng chửi ầm lên: "Ngươi đồ độc phụ vô liêm sỉ!"
Mộ Khanh Hoàng cười lạnh một tiếng chẳng muốn để ý đến hắn, nàng trực tiếp cho bà tử đứng gác cửa một ánh mắt, bà tử lập tức bày ra tư thế hổ lang đói khát. Lục Mạo bị dọa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ngoan cố nói: "Mộ Khanh Hoàng, ngươi chờ đó cho ta."
Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng hất đổ mâm đựng mấy quả trái cây, nghiêm mặt nói: "Nhiều năm như vậy, hóa ra ta lại thích loại tính tình trẻ con như vậy!"
Tiếc là đến thời khắc sắp chết đó - nàng mới chết tâm.
Hiện tại nàng ảo não nghĩ tự đâm hai mắt, tự khoét trái tim, hận chính mình có mắt không tròng, hữu tâm bạch trường*.