Hoa Phỉ nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại, hình dáng nhu thuận vừa rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là gương mặt sa sầm hỏi:"Người quái dị, nhanh thành thật nói cho ta biết, ngươi đã nhận được bao nhiêu tiền từ biểu tỷ và cha của ta?"
Trong lòng Tiêu Tân đã sở liệu được, mặt không thây đổi hỏi:"Ngươi đối đãi với sư phụ ngươi như thế này à ?"
Ý! Hoa Phỉ Nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mang theo nụ cười xấu xa :"Xem ra ngươi còn chưa thưởng thức được sự lợi hại của bổn tiểu thư. "
Xoay xoay đôi mắt xinh đẹp hai vòng, tiểu cô nương dựng thẳng ngón tró, nói với giọng điệu uy hiếp:"Ta bật mí cho ngươi một bí mật nho nhỏ. Trong nửa năm lại đây, lão ba của ta đã tìm cho ta hơn 20 người gia sư, lâu nhất thì gần được một tháng, ngắn nhất chỉ có ba ngày, gần đây nhất có một người phải vào bệnh viện tâm thần."
"Tại sao?" Tiêu Tân trừng mắt, giả vờ không hiểu.
"Ngu ngốc!" Hoa Phỉ Nhi khẽ quát một tiếng, nhìn Tiêu Tân với ánh mắt khinh thường. Nàng tự biết rằng, không thể chỉ dựa vào vài câu nói như thế này mà hù dọa Tiêu Tân được. Phải biết rằng, gã gia sư này chính là do biểu tỷ tìm tới. Chỉ thấy nàng tiếp tục:"Làm gia sư của ta thật sự không dễ dàng, chỉ biết dạy học không thì còn chưa đủ."
Nói xong, trên mắt Hoa Phỉ Nhi hiện rõ vẻ đắc ý:"Bổn tiểu thư là một cô gái thiên tài, có chỉ số IQ là 165, nếu không phải là người có trình độ ngang bằng thì ta sẽ không chấp nhận. Còn có, nếu như ngươi không biết đua xe, hay những loại hoạt động như thế này , thì sớm cút đi. Bằng không, ta không thể cam đoan chân tay của ngươi sẽ lành lặn, thậm chí có thể là liệt não."
"Còn gì nữa không?" Tiêu Tân tiếp tục hỏi.
"Còn gì nữa?" Hoa Phỉ Nhi nhất thời sửng sốt, nhưng khi gặp được biểu hiện trên mắt Tiêu Tân, nên thẹn quá hóa giận:"Người quái dị giỡn mặt ta phải không, có phải ngươi ngại mình sống quá lâu!"
Tiêu Tân căn bản không chú ý, nhẹ giọng nói:"Vặn nhỏ volume lại một chút, bằng không người bên ngoài sẽ nghe thấy đấy."
"Ngươi!" Trong đời Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc gặp được đối thủ, tiếng nói nhất thời bị nghẽn lại. Vốn định phen này dọa chạy người quái dị, ai ngờ lại bị hắn chiếm thế chủ động. Xem ra không đem ngươi chơi đùa lên bờ xuống ruộng, chắc ngươi không biết chữ “tử” viết như thế nào.
Ánh mắt đảo lại, thanh âm của Hoa Phỉ Nhi nhỏ hơn rất nhiều:"chẳng lẻ ngươi theo ta đi chơi?"
"Đó là đương nhiên!" Tiêu Tân nghiêm trang trả lời:"Nếu chơi đùa không lại ngươi, ta dựa vào cái gì dạy cho ngươi."
"Thật sự quá tốt rồi!" Khuôn mặt Hoa Phỉ Nhi nhất thời hớn hở. Xem ra, tên quái dị này có chút ý tứ. Hy Vọng bản lĩnh của hắn có thể chống đỡ được vài ngày, không phải là chỉ biết khua môi múa mép, được vài ngày lại nói tạm biệt.
