[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Chương 90 : Đô thị hỗn loạn (hạ).




“Hái-hoa-tặc” đột nhiên xuất quân, quả thật là ngoài ý muốn của Tiêu Tân.

Tiêu Tân cùng với Tiểu Ngọc dự định đi vào một nhà hàng gần đấy để ăn trưa, nào ngờ, một chiếc xe màu vàng “bánh mì” đột nhiên từ một góc rẽ ngã tư lao nhanh về phía này, sau đó đột ngột phanh lại.

Dừng bên người Tiểu Ngọc.

“Cạch!” Cửa xe mở ra, hai tên nam tử từ trên xe nhảy xuống, không chờ Tiểu Ngọc kịp phản ứng, kéo nàng vào trong xe ngay lập tức.

Đến khi Tiêu Tân xoay người lại. Xe đã rời xa cách đó hơn mười thước. Tiêu Tân hoảng loạn trong lòng, hắn nhặt bừa một viên đá dưới chân, dụng lực ném vào chiếc xe.

“Bùm!” Viên đá chuẩn xác bay thẳng vào phía sau xe, lập tức bạo phát nổ tung bánh sau. Ngay lúc đó, chiếc xe màu “bánh mì” mất thăng bằng, lệch ra khỏi quỹ đạo, xém chút va chạm với một chiếc ô tô đang chạy trên đường.

“Két~~!” Chiếc xe dừng lại. Trên mặt đất in hằng hai lằn đen bốc khói. Nếu không phải xe vừa khởi động, tốc độ không cao. Khẳng định sẽ có tai nạn giao thông xảy ra.

Đối phương chắc hẳn biết rõ thực lực của Tiêu Tân, nên không dám động thủ với hắn. Xe dừng. Vài bóng người từ trên xe phóng ra ngoài tháo chạy, ba phương bốn hướng trốn đi. So với thỏ còn nhanh hơn gấp mười lần.

“Tiểu Ngọc, muội có sao không?” Tiêu Tân vội vã chạy đến, nhìn vào trong xe, thấy tiểu nha đầu đang hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn do bọn chúng đánh thuốc.

Vài phút sau, Tiểu Ngọc muội muội cuối cùng cũng tỉnh lại. Thuốc mê chính là vũ khí mà “Phách Hoa Đảng” thường dùng để hành sự. Tiểu nha đầu vừa rời núi, đã xảy ra sự việc như thế này, răng nghiến trèo trẹo, nàng hận không thể rút đao rượt theo phân thây ngàn mảnh bọn khốn nạn đó.

Lão chủ nhà hàng thấy thế, thở dài một hơi, mở miệng khuyên nhủ.

-Tiểu muội muội, vận khí của cô xem ra không tệ. Tháng trước, có hai tiểu cô nương bị “Phách Hoa Đảng” bắt cóc ở trên đường, đem đến nhà nghỉ. Sau đó, lại ép bức các nàng hành nghề mại dâm. Một trong hai người đã nhảy lầu tự vẫn , hai chân điều bị phế.

“Ôi trời!” Mạc Tiểu Ngọc nghe nói thế, khuôn mặt trắng bệch. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mà hoảng sợ trong lòng.

Tiêu Tân cau mày nói.

-Ông chủ, không lẽ trị an nơi này kém đến thế hay sao? Huynh muội bọn tôi vừa xuống xe không được nữa tiếng. Liên tiếp gặp phiền toái. Chẳng lẽ cảnh sát và nhà nước mặc kệ hay sao?

Lão bản thở dài:

-Trị an ở địa phương này là kém nhất trong toàn tỉnh, loại chuyện như này cứ hai ba ngày lại phát sinh một lần. Mấy năm trước tuy rằng hơn loạn một chút, nhưng còn không thái quá tới mức như vậy. Từ ngày xảy ra vụ làm ăn phi pháp tập trung, lòng người đã mất, trị an càng kém. Cậu không để ý hay sao? Mấy cái cửa hàng sát mặt đường điều đóng cửa cả.

Tiêu Tân nghĩ đến tình hình ở trên đường, quả thật đúng như lời ông chủ nói. Bây giờ đã quá trưa, rất nhiều cửa hàng ở ngoài mặt tiền sát lộ vẫn đóng cửa. Vừa rồi còn có chút khó chịu không nghĩ đến tình huống lại khó khăn như thế.

-Đại thúc, ông vừa nói đến vụ làm ăn phi pháp, chuyện gì đã xảy ra?

Tiêu Tân hỏi.

Ông chủ chỉ biết lắc lắc đầu, thờ dài.

