“Diệp cảnh quan, vừa rồi chắc ngài khó chịu lắm nhỉ. Nếu các ngài còn muốn thử lại, tôi cam đoan tới một người thì chết một người, tới hai người thì chết một cặp. Ở chỗ này tôi đã chôn mấy chục kg thuốc nổ rồi!”
“Mày là ai?” Diệp Viễn nói.
“Nghe giọng nói mà không biết tôi là ai sao? Tháng trước hình như chúng ta đã từng gặp qua?” Đối phương cười nói.
Trong lòng Diệp Viễn run lên, không dám khẳng định đoán:“Mày là Lưu Xuân Thủy?” Tháng trước sau khi Lưu Xuân Sơn bị bắt, hắn có đến Quảng Tây áp giải Lưu Xuân Sơn về. Trên đường, hắn và Lưu Xuân Thủy đã từng đối mặt với nhau. Đáng tiếc lúc ấy không nhận ra ngay lập tức, để đối phương trốn được .
“Bingo, chính xác! Chỉ số thông minh của Diệp cảnh quan quả nhiên không kém!” Đối phương cực kỳ đắc ý nói.
Nhưng chỉ trong giây lát, giọng nói của Lưu Xuân Thủy lại cực kỳ lạnh lẽo:“Họ Diệp , nghe rõ điều kiện của tao, không được mặc cả gì hết, nếu không tao sẽ giết hết mọi người trong này. Trong vòng một giờ đồng hồ, tao muốn gặp mặt đại ca của tao và một chiêc trực thăng quân dụng được trang bị vũ khí đầy đủ đổ đầy nhiên liệu. Mặt khác, còn phải chuẩn bị cho ta 2000 vạn USD cộng thêm nước uống và lương thực đầy đủ.”
Âm thanh tạm dừng một chút, Lưu Xuân Thủy tiếp tục nói:“Ngài không nên có bất cứ ý đồ gì với tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
“Tao sẽ lập tức báo với cấp trên. Mặt khác, về một giờ đồng hồ......” Diệp Viễn còn chưa nói xong, di động đã truyền đến âm thanh do tín hiệu bị ngắt quảng.
“F*ck!” Diệp Viễn tức giận chữi bậy một tiếng nước ngoài. Không ngờ phiên toái lớn này là do tên vương bát đản Lưu Xuân Thủy gây ra. Tiểu tử này so với ca ca hắn còn điên hơn, không biết ai lại sinh ra đứa con như thế này.
Đúng lúc này, di động của Diệp Viễn lại vang lên, mạng theo giọng nói của cục trưởng cục công an Hạ Vân Long:“Diệp đội trưởng, tôi là Hạ Vân Long, tôi đang trên đường đi, khoảng 5 phút nữa sẽ tới. Mọi người đừng nên kinh động, mọi chuyện cứ chờ tôi tới sẽ nói sau.”
“Vâng!” Vừa mới tắt máy, di động lại vang lên. Lúc này là bí thư thành ủy Tả Hoài Minh gọi tới, thế nhưng lại chỉ thị phải tận lực thỏa mản mọi yêu cầu của đối phương, không được để người nào thiệt mạng, nếu không hắn sẽ bị hỏi tội.
“Cái đéo!” Diệp Viễn hận không thể cầm chiến di động trên tay ném được. Tận lực thỏa mãn yêu cầu? Đối phương yêu cầu là trực thăng quân dụng. Bảo mình lấy gì thỏa mãn, chẳng lẽ đưa cho Lưu Xuân Thủy để hắn đi gây loạn!
Âu Dương Đình ở cách đó không xa thấy Diệp Viễn tức giận chữi rủa, lại thêm tiếng nổ vừa rồi, biết rằng vụ án hôm nay không hề nhỏ. Nhưng mà, những chuyện trước mắt nàng cơ bản không có khả năng nhúng tay vào, không còn cách nào khác chỉ có thể đứng bên giương mắt mà nhìn.
Giờ phút này, Âu Dương Đình cũng không biết, bản thân đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Lúc xuống xe nàng quên tắt tần số liên lạc của bộ đàm cảnh sát. Bởi vậy, bên trong xe, đám người Tiêu Tân nghe được tất cả mọi chuyện, hoàn toàn hiểu được trong nhà hàng đang xảy ra chuyện gì.
“Tiêu tân, ba của em đang ở bên trong? Phải làm sao bây giờ?” Mộ Dung Thanh Tư gấp gáp kêu lên. Nàng và phụ thân tuy rằng không quá hòa thuận, nhưng ở những thời khắc sinh tử như thế này, vẫn cảm thấy vạn phần sốt ruột.