Nàng quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, phát ra mệnh lệnh với Tiêu Tân:"Bây giờ ngươi cùng ta đi ra ngoài. Chỉ cần bổn tiểu thư chơi đùa vui vẻ, phí giảng dậy sẽ được chi trả."
"Không được, đã đã trễ thế này, ngươi không được đi ra ngoài?" Vẻ mặt Tiêu Tân nghiêm túc phản đối.
"Lão huynh, ngươi có phải là người vượn Bắc kinh?" Hoa Phỉ Nhi cấp cho Tiêu Tân một ánh mắt khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn, cơ hồ không khác người vượn bao nhiêu.
"Bổn tiểu thư ngày nào cũng là một hai giờ sáng mới về đến nhà, hiện tại mới là chín giờ hơn, cuộc sống về đêm bay giờ mới chính thức bắt đầu?"
"Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao ?" Tiêu Tân hỏi.
Hoa Phỉ Nhi im lặng không nói gì, hướng hắn huy huy bàn tay bé nhỏ, với tới cái ví nhỏ hiệu LV trên giường, xoay người hướng đí:"Chẳng việc gì phải giải thích với ngươi, nếu ngươi không muốn đi, bản tiểu thư không thể phụng bồi!"
※※※※※※.
Năm phút đồng hồ sau, Tiêu Tân cùng Hoa Phỉ Nhi lái xe thể thao chạy trên con đường lớn ngoại thành. Còn việc họ thế nào ra tới mà không phải trãi qua việc xét hỏi, thì tóm lại, Tiểu ma nữ muốn đi ra ngoài, ai có thể ngăn được.
"Người quái dị, biết lái xe không?" Hoa Phỉ Nhi thấy Tiêu Tân ngồi ở ghế phụ nhanh chóng đem dây an toàn thắt chặt làm ra bộ dạng cẩn thận, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Biết chút chút!" Tiêu tân trả lời, ánh mắt nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt đầy chăm chú.
"Từng lái qua loại xe gì?" Hoa phỉ nhi thuận miệng hỏi, tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn, nhanh chóng đạt tới một trăm hai mươi km/h.
"Đông phong( một loại xe hạng trung của TQ), Jeep,xe máy, còn có cả xe tăng."
"Đều là hang phế thải! ngươi có lái qua xe tăng? Đừng có ba hoa! Ta nhìn bộ dạng ngươi mới liên tưởng đến xe tăng đấy!" Hoa phỉ nhi hoài nghi câu trả lời của Tiêu Tân, tự nhiên sẽ không đặt nhiều tin tưởng vào đấy.
Chân thật mà nói, Tiêu Tân quả thực có lái qua xe tăng. Có một năm hắn tham gia đại hội tỷ võ của cục phòng cháy tỉnh, hắn cùng một người có tên hiệu là" Thiết sắt " là thành viên của đội chữa cháy thuộc thành phố đối thủ cá cược, ai thắng được đối phương đáp ứng một điều kiện, kết quả tất nhiên là Tiêu Tân( Tiếu Sở) toàn thắng." Thiết sắt " chịu thua, tìm được một lão ca làm bộ đội trong đội ngũ xe tăng, giúp hắn mở cửa sau, làm cho hắn thỏa mãn giấc mơ với xe tăng. Sau một hồi, trên bàn rượu, mấy người Tiếu Sở lại đem “ Thiết Sắt” ra trêu ghẹo, Khiến sau này “Tháp Sắt” nghe thấy Tiếu Sở tham gia dự thi, là hắn hoàn toàn cự tuyệt.
Lúc này, Tiêu Tân đã phát hiện tốc độ của xe lên tới 160km/h, không khỏi nhíu mày. Trình độ lái xe của Hoa Phỉ Nhi so với tưởng tượng của hắn khá hơn không ít. Ở tốc độ xe như vậy có thể ôm cua một cách chính xác, động tác của đối phương cũng xem như là cực kì thuần thục. Đối với một cô gái 17 tuổi mà có được trình độ lái xe như vậy thì quả thật rất giỏi rồi.