-Chuyện phi pháp bao giờ cũng hại chết người mà! Bọn tôi ở nơi này làm ăn cũng khấm khá, chuyện bát nháo như vậy xảy ra, lợi nhuận bị giảm mạnh. Cậu xem nơi này này, bây giờ chỉ có hai người các cậu. Nó đã xuy xụp đến thế, xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa a!

Âm thanh buồn bã thoáng ngừng lại, sau đó lại tiếp tục vang lên.

-Việc quản lý tài chính ở đây thực sự rất loạn. Vài năm nay, rất nhiều người đều dùng phương thức đầu tư tập thể để tập họp vốn, sau đó đầu tư vào địa ốc, do đó thu được nguồn lãi kếch xù. Kết quả là càng ngày càng nhiều người đem tài sản của mình ra mà đầu tư, hy vọng mượn cơ hội đó mà phát tài lớn.

Tiêu Tân kỳ quái hỏi.

-Như vậy chẳng phải là loạn cả lên! Không có nhà nước quản lý, mấy việc làm ăn phi pháp này căn bản là không có gì để đảm bảo cả.

Ông chủ nhà hàng gật đầu nói.

-Mọi người điều nghĩ đến cái lợi trước mắt, bỏ mặc tất cả những nguy hiễm ra phía sau. Cậu nghĩ xem, lợi tức hàng tháng lúc đầu chỉ vài phần trăm, càng về sau càng tăng lên, lên đến mấy chục phần trăm, ai mà không muốn mình sơ múi một phen. Ngay cả quan viên chính phủ cũng thò tay vào, kết quả là càng tăng thêm náo nhiệt. Nghe nói vụ án này lên đến hàng trăm triệu, một số nhân vật chủ chốt trong vụ làm ăn phi pháp điều bị xử lý đình chỉ công tác hay cách chức, cả vốn và lãi điều bị tịch thu, kết quả là tài chính bị lũng đoạn, người đầu tư đến kỳ hạn không lấy được tiền, trở mình không kịp, thế là bể nợ. Vì vụ này, ngay cả lãnh đạo ở trên cao ngàn dặm cũng phải rớt đài.

Tiêu Tân lập tức hiễu ra được vấn đề, tỉnh J cũng không lớn, nhiều lắm cũng mấy chục vạn người, ngân sách thu vào bao nhiêu? Mà trong phúc chốc đã thất thoát hơn mấy trăm triệu nguyên, làm bao nhiêu người tán gia bại sản, vốn không thu hồi được. Khó trách một số người gặp khó làm liều, chó cùng đứt giậu, làm ăn không lên nổi.

“Các người làm thế thì ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế của nghành du lịch!” Tiêu Tân hỏi.

“Không phải hay sao!” Ông chủ rên một tiếng rồi thở dài, ông ta nói tiếp.

-Rất nhiều người có ý định đến nơi này du lịch, nhưng nghe nói đến trị an[an ninh] nơi này không ổn, cũng từ bỏ luôn ý định đến đây. Giống như nơi này, trước kia mỗi ngày điều có vài chục du khách đến đây dùng cơm, bây giờ thì cả tuần cũng không được nhiều người bằng một ngày lúc trước. Ăn mới chính là vương đạo, ngay cả nhà hàng mà còn ế thế này, thì mấy cửa hàng khác không khó khăn sao được?

Trong lúc nói chuyện, ông chủ đã mang lên bàn cho Tiêu Tân vài món ăn, có tiết canh, canh dưa chua cùng với đậu hủ Miêu gia, điều là những mòn đặc sản của Tương tây. Nhìn thấy những món ăn thơm nức mũi, Tiểu Ngọc muội muội lập tức vận động mấy ngón tay hoạt động hết công suất, đem mấy việc vừa xảy ra quẳng lên chín tầng mây. So với cơm rau canh cá trong núi, mấy món này thật sự là..mỹ thực mà. Mạc Tiểu Ngọc trong đầu căn bản không còn cái gì gọi là giữ gìn hình tượng thục nữ khi ăn và thực hành đúng với câu “thực như hổ”.

Tiêu Tân vừa ăn cơm, vừa trò truyện với lão bản, đợi sau khi ăn xong, mới nhớ đến việc làm sao để đi xe đến fh. Liền hỏi.

-Ông chủ, tình hình ở Fh ra sao, không phải cũng như ở đây chứ?

Ông chủ trả lời.

-Các cậu muốn đi Fh à? Tôi có người anh em họ mở nhà hàng ở đó. Các cậu chắc có thể chiếu cố cho hắn một chút sinh ý. Fh là một nơi du lịch cố thành nổi tiếng của cả nước, quản lý đương nhiên tốt hơn ở đây nhiều, chỉ cần ban đêm không chạy loạn ở ngoài, sẽ không có chuyện gì cả.

