Chín giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài cửa hàng tổng hợp đã đầy ắp người, anh trai của Lý Tuệ chỉ là một trưởng ban nho nhỏ, không thể so sánh năng lực của anh với nhiều người có chức vụ cao hơn được, bỗng nhiên được mời làm quản lý trong cửa hàng, Minh Huệ bỗng cảm thấy hơi khẩn trương, may mà Lâm Yến đặt cọc tiền trước một ngày, không thì bốn gian hàng này chắc chắn cô sẽ không mua được. vậy thì Lý Tuệ cũng sẽ không có món hời này. Quản lý cửa hàng vừa bán hôm trước hôm sau đã hối hận thối ruột vì đã ký hợp đồng với Lý Tuệ, bọn họ còn đang muốn tăng giá lên nữa thì Lâm Yến cầm hợp đồng đã ký từ ngày hôm trước để làm chứng, sau đó uy hiếp sẽ kiện lên tòa án, lúc này bọn họ mới chịu thỏa hiệp, Lý Tuệ bỗng nhiên có được vị trí cửa hàng tốt nhờ Lâm Yến mà lại chỉ cần dùng năm vạn đồng, chị hối hận vỗ trán: "Lâm Yến à, mấy ngày trước, chị nghe theo lời em thì tốt quá rồi."
"May là có bác hai của Bình Bình ( Lý Huệ) giúp chị trông coi gian hàng này, chờ đến cuối tháng sau cửa hàng hòan thiện, chúng ta có thể bắt đầu làm ăn được rồi."
"Ôi, em định làm cái gì thế, không phải em nói là đem quầy hàng cho thuê sao?" Lý Tuệ rất kinh ngạc.
"Chúng ta cứ xem lại đã, tự mình làm vẫn tốt hơn là cho thuê mà."
Nhìn Lý Tuệ mặt mày đăm chiêu, Lâm Yến chuyển đề tài: "chị Lý, lát nữa chúng ta đi đón Bình Bình, tìm chỗ nào thật ngon ăn một bữa chúc mừng được không?"
"Em không phải đi đón tiểu Tường à?"
"Tiểu Tường học trường bán trú, buổi trưa không cho về nhà."
Đến giờ Bình Bình tan học, thấy mẹ đứng ở cổng, khuôn mặt bỗng dưng căng thẳng, ba người tìm một nhà hàng chuyên làm đồ thủy sản để ăn cơm. Cùng nhau ngồi vào bàn.
"Bình Bình, dì cùng mẹ cháu đang định buôn bán đấy, à, hay là cháu đến nhà dì ở đi, thi xong rồi hãy về nhà, nhà cháu cách trường học xa quá, dì lo cháu mệt mỏi." Lâm Yến không muốn đứa nhỏ này thấy cảnh tượng gia đình hỗn loạn trước khi cha mẹ bé ly hôn.
Bình Bình nhìn sang mẹ.
"Bình Bình nếu con thích thì đến nhà dì ở đi, chỉ có một tháng thôi." Thực sự Lý Tuệ sợ Bình Bình không chịu đi.
Lâm Yến tháo một chìa từ chùm chìa khóa của cô, đưa cho Bình Bình: "Khi ra vào cháu nhớ đóng kỹ cửa chính nhé."
"Dì, cháu không cầm chìa khóa đâu, nếu ở nhà không có ai thì cháu sang nhà bác đợi mọi người về cũng được."
"Không sao đâu, Bình Bình, dì tin tưởng, cháu luôn là người cẩn thận mà, cầm lấy đi."
Lý Tuệ vỗ vỗ tay Lâm Yến, cũng không nói được gì.
Ăn cơm xong, mẹ con Lý Tuệ cùng Lâm Yến cùng nhau trở về cư xá Tân Hoa, rồi chị mới sang nhà anh trai, chạy đi chạy lại mấy ngày nay Lâm Yến cũng đã mệt rồi, về nhà cố gắng ngủ một giấc, vừa thức dậy liền đi đến khu nhà trọ cũ.
Gõ cửa, bên trong yên tĩnh, Lâm Yến lấy ra chìa khóa mở cửa, quang cảnh gian phòng khiến cô ngây ngẩn cả người: ga giường thẳng thướm, chăn đệm quận gọn gàng, thậm chí cả nồi niêu bát đũa cũng được sắp xếp gọn gàng. So với lần trước Lâm Yến tới quả thật khác biệt một trời một vực.
Chẳng lẽ, em hai đã sửa lại tính nết rồi? Lâm Yến lắc đầu không tin nổi.
