Đêm khuya trăng tròn, bên ngoài chim cú đậu trên cành cây cất tiếng thê lương, từng tiếng réo rắc khiến ai nghe thấy điều sởn gai ốc, trong lòng hoang mang hoảng sợ.
Triêu Dương công chúa nằm trên giường, hơi thở mong manh, khó khăn nhấc cao đầu gọi một tiếng: "Ngọc Khê..."
Bức rèm che khẽ nhúc nhích, một nha hoàn chảy tóc kiểu phụ nhân nhanh chân đi đến, nàng nhìn gương mặt nóng bỏng đỏ bừng cùng bờ môi khô đến nứt da của công chúa, chưa nói gì đã nghẹn ngào sắp khóc: "Công chúa, nô tỳ ở đây."
"Đem cửa sổ đóng lại." Triêu Dương công chúa yếu ớt chậm chạp nằm xuống giường.
"Ân." Ngọc Khê nhẹ nhàng đóng cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe quay lại đứng trước giường.
Lúc này có một nha hoàn tiến vào, gương mặt trắng tuyết thanh tú, dưới mắt trái có nốt ruồi lệ, nàng thở "phù phù" một tiếng quỳ gối trên đất, hoang mang rối loạn bẩm báo: "Công chúa, chúng ta mau chạy thôi. Phò mã nghe lời lão tặc bà muốn đem đầu của ngài đến quy hàng Yến Vương, Yến Vương cũng nhanh đánh đến Thiên phủ rồi."
Triêu Dương công chúa mở to mắt nhìn lên tấm chăn thêu trăm tử ngàn tôn treo trên giường, lúc sau hai mắt đẫm lệ, nước mắt lăn xuống thấm vào áo gối uyên ương biến mất: "Lục Cửu quân vừa chết, ta liền biết hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa."
"Ngọc Loan, ngươi nghe được tin tức từ đâu, có thể tin không?" Ngọc Khê vội vàng truy hỏi.
Ngọc Loan cắn răng, thoáng cái tròng mắt đỏ lên, nghiêng đầu nhìn chỗ khác: "Là dụ dỗ đại tổng quản nói ra."
Cánh tay chỉ còn xương bọc da của Triêu Dương công chúa bắt được cổ tay Ngọc Loan, trong hai tròng mắt tuôn ra lửa giận: "Ngươi?!"
Ngọc Loan khóc nức nở: "Nô tỳ không thể nhìn công chúa bệnh chết, nô tỳ chỉ muốn cầu hắn thỉnh một đại phu xem bệnh cho công chúa."
Triêu Dương công chúa buông lỏng tay ra, dùng hết khí lực ngồi dậy, đem Ngọc Loan ôm vào lòng: "Tên Quản Vượng kia là cái thứ gì? Ta tình nguyện chết ngay lập tức cũng không muốn hắn khi dễ ngươi. Nha đầu ngốc, ngươi đây là đánh vào mặt ta!"
Ngọc Loan ôm Triêu Dương công chúa gào khóc, Ngọc Khê che miệng đè nén tiếng nức nở.
Lại có hai nha hoàn mang sắc mặt kinh hoảng chạy vào, một trong hai nha hoàn khóc nói: "Không tốt rồi... Phò mã dẫn người đi về hướng chúng ta, nô tỳ thấy khí thế họ chẳng chút thân thiện. Công chúa, chúng ta làm sao bây giờ?"”
Cả người Triêu Dương công chúa đang nóng như lửa, mặt đỏ bừng, đầu nặng trĩu sắp ngất đi, nàng rút trâm cài trên tóc xuống đâm mạnh vào bắp chân, dọa bốn nha hoàn bên cạnh hoảng sợ.
"Công chúa?!"
"Không cần kinh hoảng, đến hầu bản cung thay triều phục công chúa." Đau đớn trên chân làm Triêu Dương tỉnh táo hơn, gương mặt nàng trở nên nghiêm nghị lạnh lẽo.
"Công chúa, chúng ta không trốn sao?" Ngọc Khinh vẫn ngây ngốc hỏi.
"Trốn hướng nào? Triêu Dương ta, tuyệt đối không trốn! Hầu bản cung thay y phục."
Lục Mạo mang theo gia đinh đến nơi chỉ thấy cửa viện Triêu Dương mở rộng, cửa phòng cũng mở, đèn chính phòng được thắp sáng rỡ. Triêu Dương công chúa mặc triều phục, đầu đội kim quan, ngồi ngẩng cao đầu, bên cạnh bốn nha hoàn đứng nghiêm nghị bảo vệ trái phải.
Lục Mạo đứng ngoài cánh cửa, trên tay bưng một chén rượu độc, nhìn thê tử vẫn cao quý như cũ, bỗng nhiên hắn có chút không đành lòng
"Nghe nói ngươi muốn lấy đầu trên cổ ta dâng Yến Vương quy hàng, chuyện là thật hay giả?" Triêu Dương nhìn nam nhân mình yêu thương đang đứng trước mắt, chầm chậm hỏi.
"Mạo nhi, con còn đang chờ cái gì?!"
Lục Từ thị tổ mẫu của Lục Mạo chống quải trượng đầu phượng đi từng bước vào, sắc mặt âm ngoan nói: "Con quên nàng ta như thế nào giết chết những nữ nhân con yêu thương kia, thử nghĩ đến Phượng Lâu Xuân, thử nghĩ đến biểu muội đáng thương của con, thử nghĩ đến Sầm Tiểu Mạn đang mang hài tử lại bị nàng ta giết chết! Một độc phụ như thế, chỉ ban cho nàng ta một chén rượu độc đã là tiện nghi cho nàng ta rồi!"
Nghĩ tới ba nữ nhân đã chết, Lục Mạo thống khổ tột đỉnh, oán hận nhìn chầm chầm Triêu Dương, tức giận mắng: "Độc phụ, ta chính là muốn độc chết ngươi, chặt đầu ngươi hiến cho Tân Hoàng. Nói cho ngươi biết, Hoàng Đế đệ đệ của ngươi đã chạy trốn bỏ lại ngươi, ta xem ngươi còn dựa vào cái gì để kiêu ngạo ngang ngược!"
Lục Mạo nói xong liền bước vào phòng, Triêu Dương cũng nở nụ cười.
Bốn nha hoàn đứng bảo vệ xung quanh Triêu Dương đột nhiên di chuyển, đem giá cắm nến chuẩn bị sẵn bên cạnh lật úp xuống, trong nháy mắt ngọn lửa cháy bùng lên, lan tỏa khắp nơi.
Vốn dĩ bên trong phòng đã sớm vẩy sẵn dầu.
"Lục Mạo, giết chết ba tiện nhân kia ta không hối hận, ta hối hận chính là từng yêu ngươi tận xương!"
"Mạo nhi cẩn thận." Lục Từ thị bị dọa sợ hãi, vội vã lôi kéo Lục Mạo lui về phía sau.
Lúc này lửa cháy ngăn chặn ngay cửa, trong phòng từ màng trướng đến bàn ghế đều bén lửa cháy lên. Triêu Dương bị ngọn lửa nóng hừng hực nuốt lấy, nàng cười điên cuồng, kiêu ngạo nói: "Muốn độc chết ta, chém đầu ta, nằm mơ đi! Mạng của ta là phụ mẫu ban cho, muốn kết thúc cũng chỉ có Mộ Khanh Hoàng ta!"