Chẳng qua, tốc độ của chiếc xe đã vượt quá xa tốc độ cho phép của đường phố, vừa rồi còn vượt qua mấy trạm đèn đỏ. Nếu không phải Hoa gia cùng lãnh đạo của chính phủ có quan hệ chặt chẽ, chỉ sợ tiểu nha đầu này đã sớm nhận được giấy triệu tập của công an. Tuổi còn nhỏ như vậy lại lấy sinh mệnh ra làm trò đùa, sớm muộn gì cũng gặp điều không hay. Nếu như vậy thì người nhà của nàng làm sao có thể chịu đựng được. Nghĩ đến đây, trong đầu Tiêu Tân hiện ra thảm cảnh một năm trước của mình nhìn thấy hình dáng đau lòng của mẫu thân, trong lòng hắn không khỏi nhức nhối.
"Thế nào, sợ chưa?" Hoa Phỉ Nhi đắc ý liếc nhìn Tiêu Tân bênh cạnh, phát hiện hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, không có chút gì để ý( kỳ thật đang nghĩ lại về quá khứ). Điều này làm cho của nàng có cảm giác thất bại. Tên quái gị này quả thật là quái vật, biểu tỷ tìm thấy hắn từ nơi nào?
Đúng lúc này, Tiêu Tân đột nhiên ra lệnh :"Dừng xe!".
Nhất thời trong lòng Hoa Phỉ Nhi mừng như điên, tiếp tục tăng tốc. Ha ha, người quái dị rốt cuộc cũng không chịu được!
"Dừng xe!" Tiêu Tân phát ra một tiếng quát giận kinh thiên động địa, làm Hoa Phỉ Nhi sợ đến mức run rẩy, chân đạp phanh xe dừng lại bên đường.
"Ngươi có tật xấu à!" Hoa Phỉ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy nét mặt tối sầm của Tiêu Tân, sợ tới mức trái tim co rụt lại. Cha mẹ ơi, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh ta sao?
Tiêu Tân mở cửa xe, đi vòng qua ghế lái nói:"Xuống xe, ta lái."
"A!" Hoa Phỉ Nhi bị biểu tình của Tiêu Tân dọa sợ, đành phải ngoan ngoãn xuống xe qua ngồi bên ghế phụ.
"Thắt dây an toàn vào." Tiêu tân phát ra mệnh lệnh, hoa phỉ nhi bất đắc dĩ làm theo.
"Ruốt cuộc là chuyện gì? Không phải là ta đang dậy bảo hắn sao? Như thế nào lại ngược lại!" Hoa phỉ nhi liếc mắt nhìn Tiêu Tân, trong lòng thầm hối hận. Nguy rồi, tên quái dị này muốn làm cái gì? Không biết hắn sẽ đưa ta đến chỗ nào? Chẳng lẽ hắn muốn…...
Hoa phỉ nhi càng nghĩ càng sợ hãi,trong đầu nhanh chóng biến tên quái dị thành đại YY. Nhưng chỉ một lát nàng đã phát hiện có điều gì đó không thích hơp. Trời ạ, tốc độ xe đã vượt qua 230km/h, hơn nữa lại còn đang tăng tốc.
Kế tiếp, mặc kệ Hoa Phi Nhi kêu gào như thế nào, Tiêu Tân không ngừng điều khiển chiếc xe tăng tốc. Vài lần, chiếc xe thể thao xuýt va chạm với những chiếc xe đi ngược lại, nhưng toàn bộ nhờ vào kĩ thuật lái xe của Tiêu Tân để né tránh.
"Ta sắp chết! ba ba, mụ mụ, ta gặp phải tên điên!"
"Ngươi muốn chết thì đi chết một mình đi, không nên dẫn theo ta!"
…………………………..
