[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta

Chương 14 :  mẹ Lâm.




"Con trai mới bắt đầu học Anh ngữ , liệu có thi được không?" Hoàng Vĩ Lương tiếc nuối nói.

"Không phải tiểu học chỉ học mấy quyển sách mỏng mỏng nho nhỏ thôi sao, trong lúc nghỉ đón năm mới, thuê gia sư dạy cho con, trí nhớ Tiểu Tường tốt lắm, khẳng định không thành vấn đề." Lâm Yến ngoài miệng nói thì dễ dàng, kỳ thật trước kia, cô sợ nhất chính là Anh ngữ, có lẽ, con trai hưởng được gen tốt của cha, trí nhớ so bà mẹ này tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Vĩ Lương tin tưởng lời vợ, đi tìm Lưu Hướng Huy. Haizz haizz, nhất định Lưu Hướng Huy rất buồn bực: Nói chuyện với người này, cũng không dám khoác lác quá mức, mới vừa khoe khoang một chút, chuyện lại tìm tới cửa, có người không thức thời như vậy sao?

Hoàng Vĩ Lương lại cố tình là người thành thành thật thật không thức thời hàng đầu, anh không chỉ có muốn Lưu Hướng huy giúp đỡ một tay, còn cần Lưu phu nhân phải mang theo anh và con trai dạo quanh trường học một vòng.

"Ba, nếu con có thể thi đỗ, khai giảng là có thể tới trường đẹp này để học phải không?" Hoàng Bằng Tường vẫn còn kinh ngạc.

"Ừ, Tiểu Tường, con có tin vào mình không?"

"Có ạ!" giọng nói của Hoàng Bằng Tường vô cùng kiên định, cậu cũng không giận mẹ mua máy học tiếng Anh chậm trễ, chỉ nắm chặt hai tay, gật đầu một cái thật mạnh với ba, "Con sẽ chăm chỉ học bài ."

Tuy Hoàng Bằng Tường còn mấy tháng nữa mới được chín tuổi, tinh thần phấn đấu lại khiến người lớn hâm mộ. Trong những ngày nghỉ tiếp theo, mỗi ngày đều học cùng thầy giáo gia sư vào buổi sáng, những lúc khác, rảnh rỗi liền mượn băng để học tiếp, không chỉ đem sách học tiếng Anh năm ba thuộc lòng, mà còn học sách tiếng Anh năm 4 năm 5, làm cho Lâm Yến cùng Hoàng Vĩ Lương rất là vui mừng.

"Thằng bé giống anh, làm gì cũng rất quyết tâm." Mặt Hoàng Vĩ Lương kiêu ngạo, thấy vợ yêu nhướng mắt nhìn mình vội sửa lời: "Thật ra thì con trai cực kỳ giống em, không hay giận dỗi, rất kiên cường." Thấy anh xum xoe nịnh nọt, Lâm Yến hôn chụt một cái lên mặt chồng, coi như là khen ngợi.

Đời trước, cho dù là đối với chồng mình, Lâm Yến vẫn vô cùng nghiêm túc, không dám biểu lộ tình cảm của mình, thật ra thì, khi Hoàng Vĩ Lương không có ở bên cạnh, cô cũng rất nhớ anh, đáng tiếc, cô không cách nào bỏ qua sự xấu hổ để thể hiện, không có cách nào để cho anh cảm nhận được tình cảm của mình, không có cách nào để cho anh càng yêu thương cô hơn.

Chồng yêu kéo đầu vai Lâm Yến xuống hôn đáp trả. Lâm Yến không nghĩ tới mình chỉ thoáng biểu lộ tình yêu, người chồng luôn luôn cứng nhắc, cũng không keo kiệt nhiệt tình hồi đáp, lúc không có ai nhìn thấy, còn nhẹ nhàng nắm tay cô, có lúc lại vuốt ve khuôn mặt cô, đây là cách anh biểu đạt tình yêu của mình, khiến cho Lâm Yến thường ngỡ như mơ, ngọt ngào trong lòng không sao tả hết.

##############

Ngày đầu năm, cha mẹ của Lâm Yến cùng các em trai gái đến thăm gia đình cô.

Thừa dịp không có ai để ý, mẹ cô kéo Lâm Yến đi vào phòng ngủ của cô, đóng cửa phòng.

"Yến, Nhà này là con mua sao?" Thấy gương mặt ao ước của mẹ, trực giác của Lâm Yến cảm thấy không tốt, mẹ của cô là người có thể hưởng thụ đến đâu, chắc chắn sẽ tận hưởng tới đó , nói dối giả bị bệnh, thậm chí vì không cần phải làm việc, không ngại có thai sinh con, một đàn em trai em gái của Lâm Yến chính vì nguyên nhân này mà xuất hiện. Lâm Yến đoán rằng, thế giới này nếu có thêm vài người như bà nữa, cán bộ kế hoạch hóa gia đình chắc phải tìm cọng mì mà treo cổ cũng nên.

