Tiêu Tân cùng với Mộ Dung Thanh Tư từ trong bệnh viện đi ra, lúc này đã muộn , đồng hồ điểm hơn mười giờ đêm. Hai người đứng ở trước cửa thang máy cùng chờ, lẳng lặng cũng không nói chuyện.
Mỹ nữ lão sư nhẹ nhàng ôn nhu đứng ở nơi đó, trên người tản ra một hương thơm nhàn nhạt, lông mi thật dài hơi rủ xuống,nhìn làm người ta bỗng phát sinh ra một cỗ cảm giác yêu thương. Tiêu Tân phát giác điểm này, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Mộ Dung Thanh Tư phát hiện ra Tiêu Tân làm một động tác nhỏ, đồng thời thấy đối phương đang nhìn mình, mặt cười hơi hơi đỏ lên.
“ Mộ Dung lão sư, thật là cảm tạ ngươi!” Tiêu Tân thành khẩn nói.
Mộ Dung Thanh Tư ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hiểu được ý tứ đối phương, duỗi tay ra khoát một cái , ôn nhu nói:” Ngươi có thể trợ giúp hai đứa trẻ không có chút quan hệ nào, chẳng lẽ ta không làm được một chút việc nhỏ, còn cần phải cám ơn sao?”
Tiêu Tân trong lòng sinh ra một chút lo lắng, nhẹ giọng nói :” Mặc kệ như thế nào, ta cũng rất cảm tạ ngươi!”
Mộ Dung Thanh Tư nghe trong lời đối phương còn có một ý tứ hàm nghĩa khác, mỉm cười nói :” Bộ dạng bây giờ so với xấu xí vẫn tốt hơn a!”
“ Nói cũng là vậy !” Tiêu Tân gật gật đầu.
“Đinh!” Thang máy rốt cục đã đến, hai người cùng đi vào bên trong.
“ Tiêu Tân, mặt của ngươi trước kia đã xảy ra chuyện gì?”. Mộ Dung Thanh Tư hỏi. Ở chung lâu ngày, nàng đối với Tiêu Tân loáng thoáng sinh ra chút hảo cảm, rất muốn biết quá khứ của hắn như nào.
Nhưng mà, câu hỏi của nàng cũng không có đáp án. Tiêu Tân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:” Lão sư, ta có thể không trả lời vấn đề này được không?”
Lúc này mà hắn lại vẫn coi ta là lão sư !Vào giờ khắc này ,Mộ Dung Thanh Tư trong lòng tràn ngập chua xót. Thì sao chứ, hắn cũng chỉ là giả bộ làm bạn trai của ta, làm sao lại có thể thành thật được ! Mộ Dung Thanh Tư, ngươi đến tột cùng là đang nghĩ gì vậy! Hắn là học sinh của ngươi mà !
Tiêu Tân thầm nghĩ đem quá khứ hoàn toàn dứt bỏ, không biết trong lúc vô tình làm tổn thương người đẹp, thấy Mộ Dung Thanh Tư có chút thất thần, quan tâm hỏi:” Mộ Dung lão sư, ngươi không sao chứ?”
“ Nga, không có gì! Vừa rồi suy nghĩ chút việc .” Mộ Dung Thanh Tư trong lòng có chút ai oán, nhẹ giọng đáp lại nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, đã xuống tầng một. Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư đi ra khỏi thang máy,chợt thấy một cái thân ảnh làm hắn khó có thể quên được, sắc mặt nhất thời đại biến.
Mộ Dung Thanh Tư đi vài bước , phát hiện Tiêu Tân không có đi theo, nhìn lại, đã thấy đối phương đứng im tại chỗ không có nhúc nhích, sắc mặt một mảng xanh lét, không khỏi hoảng sợ :” Tiêu Tân, ngươi có làm sao không ?”
Tiêu Tân cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm cái thân ảnh đang đi xa, lạnh lùng nói :” Mộ Dung lão sư, ngươi có biết tại sao ta lại bị bắt vào trại tạm giam không?”