Tiêu tân ngồi ở ghế sau không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nhà hàng “Tứ Hải Nhất Gia” cách đó không xa, trong đầu nhớ tới chuyện đã phát sinh nhiều năm trước.
Sáu năm trước, Tiêu Tân sau khi trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, mang theo một bầu nhiệt huyết đi vào chi đội chữa cháy báo danh. Ngày hôm sau khi hắn đã trở thành một tên chuẩn chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, đã gặp được một chuyện mà cả đời khó quên.
Tiêu Tân vẫn còn nhớ rõ, hôm đó thời tiết rất tốt, cũng rất giống hôm nay, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. 10h sáng, hắn đang khoa hậu cần học thuộc các điểm tiếp nước [ ghi chú: trong toàn bộ các thành thị, để đề phòng hỏa hoạn nên mỗi tuyến đường đều được phân bố điểm tiếp nước ], đột nhiên nghe được một hồi còi cảnh báo, tất nhiên một nơi nào đó trong thành phố xảy ra hỏa hoạn.
Tiêu tân lúc ấy mới tròn 18 tuổi, đúng là tuổi trẻ hiếu thắng. Vừa tới đơn vị đã gặp được tình huống nguy hiểm, hắn tất nhiên rất muốn tham gia. Nhưng mà, ngay lúc đó trung đội trưởng đội cứu hỏa Lăng Phong túm cổ hắn đá xuống xe, không cho hắn tham gia nhiệm vụ lần này. Tiêu Tân là một người cứng đầu, không cho ngồi xe, ta vẫn có thể đi, vì thế chạy như điên theo sau xe cứu hỏa.
Khi hắn tới được hiện trường vụ cháy, đã là hơn 40phút sau. Cả tòa nhà khói ngùn ngụt, ánh lửa hừng hực, toàn bộ bốn xe phun nước áp suất cao bắn ra đồng loạt cũng không thể khống chế ngọn lửa. Đột nhiên, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Vốn mọi người cứ tưởng rằng toàn bộ người trong tòa nhà đã đi ra ngoài, nhưng vô tình, tại cửa sổ lầu sáu lúc đó phát hiện một bóng người.
Lúc đó thế lửa rất lớn, đứng cách bên ngoài hơn 10m mà vẫn có thể cảm thấy được một người thường khó có thể chịu nổi ngọn lửa như thế, càng chưa nói đến việc đi vào cứu người. Nhưng mà, trung đội trưởng Lăng Phong lại không chút do dự ngồi trên thang, cùng với một chiến sĩ khác đi đến cứu viện.
Thang chỉ kéo dài được đến tầng 5, khoảng cách với người gặp nạn chỉ có 3 thước. Nhưng vô luận Lăng Phong khuyên bảo như thế nào tên kia cũng không chịu nhảy xuống. Rơi vào đường cùng, lăng phong đành phải từ cửa sổ tầng năm đi vào, tìm cách đi lên tầng sáu.
Trong nháy mắt bi kịch đột nhiên phát sinh, làm người ta trở tay không kịp.
Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cửa sổ thủy tinh của vài tầng bị chấn vỡ ra ngoài, ngọn lửa dài hơn 2m dũng mãnh phun ra. Ngọn lửa này phun ra khiến chiến thang tại không trung kia chấn động kịch liệt. Nếu như người chiến sĩ kia không kịp phản ứng, hơn nữa trên người đã buộc giây an toàn, khẳng định sẽ ngã xuống dưới. Tiêu Tân đứng ở dưới lầu, trơ mắt nhìn người kia rơi xuống, mà trung đội trưởng Lăng Phong cuối cùng cũng không thể đi ra ngoài.
Sau khi trung đội trưởng Lăng Phong hy sinh , từ thi thể của hắn Tiêu Tân tìm được một bản nhật kí. Dòng cuối: Qua vài ngày nữa là đến tết âm lịch, mình muốn về nhà hôn nhẹ đứa con bảo bối mới sinh ra một tháng.
Ngay tại lúc đó, Tiêu Tân đã ở trước mộ phần Lăng Phong phát thệ: khi mình còn sống, bất cới nơi nào, chỉ cần thấy tình hình nguy hiểm, thì sẽ không quay đầu lại, nhất mực xông lên.
6 năm sau, hôm nay Tiêu Tân đã không còn là gã lính cứu hỏa, nhưng lời thề năm đó vận chưa quên. Bây giờ gặp phải chuyện này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cuối cùng Tiêu Tân cũng có thể hiểu được lý tưởng của các nhân vật truyền kỳ trong phim ảnh. Có lẽ, trời cho hắn sống sót, lại ban cho hắn dị năng siêu việt hơn người thường, đúng là đã khiến cho hắn đi trên con đường của một anh hùng, giúp cho tất cả người gặp nạn một cơ hội mới.