"Là con mua." Cũng vẫn phải nói thật.

"Vậy để mẹ đến chơi ở đây vài hôm rồi về nhé." Lời chưa nói xong, người đã nằm dài trên giường.

Nếu mẹ cô là người bình thường, Lâm Yến mua nhà, sớm đã đón bà sang ở rồi. Nhưng hôm nay, bất luận thế nào cô cũng không thể đồng ý, nếu không, mẹ của cô sẽ vĩnh viễn không trở về quê nữa. Cho dù không có ai làm cơm khiến cha cô đói chết, bà cũng chẳng chịu làm việc đó . Nhưng vẫn còn phải nuôi các em, còn một ruộng hoa màu lớn, chăm sóc năm mẫu vườn táo. Không thể ở lại thành phố.

"Nhà con làm gì có nhiều phòng đâu? Không có chỗ cho mẹ ở." Lâm Yến không khách khí cự tuyệt, nếu không phải đời trước cô phát hiện tật xấu của mẹ, có lẽ lúc này cô cũng sẽ mềm lòng.

Người mẹ này của Lâm Yến, làm việc thì đủng đỉnh lười nhác, lại không chịu để yên cho người khác nghỉ ngơi, cho dù người ta có làm việc phải thức cả đêm không ngủ, ban ngày muốn ngủ bủ, với bà thì không có chuyện đó đâu, kiểu gì cũng phải dựng người ta dậy, để có người nấu cơm cho bà ăn. Lâm Yến cùng mẹ chồng, không thể để mẹ mình hành hạ như vậy.

"Mày là đồ vô lương tâm, cho bà ta ở, sao không cho mẹ mày ở." Hai tay Lâm mẹ vỗ mạnh vào đầu gối, chuẩn bị tiết mục la lối om sòm, chắc cũng ngại có con rể và bà thông gia, nên cố gắng nhẫn nhịn được.

"Mẹ tới nhà em cả đi." Em trai cả cũng đã mua nhà rồi, hơn một trăm mét vuông, là nhà mua trả góp, mấy năm nay cha làm được bao nhiêu, cũng đổ vào cho hắn, làm gì không có chỗ ở.

"Không, mẹ ở đây, nhà con lớn thế này mà." mẹ Lâm hiển nhiên là biết, mình không thể ở nhà con trai lớn, không nói đến việc con dâu không đồng ý, cho dù có thì bà cũng không muốn làm con trai yêu thương nhất của bà phải vất vả, chắc chắn không đồng ý tới đó ở, là bạch nhãn lang thì sao chứ, bà cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

"Mẹ, cho dù nhà con có lớn hơn, mẹ cũng không có quyền ở đây. Mấy năm nay con chu cấp về cho nhà mình nhiều như vậy, tính ra thì không ít đâu, con mua nhà này, không có một đồng nào của mẹ cả, mà mẹ chồng lại đưa hết tiền dành dụm cho con, người ta có quyền ở đây”. Mẹ đẻ cũng không biết mẹ chồng có đưa cho Lâm Yến tiền hay không, thấy cô nói thế, nhất thời không nói nên lời.

Thấy con mắt mẹ xoay chuyển thật nhanh, Lâm Yến đánh đòn phủ đầu, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: "Cho dù mẹ nói cái gì đi nữa con cũng không đồng ý đâu, đừng có cố nghĩ thêm."

Bà mẹ nhà Lâm gia thấy con gái luôn hiền lành lại trở nên cứng rắn, sửng sốt một chút, nhưng bà chưa dùng tới đòn sát thủ, làm sao chịu từ bỏ ý đồ? Chỉ thấy hai tay bà vỗ đùi, dùng thanh âm bén nhọn rít gào: "Đồ vô lương tâm, lần trước thằng hai hứa hôn, bảo mày đưa tiền lại không chịu đưa, nói là không có, giờ lại quay ngoắt đi mua nhà to như thế này, em mày giờ vẫn phải sống độc thân, lương tâm của mày để chó ăn hết rồi."

"Mẹ, mẹ nói lời này không cảm thấy chính mình không có lương tâm sao? Nhiều năm nay con trợ cấp cho nhà mình còn thiếu cái gì sao?"

"Chút đó mà nhiều sao? ——"

"Lấy hết tiền chúng con bớt ăn bớt uống tiết kiệm được, cầm đi toàn bộ , thế mà ít sao? Những lời này nói ra mẹ không thấy có lỗi với lương tâm ư?"