Tiêu Tân giờ mới cảm thấy yên tâm đôi chút. Tuy rằng hắn không ngại việc. Nhưng cũng không hy vọng rằng dọc đường đi cứ gặp phiền toái không ngừng. Việc đầu tiên quan trọng là phải tìm thấy Mạc Đại thúc, không thể dính vào những cái phiền tóai vô vị như thế này để làm chậm tiến trình tìm kiếm. Nếu đến Fh, hắn phải điều tra nghe ngóng tin tức của Mạc Đại thúc, nếu trị an cũng không tốt, sẽ rất phiền phức.

Có lẽ ứng với câu nói “Làm việc tốt thường gian nan”. Tiêu Tân không sợ sự, phiền phức lại tìm đến cửa. Ngay khi hai người vừa ăn no uống đủ, chuẩn bị tính tiền. Bỗng, có một nhóm người xông vào nhà hàng, gào thét lên.

-Ông chủ, ông có định giao tiền bảo kê tháng này không thì bảo?

Ông chủ cười khổ, nhỏ giọng cầu xin.

-Các vị đại ca, tiệm ăn nhỏ gần đây làm ăn quả thật không được tốt, có thể dời lại cho tôi vài ngày được không?

Tên lưu manh đứng đằng trước vỗ bàn, hung tợn quát lớn.

-Dời à ? Đầu tháng ông cũng nói thế. Bây giờ đã giữa tháng, ông còn chưa giao tiền. Có phải ôngi muốn nghĩ ngơi về nhà dưỡng lão có phải không?

Ông chủ tiếp tục cầu xin.

-Không phải là không giao, nhưng các người thu phí quả thực...rất cao, tiểu điếm không trả nổi tiền, không thể chống đỡ nổi mà.

Sắc mặt tên lưu manh lập tức đen xì lại, âm lãnh nói.

-Ý của ngươi là không định giao tiền.

-Tôi....tôi không có ý này! Cậu..cậu có thể dàn xếp một chút, ít....

Lời nói ông chủ chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng khác vang lên.

-Mày chắc chắn là bọn nó vào trong này đúng không?

Tiêu Tân quay đầu lại, nhìn thấy một đám người đi đến. Đi đầu là một tên tai do mặt lớn, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền to như ngón cái, ăn mặc đúng chất của xã hội đen điển hình. Phía sau hắn là một đám hỗn tạp hơn ba mươi ngừơi, một số còn cầm theo cả ống túyp, mã tấu, hùng hỗ tiến vào. Ông chủ nhà hàng cảm thấy tình thế có vẻ không ổn, nhanh chân lẻn vào phía sau bếp. Bằng không đứng đó, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.

“Phì ca[mập], ngài tới rồi!” Tên lưu manh vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ đòi phí bảo kê, giờ thì như con chó cúp đuôi chạy đến chào hỏi khúm núm, hình dáng bây giờ so với khi nãy đúng là một trời một vực.

Tên đựơc gọi là “phì ca” căn bản không hề để ý đến tên vừa nhào đến, lập tức đi thẳng đến trước mặt Tiêu Tân, đôi mắt lé liếc liếc đánh giá một chút, kỳ thanh hỏi.

-Là mày vừa rồi dùng viên đá làm hư xe của bọn tao?

Tiêu Tân hừ lạnh thầm nghĩ:”Hừ! Không tìm các ngươi các ngươi lại chui đầu vào rọ để tìm phiền toái, không biết tốt xấu, dâng hương đến cửa” Không khỏi cười lạnh nói.

-Bọn mày đến đúng lúc lắm, tao đang muốn đi tìm bọn mày đây.

Phì ca nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tân, không dám xem thường, lớn tiếng hỏi.

-Nghe nói mày rất giỏi võ, mày ở đâu đến mà chõ mõm vào việc của người khác?

Tiêu Tân trong đầu linh quang chợt lóe, thuận miệng trả lời.

-Thất-nhân-bang, mày có nghe nói đến chưa?

Nghe đến đó, phì ca không khỏi hớp một ngụm lãnh khí. Hắn tuy thân ở Hồ Nam, nhưng cũng từng nghe danh tiếng của “Thất-nhân-bang”. Người ta chỉ dựa vào sức của bảy người mà xông pha trên giới hắc đạo, bọn nhỏ nhoi như hắn làm sao so sánh được.

“Vị...vị huynh đệ này, xin hỏi trong thất nhân bang huynh là vị nào?” Phì ca thu hồi vẻ kiêu ngạo, cẩn thận khiêm tốn hỏi han.

Tiêu Tân hừ lạnh nói.

-Sao? Mày muốn động thủ với tao?

Nói xong, hắn đưa tay nắm lấy cố đối phương, giơ cao lên, ném sang một bên. Chỉ nghe rầm một tiếng, nhìn lại thì chỉ thấy “phì ca” đang nằm trên một đống bàn ghế hỗn loạn, tứ phân ngũ liệt, nằm nữa ngày không dậy nỗi.