Lò than tổ ong đã đổi thành bếp ga, Lâm Yến nhìn trời tối dần, nên đứng dậy chuẩn bị làm cho em trai nồi cháo, cô làm cũng hơi nhiều, tính toán rằng hai chị em ăn xong, có thể để lại một bát cho em trai ăn vào bữa sáng cùng trưa mai..., chắc nó cũng chẳng dậy được sớm .
Nhìn trong tủ lạnh có mấy cây su hào đã muối, Lâm Yến rửa sạch rồi cắt nhỏ, làm nóng dâu vừng, cho xu hào vào xào, lại rán thêm một đĩa trứng gà, sắc trời tối hẳn, đèn đường đã bật, người đi làm ở ngoài đang dần trở về nhà, có người thấy Lâm Yến, chào hỏi với cô, Lâm Yến chào hỏi mấy người đồng nghiệp sống cùng dãy, thì thấy em hai trở lại.
"Chị, sao chị tới đây?" Em hai tới cửa mang theo một cái túi ni lông, xỏ chân vào đôi dép lê trên sàn nhà, rồi đi vào phòng tắm, một lát sau đi ra, quần áo bẩn trên người đã được thay bằng quần áo khác, trên người chỉ mặc một cái áo phông cùng quần rộng, vừa dùng khăn lông lau tay, vừa cùng chị gái nói chuyện: "Em còn đang tính đi sang nhà tìm chị."
"Vào nhà ăn cơm đã, đói bụng chưa?"
"Ha ha" em hai thấy một đĩa trứng rán lớn, thèm ăn nuốt nước miếng đánh ực, nhưng lại không dám động vào chiếc đũa .
Lâm Yến kỳ quái nhìn cậu ta một cái.
"Chị, chị Trương ở nhà bên cạnh giới thiệu đối tượng cho em đó, là chị em đằng ngoại của chị ấy."
"Người ta dọn dẹp phòng này hả?"
"Vâng!"
"Hai người quen nhau được bao lâu?"
"Hơn nửa tháng."
"Em chưa ăn cơm là chờ người ta đến sao?"
"Dạ, em ấy làm thuê ở cửa hàng bán đồ gia dụng, tám giờ mới có thể đến đây."
Lâm Yến nhìn đồng hồ đeo tay , phải mất một lúc nữa.
"Chị à, con người cô ấy tốt vô cùng, rất là sạch sẽ, giống như chị ấy."
"Còn chỉnh chu hơn chị nữa đấy, chăn đệm chị gấp không gọn gàng được như vậy đâu." Lâm Yến nói đùa một câu.
Lâm Giai Bình được chị khích lệ, nói chuyện bỗng hơi ấp úng.
"Cô ấy đã ly hôm, là do nhà chồng cố tình gây sự. Cô ấy đến nhà máy đi làm, bị thương ở tay, tay trái hơi khó cử động. Mới đầu nhà chồng cũng không có ý kiến gì, bây giờ có tiền, khắp nơi bới móc, cô ấy không chịu nổi ấm ức, quyết định ly hôn mang theo con gái ra đi, bây giờ đứa bé đang ở nhà mẹ đẻ."
"Cô ấy kể cho em à?"
"Vâng, chị, chị thấy rồi đấy, cô ấy không nói dối đâu, chị, cô ấy vô cùng chịu khó, người lại đẹp, là em không xứng với cô ấy."
Hai chị em ngồi nói chuyện, bất giác thời gian trôi qua mau, đã nghe thấy một âm thanh thanh thúy gọi cửa ở bên ngoài: "Tiểu Vân!"
"Cô ấy về đấy." Khuôn mặt Lâm Giai Bình lập tức mừng rỡ hẳn lên.
Người mới về không nghĩ rằng Lâm Yến ở đây, vui vẻ tiến vào cười nói: "Giai Bình!" Thấy Lâm Yến, khuôn mặt lại lộ rõ vẻ lúng túng.
"Chị cả của anh!" Lâm Giai Bình vội vàng giới thiệu.
"Chào chị ạ!" Nở nụ cười ngượng ngùng, chào hỏi cũng hơi nhỏ tiếng, nhưng cô hành động tự nhiên, khiến Lâm Yến cảm thấy cô có tính cách hào phóng lại có tài năng.
Cô gái có nước da trắng nõn, mi thanh mục tú, rất xinh đẹp.
"Ngồi xuống ăn cơm đi, đói bụng chưa?"
