“Thật là tức chết ta!” Âu Dương Đình thở phì phì bước lên xe, bình một tiếng đóng cửa lại. Nhìn thấy Tả Hoài Minh ở nơi nào khoác lác lung tung, nàng liền ngứa con mắt. Gặp nguy hiểm, hắn trốn nhanh như ruồi : có công lao, hắn liền lao vào cướp đoạt. Đây là bí thư thị ủy chó má gì! Nàng cảm thấy hắn cứ như ung nhọt trong nghành cảnh sát, cho hắn trước mặt phóng viên báo chí nói vài câu, hắn còn cảm thấy không vui, không biết như thế nào mà hắn bò lên được cái chức đại đội trưởng này nữa? Lần sau gặp mặt, ta cho ngươi ăn cục lơ!
Lúc này, Âu Dương Đình chợt phát hiện Mộ Dung Thanh Tư ở bên cạnh căn bản là không hề để ý gì đến nàng, cứ nhìn nhìn về tòa nhà, Lâm Hiểu Nặc thì lén lúc nói chuyện cùng với hai tiểu hài tử, mà Tiêu Tân thì không còn ở chỗ ngồi của mình nữa.
“Tư tư, vị kia....của bạn đâu?” Âu Dương Đình hỏi.
Vừa dứt lời, một bên cửa xe phía sau bị người mở ra, Tiêu Tân từ bên ngoài chui vào.
Tức khắc, năm ánh mắt đồng thời dán lên người Tiêu Tân. Trong ánh mắt Mộ Dung Thanh Tư mang theo tia oán trách cùng lo lắng, ánh mắt của Lâm Hiểu Nặc thì lộ ra vẻ quan tâm cùng mong chờ, còn Tiểu Đông cùng Tiểu Nguyệt thì lộ vẻ vui mừng, một tia nghi hoặc chợt lóe lên trong ánh mắt Âu Dương Đình.
“Uy, anh vừa rồi chạy đi đâu đó?” Âu Dương Đình dẫn đầu đặt câu hỏi.
Tiêu Tân ngượng ngùng nói:”Ngồi trên xe rất buồn bực, tôi đi xuống xem náo nhiệt một chút.”
“Phải không đó, xem ra anh cũng rất tò mò a!”, Âu Dương Đình không để ý, khởi động quay đầu xe cảnh sát, chạy theo ngược lại theo phương hướng đã tới.
Tiêu Tân ngẩng đầu, thấy hai cặp mắt xinh đẹp đang lom lom nhìn mình , trong ánh mắt mang theo vô số dấu chấm hỏi d(^.?)b. Hắn duỗi tay ra chỉ chỉ Âu Dương Đình đang lái xe, tiếp đó làm mấy cái thủ thế ý nói về nhà hãy nói. Hai vị mỹ nữ lập tức hiễu được ý tứ của hắn, hai người không hẹn mà đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái, quyết định tạm không truy vấn nữa.
Âu Dương Đình lái xe, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Nàng vốn định hướng mọi người cùng nhau nói chuyện mờ ám, sau đó chọn thời cơ thích hợp lộ ra một vài chuyện, nhưng nàng không nghĩ đến cư nhiên không ai đặt câu hỏi. Hôm nay mọi người sao lạ vậy?
Tiêu Tân là người kịp phản ứng đầu tiên, ánh mắt nhìn về hai vị mỹ nữ lớn tiếng nói:”Hôm nay lại có thêm những kiến thức mới a! Nguyên lai hành động chống khủng bố so với việc xem trên tivi có vẻ phấn khích hơn nhiều! Nghe nói cục an toàn quốc gia cũng có điều người qua, đáng tiếc không có cơ hội nhìn thấy.”
Âu Dương Đình lập tức khịt mũi chế nhạo:”Không hiểu biết, thời điểm ấy mà nghĩ đến chuyện mở rộng tầm mắt. Được rồi, đừng nói tôi không nhắc nhở anh a! Chuyện hôm nay nhìn thấy không được nói lung tung.”
“Vì sao?”Tiêu Tân giả ngu hỏi.
Âu Dương Đình hung dữ nói:”Cục an toàn quốc gia đang làm gì, anh có thể có ý kiến sao?”
Tiêu Tân lập tức hiểu ra, trong lòng cảm kích nói:”Đa tạ Đình tỷ nhắc nhở, tôi sẽ không nói lung tung.”