Phì ca hoành hành ngang ngược ở đây đã lâu, chưa từng niếm trải tư vị nhục nhã như hiện giờ, lắc lắc cái đầu đang quay mòng mòng như say xe, lớn tiếng gào.

-Các huynh đệ, phế nó cho tao.

Ở trong mắt Tiêu Tân, đám ô hợp này căn bản chỉ là một miếng rau nằm trong một cái dĩa thật to....thật to thôi. Không đến hai phút, ba mươi tên điều nằm ngất ngư dưới chân của hắn, các loại vũ khí thì nằm loạn xà ngầu dưới chân. Phì ca sau khi rơi rơi nằm đó, đã được Tiểu Ngọc cẩn thận “chiếu cố” đến chết đi sống lại, trên đầu bị một chai beer thăm hỏi, sau đó lại được đấm bóp một trận đã đời.

Nhưng Mạc Tiểu Ngọc vẫn còn chưa cảm thấy đã ghiền, mò mò đến cái bàn bên cạnh, nhấc lên, chuẩn bị nện xuống....bỗng nhiên bị Tiêu Tân đưa tay ra cản lại.

“Má...má nhỏ của tôi ơi, hai người này là ai vậy? So với chúng ta còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần a!” Bọn lưu manh run cầm cập, sợ hãi run đùi, cố nén đau, nâng phì ca dậy, chật lê lết chạy ra ngoài.

Tiểu Ngọc đáng yêu khả ái lụm một cây gậy trên đất, xoay xoay vài vòng, thẳng tay....ném ra ngoài trúng ngay một tên lưu manh bị rớt ở đằng sau té chổng vó. Tiểu nha đầu nhìn thì có vẻ hiền dịu khả ái chứ hận thì để bụng không thôi, trong lòng hung hăng hận hận mười phần. Vừa rồi tẩn tên phì lủ kia dám chừng mười ngày nửa tháng chưa mò được xuống giường.

Ông chủ nhà hàng từ trong nhà bếp chứng kiến toàn bộ những tình huống đã phát sinh, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Hai người này chắc chắn là người trên giang hồ, nếu không tại sao có thể mạnh như thế. Mà....cái nhà hàng này, bị đập phá tang hoang, sau này làm ăn ra sao?

Tiêu Tân xoay người lại, thấy ông chủ nhà hàng vẫn còn đứng đó ngẩn người ra, không khỏi cảm thấy thương xót. Thở dài một hơi, vừa rồi đánh đã tay, không nhớ đến việc làm ăn buôn bán của người ta. Sau này làm việc phải chú ý một chút mới được, bằng không so với cái lũ bại hoại kia có gì khác nhau đâu.

“Ông chủ, ngài tổn thất bao nhiêu? Tôi bồi thường cho ông?” Tiêu Tân hỏi.

Ông chủ nhà hàng làm sao dám lấy tiền của hắn, ông ta liên tục xua tay. Tiêu Tân mang theo tiền trên người cũng không nhiều, vì thế hắn chỉ móc ra được....500 nguyên, đặt lên bàn, vui vẻ kéo Tiểu Ngọc rời khỏi đó.

Đi đến js không bao lâu, phiền phức đã liên tiếp xảy ra. Nghĩ đến đó, Tiêu Tân cau mày, sắc mặt bỗng chốc sa sầm. Dựa vào thực lực của hằn, lần này ra tay với bọn tiểu nhân vật này, đương nhiên là không thích hợp cho lắm. Trước kia, hắn luôn nghĩ biện pháp làm giảm nhẹ đi vấn đề, tính tình luôn luôn trầm ổn, tại sao dạo này lại hay nổi nóng, luôn luôn ra tay rồi mới suy nghĩ, rốt cục chuyện gì đang xảy ra?

Tiểu Ngọc chợt phát hiện Tiêu Tân không bước tiếp, nàng kỳ lạ cất giọng hỏi.

-Tiêu đại ca, sao huynh không đi tiếp?

Tiêu Tân nhắm mắt lại, không trả lời nàng. Đột nhiên, ngay lúc đó hắn cảm thấy một trận khí khô hanh bốc lên, một cỗ khí nóng từ mê vụ màu hoàng kim từ đan điền kịch liệt bùng nổ, dòng khí lưu không ngừng xoay quanh thành từng con rắn nhỏ màu vàng . Luồng khí chạy tán loạn xung quanh trong cơ thể, trong khoảnh khắc lan tràn đến các vị trí trong cơ thể, nhiệt độ ngoài cơ thể ngày càng cao, sinh ra từng đợt đau nhức khó dung nạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.