"Cô ấy là Lan Hương, họ Dương, thôn Dương gia ở huyện Ngô." Lâm Giai Bình vừa giới thiệu với Lâm Yến , vừa nhanh tay nhanh chân xới một bát cớm đặt trên bàn.
"Lan Hương, ăn cơm đi." Lâm Yến gọi cô.
Động tác của Lan Hương cũng thả lỏng thoải mái hơn, ngồi cùng Lâm Yến ăn cơm.
"Lan Hương gọi mẹ của chị Trương là dì." Lâm Giai Bình tìm chuyện nói.
Lâm Yến chỉ nhiệt tình tiếp Lan Hương ăn cơm, không hỏi cái gì, chỉ có nửa tháng, rất khó để cho ra một quyết định, ăn cơm xong, Lan Hương nhanh chóng thu dọn bàn ăn, bưng chén bát đi rửa.
"Chị, cô ấy rất chịu khó, không chịu nổi trong nhà có chỗ não bẩn cả." ánh mắt Lâm Giai Bình tràn đầy ngọt ngào.
"Gần đây em thế nào?"
"Em ký giao kèo cùng công ty trang trí nhà ở Mỹ Gia T, bọn họ có việc sẽ gọi em, không tới chỗ sư phụ nữa."
"Ừ, được lắm."
"Hai ngày trước tới trang trí nội thất cho một người ở Danh Uyển Hoa, nhà họ có kết cấu không đẹp, không vuông vắn, em đề nghị làm một cái tủ âm ngay chỗ quẹo, đem phần tường bị chéo che đi, chủ nhà rất hài lòng, công ty quản lý khen em đó, nói em làm rất tốt, còn phân thêm cho em nhiều việc hơn."
"Tốt quá, Tiểu Bình, em rất có tiền đồ đó."
"Chị, tháng trước em kiếm được một ngàn bảy, cứ theo đà này, rất nhanh là có thể mua được một cái nhà nhỏ rồi."
"Vậy thì đừng tiêu tiền lung tung mới được. A, đúng rồi, quan hệ với Lan Hương thế nào?"
"Trừ chê em bẩn, cô ấy vô cùng vui vẻ với em."
Vì tư tưởng muốn che chở một người, cậu em này đã tiến bộ lên nhiều, cái loại tính cách chán chường phóng đãng của kiếp trước, lúc này cũng không thấy chút nào nữa, Lâm Yến nhìn em hai, trong lòng cảm thấy được an ủi: "Cố gắng mà đối đãi tốt với người ta."
"Em biết rồi!"
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho chị."
Lan Hương quay lại phòng khách, Lâm Yến chào cô để về nhà, cô hi vọng cô gái này về sau có thể cùng em trai thành người một nhà, không nói những chuyện khác, chỉ việc giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, đã làm cho cô rất thích.
"Ai nha, chị Lâm, trở về mà cũng không nói một tiếng." Là Trương Siêu Anh, Lâm Yến thấy cô giới thiệu cho em trai mình một đối tượng tốt, nên cười rất nhiệt tình với cô.
"chị Lâm, có thể cho em số điện thoại của chị không?"
Nhà máy gần như đã phá sản, những gia đình ở khu nhà này không thể không tìm việc khắp nơi, lúc này mới mấy tháng, mọi người không còn cùng nhau công tác trong nhà máy nữa, có người rất nhanh bộc lộ tài năng, có người lại sống vô cùng gian nan, mới vừa rồi, có mấy đồng nghiệp muốn xin số điện thoại di động của Lâm Yến, cô biết, những người đó có người bán quần áo, có người bán gia dụng , muốn có số điện thoại là để bán hàng.
"Tiểu Trương, gần đây em đang làm gì?"
"Làm bảo hiểm thôi chị, chị Lâm, đáng nhẽ em nên rời nhà máy sớm như chị thì tốt rồi, ở bên ngoài tìm tạm một công việc để làm, cũng tốt hơn ở lại làm trong đó." Khả năng ăn nói của Trương Siêu Anh khá tốt, rất hợp để giao tiếp với khách hàng, cô ấy cái gì cũng có thể nói, nên đẽ làm người khác vừa lòng, đó cũng coi như là có cái ưu thế nổi trội hơn so với người khác.
Lâm Yến lưu lại số điện thoại, rồi tạm biệt cô: "Trời tối rồi, xe bus chạy qua mất, chị phải đi đây, có rãnh rỗi thì tán gẫu sau nhé."
"Hẹn gặp lại chị ạ."