Hoa phỉ nhi sợ tới mức khóc rống lên, thân mình co rút trên chiếc ghế, ôm đầu run run. Nàng tuyệt đối không ngờ, Tiêu Tân là một tên điên cuồng như thế, quả thực rất giống với một tên đang liều mạng.
"Kítttttttttttttttttt!" Lúc chiếc xe thể thao đi tới dải phân cách đầu đường, Tiêu Tân đột nhiên đạp phanh lại. Lốp xe làm trên đường xuất hiện hai cái rãnh thật dài và ngăn nắp, ở trong xe, nháy mắt hắn đã làm một động tác đánh tay cự kì đẹp mắt, khiến cho xe thể thao ở tại chỗ xoay một vòng 180 độ cuối cùng cũng dừng lại.
Qua hơn 10 giây, Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc theo phản ứng kinh hoàng tháo dây an toàn ra, sau đó mở cửa chạy thoát ra ngoài.
"Oa!" Cả người cùng với phản ứng khi ở trên chiếc xe rất khác nhau, Hoa Phỉ Nhi cũng không nôn thốc nôn tháo, mà đang ôm cây cổ thụ khóc lớn. Vài phút ngắn ngũn vừa rồi làm nàng kinh hãi quá mức. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng thấy tử vong tiến sát mình như thế, xuýt nữa đã toi mạng.
Qua một hồi lâu Tiêu Tân cũng phát hiện tiếng khóc của tiểu cô nương đã dần ổn định lại bả vai gầy yếu vẫn còn đang run nhẹ, nhưng tựa hồ so với khi nãy đã tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi đừng đến gần ta!" Hoa Phỉ nhi phát hiện tiêu tân đi tới, thét lên một tiếng, rồi trốn sau cây cổ thụ. Xem ra, vừa rồi người quái dị đã gây cho nàng cảm giác sợ hãi không tệ.
Tiêu tân ở ngồi xuống nơi cách Hoa Phỉ Nhi hơn một thước, rồi thở dài . Hắn thò tay vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, nhẹ giọng nói:"Ngươi về sau còn muốn đua xe nữa không?"
"Không muốn nữa!" Hoa Phỉ nhi khiếp sợ trả lời, bình sinh trong đời lần đầu tiên nàng thành thật như thế.
"Đúng là một tiểu hài tử!" Tiêu tân nhẹ giọng thở dài.
Hoa Phỉ nhi thấy Tiêu Tân tựa hồ không tức giận, lá gan rốt cục hơn một chút, ưỡn cao ngực nói:"Ai là tiểu hài tử, ta cũng đã 17 tuỗi! ngươi so với ta lớn hơn không bao nhiêu, lại làm ra vẽ già đời."
Tiêu tân trong lòng cười khổ. Ta là người đã chết qua một lần, chẳng lẽ còn không già? Chỉ có trải qua sinh tử mới hiểu được sinh mệnh đáng quý như thế nào.
Hút xong điếu thuốc, Tiêu Tân đốt thêm điếu nữa, lạnh giọng hỏi:"Ngươi sợ chết không?"
"Ân!" Tiểu cô nương nhỏ giọng đáp.
Tiêu tân ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói:"Ta sẽ kể cho ngươi một chuyện xưa! Sau khi nghe xong, ngươi sẽ hiểu vì sao lúc nãy ta lại như vậy!"
Mười một giờ tối, Tiêu tân đưa Hoa Phỉ Nhi về nhà. Hắn rột cuộc là đã kể đến chuyện xưa gì ngoài trừ hai người ( thêm thằng tác giả nữa) còn lại không một ai biết được.
Buổi tối hôm đó, Hoa Phỉ Nhi mất ngủ, đôi mắt tràn đầy u buồn và bi thương liên tục xuất hiện trước mắt nàng . Nàng đột nhiên phát hiện ra Tiêu Tân không có chút nào xấu xí. Tại khuôn mặt kia, nhất địch tồn tai nhiều câu khiến cho người khác cảm thấy xúc động.