"Hả? Đó là trả công! Nuôi mày lớn như vậy, giúp nhà chút ít tiền, đã kể lể rồi !" Lâm mẹ vẫn còn tranh luận, không chỉ có đứng lên, còn nhảy dựng lên, "Sao hả? Vẫn muốn tính toán với mẹ mày sao? Mẹ mày không được dùng tiền của mày sao? Mày là đồ không có lương tâm!" Bà chỉ tay vào mặt Lâm Yến, thấy mình chiếm thế thượng phong, trong mắt tràn đầy hả hê.

Cùng người không hiểu lý lẽ nói chuyện, vĩnh viễn đừng nghĩ có thể nói rõ ràng, chẳng khác nào tú tài gặp nhà binh, có cảm giác có lý mà không thể nói. Lâm Yến lui về phía sau hai bước, hắng giọng nói: "Mẹ, nếu mẹ muốn bị đuổi đi ngay lúc này, cứ tha hồ kêu lớn lên, con chính là đồ không có lương tâm đó, từ nay về sau, mẹ đừng ở trước mặt con nói ra từ này, mẹ không có tư cách nói chuyện có hay không có lương tâm với con!"

A, lời này cũng nói được, mẹ Lâm trợn mắt há mồm nhìn Lâm Yến: Đây là đứa con gái hiền lành nhẫn nhịn chỉ biết hiến dâng không biết hưởng thụ của bà sao?

Lâm Yến một chiêu đắc thủ, mở cửa phòng liền đi ra ngoài, mới đi được hai bước, lại quay trở lại, lấy túi xách treo trên tường bỏ vào tủ, đóng cửa lại rút chìa khóa, đối với người mẹ đang trợn mắt lên nhìn coi như không thấy, cất bước đi ra ngoài.

Mẹ Lâm bây giờ mới ý thức được con gái phòng mình như phòng trộm, tức giận ném gối đầu, đáng tiếc không kịp, gối đầu ném đúng lúc cửa vừa đóng lại. Thế mà trong phòng còn không có cái gì có thể cho bà trút giận, lấy gối ném đi ném lại cũng không có tiếng vang, lại làm mình mệt mỏi, Lâm mẹ ý thức được điều này thì càng sa sút tinh thần nằm chết dí ở trên giường: "A —— ô ——" bà gào lên , hy vọng có thể tạo âm thanh đáng thương khiến người nghe đồng tình. Không nghĩ rằng phòng ở của nhà con gái cách âm tốt vô cùng, bên ngoài chương trình ti vi đang náo nhiệt, âm thanh của bà tạo ra bị người ta bỏ quên. Chiêu cuối cùng không dùng được, Lâm mẹ mệt mỏi choáng váng đau cổ, không thể không yên tĩnh lại, mắt đảo quanh, tìm tòi mọi nơi .

Kể từ mùa xuân năm nọ, con gái về nhà mẹ đẻ liền bị mẹ lục sạch túi xách, túi áo khoác, túi quần, bắt đầu đề phòng bà, hôm nay, biết là mình sẽ tới, liền dọn dẹp phòng sạch sẽ, đến cả bộ quần áo cũng không treo.

"Ai nha, không sống nổi a —— con thỏ nhỏ chết bầm kia ——" Lâm lão mẹ chỉ lo đau lòng mình, tuyệt không chịu suy nghĩ cho con gái mình, lần đó bà tước đoạt cả tháng sinh hoạt phí của cô, cả nhà người ta không có đồng nào làm sao sống nổi qua một tháng?

k01�g&�s p

"Trường tôi sẽ tổ chức thi tuyển, thi qua thì được vào, nói khó cũng không khó lắm đâu." Tào Chi mỉm cười nói.

"Lúc nào thì thi?" Hoàng Vĩ Lương hỏi ngay.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, hai người dừng bước lại.

"Trước khai giảng hai ngày, trường học của chúng tôi là trường học song ngữ, chỉ thi Anh ngữ." Tào Chi nghiêm túc giải đáp.

"Cám ơn hai người!" Lâm Yến đi tới, cảm tạ hai người.

"Không có gì, khi nào rãnh rỗi nhớ đến chơi!" Hai người cùng nói, vẫy vẫy tay xoay người đi.

"Vào trường tiểu học Hối Thông khó lắm. Đây là trường học cho con em chính phủ, điều kiện tốt vô cùng, năm nhất tiểu học đã học theo chương trình Anh ngữ, so với trường bình thường sớm hơn hai năm." Lâm Yến giải thích với Hoàng Vĩ Lương .

Hết chương 14


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.