Âu Dương Đình hết sức hài lòng nói:”Thấy anh gọi tôi một tiếng Đình tỷ, đợi chút nữa tôi tìm một địa phương ăn khuya tiện nghi cho. Thật ngại, cho các bạn đợi lâu như vậy, đã đói bụng lắm chưa?”
Lời vừa nói ra, mọi người mới phát giác ra quên mất là chưa ăn cơm chiều. Vừa rồi vừa sốt ruột, lại vừa lo lắng, sớm đã quên đói khát, bây giờ nghe Âu Dương Đình nhắc đến, lập tức cảm thấy bụng réo ầm ầm.
Có lẽ do tâm tình tốt, Âu Dương Đình tìm đến một nhà hàng giá rẻ nhưng cơ cấu nhà hàng xếp hạng không tệ, nhượng cho Tiêu Tân một lần mời khách. Trước tiên, phải nói đến chiêu bài thức ăn của nhà hàng này phi thường tiêu chuẩn, không hề kém so với các nhà hàng lớn khác. Vốn Âu Dương Đình định kiểm tra tửu lượng của Tiêu Tân một chút, nhưng bị Mộ Dung Thanh Tư cản lại, lại bị Âu Dương Đình giễu cợt. Vị đại tỷ này thật hào sảng, không ngờ lại gọi cho mình một vò rượu đế, tùy tiện liền nốc hơn một nữa vò. Nếu không có Mộ Dung Thanh Tư cản lại nói rằng còn phải chạy xe, chắc ăn nàng sẽ không buông tha vò rượu ra.
Trong bữa tiệc, Mộ Dung Thanh Tư hỏi Âu Dương Đình về chuyện cấp hộ khẩu cho hai đứa nhóc, Âu Dương Đình tự nhiên sẽ đáp ứng hỗ trợ. Về phấn đến trường, chỉ cẩn hộ khẩu làm tốt cũng sẽ không khó giải quyết. Lâm Hiểu Nặc trong lúc vô ý nhắc tới chuyện Tả Dương Thanh hành hung, khiến Âu Dương Đình cảnh giác, nhắc nhở mọi người sau này ra đường nên cẩn thận một chút, lúc cần phải báo ngay cho nàng. Nếu như bắt được chứng cớ phạm tội của Tả Dương Thanh , nàng nhất định sẽ đem thằng bại hoại gia phong đó ra vương pháp, mặc kệ đằng sau có hậu phương vững chắc bao nhiêu.
Bất tri bất giác, thới gian trôi qua rất nhanh. Đến khi mọi người ăn xong thì đã đến khuya, đã qua mười một giờ đêm. Âu Dương Đình dẫn mọi người thuê phòng dưới lầu, sau đó chui vào xe nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng. Mà phía sau, mọi người mới nhớ đến vấn đề....ngủ.
Đã trễ thế này, trướng đại học khẳng định là đã khóa lại. Nếu không có Tiêu Tân hỗ trợ, hai vị mỹ nữ khẳng định là không vào được. Lúc này, hai người còn có việc quan trọng cần giải quyết, quyết định đêm nay không quay về, qua đêm ở đây.
Tiêu Tân trong lòng biết chạy không khỏi, đành phải đáp ứng. Còn việc đối xử với bạn gái ra sao, chuyện này Lâm Hiểu Nặc cũng tới xem náo nhiệt, còn có mộ ít ý vị sâu xa.
Lâm muội muội giải thích là: Đã trễ thế này, một thân nữ sinh một mình như tôi, sợ gặp phải người xấu.
Tiêu Tân lập tức đầu to như cái chậu.
Lâm Đại tiểu thư là ai? Chính là ngưu nhân đệ nhất cao thủ của đại học Z, mà lại sợ đi ban đêm! Nói vậy có người tin sao?
Đáp án là có, người đó chính là mỹ nữ lão sư. Nhưng mà, lo lắng của nàng cũng có đạo lý. Buổi chiều đánh nhau một trận, khó có thể bảo đảm thằng điên đó có tìm đến lần thứ hai hay không.
Về phần tối hôm đó, Tiêu Tân đồng học thành thành thật thật, hay là làm một cái gì đó mờ ám, cũng không ai biết. Bất quá có thể khẳng định, ba người bọn họ vì thế nên có một bí mật chung với nhau, quan hệ giữ nhau trở nên có chút ám muội mập mờ.