“ Ngươi thế nào lại nhớ tới chuyện này? Không phải là đã qua rồi sao?” Mộ Dung Thanh Tư nghi hoặc nói, theo ánh mắt Tiêu Tân cũng nhìn về phía trước, bốn phía trống không, cũng không có một người.
Tiêu Tân trong con mắt tràn ngập hàn ý, trầm giọng nói :” Ngươi cũng không biết sự thật đến cùng là vì cái gì. Ta vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Nguyệt , làm bể một cái bàn ở bệnh viện này, kết quả bị người ta hãm hại. Nếu không phải ta có một thân công phu, chỉ sợ ngươi hôm nay cũng không còn thấy được mặt ta nữa.!”
“ Tại sao có thể như vậy ?” Mộ Dung Thanh Tư chấn động. Ngày đó nàng nhận được điện thoại của một nữ sinh, vội vàng tìm chú Hoa Thiên Vũ hỗ trợ, đem Tiêu Tân trong trại tạm giam bảo lãnh ra ngoài. Vốn tưởng rằng Tiêu Tân cùng với bọn lưu manh đánh nhau, cho nên mới bị bắt vô trại tạm giam, không nghĩ tới sự thật dĩ nhiên lại vậy. Lại là, hắn vừa rồi còn tốt như thế, tại sao bông nhiên lại nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ…?
Trực giác của một nữ nhân làm cho Mộ Dung Thanh Tư cảm giác có một chuyện nguy hiểm sắp xảy ra, chạy nhanh giữ chặt lấy cánh tay Tiêu Tân, ôn nhu khuyên nhủ, an ủi nói :”Ngươi không phải là đã thấy được người hãm hại ngươi chứ? Ngươi nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được xúc động.”
Tiêu Tân nắm chặt hai tay , trầm giọng nói:” Lão sư, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm !”
Mộ Dung Thanh Tư biết rõ được thực lực của Tiêu Tân đáng sợ tới mức nào, đem cánh tay của đối phương giữ chặt hơn, ngữ khí run rảy nói :” Tiêu Tân, ngươi hãy nghe ta nói, sự tình đã qua, ngươi không nên truy cứu.”
Lúc này, Tiêu tân đã bị lửa giận làm cho đầu óc không được tỉnh táo, hai mắt bên trong nổi lên một mảnh huyết sắc, nếu trong đầu không còn một chút lí trí, lo lắng ảnh hưởng đến lão sư, chỉ sợ sớm đã dùng sức kéo tay nàng ra.
“ Lão sư, người này không phải đến đây trả báo ứng sao. Hắn có thể vì một chút việc nhỏ, đã nghĩ hại chết ta. Nếu để cho hắn tiếp tục làm ác, khẳng định sẽ hại chết càng nhiều người.” Tiêu Tân nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Dung Thanh Tư cảm giác được Tiêu Tân trong lời nói có một cỗ sát ý, rốt cục không nhịn được , đem đối phương gắt gao ôm vào trong ngực, cầu xin nói :” Tiêu Tân, ngươi không thể như vậy. Nếu ngươi nóng giận giết người, chẳng lẽ lại vì cái loại tiểu nhân như vậy mà đền mạng sao ?”
Không biết vì cái nguyên nhân gì , mà lúc này Mộ Dung Thanh Tư đem Tiêu Tân ôm vào trong lòng, hắn đột nhiên cảm giác được một chút lo lắng trước nay chưa từng có. Bởi vì phẫn nộ mà thân thể trở nên cứng ngắc dị thường,chậm rãi bình tĩnh lại
Mộ Dung Thanh Tư không có phát giác được biến hoá của Tiêu Tân, tiếp tục nức nở khóc lóc nói :” Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta phải làm sao bây giờ?”
“ Cái gì ?” Tiêu Tân trong lòng khẽ run lên. Mộ Dung lão sư đối với mình nói những lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng….?
Trong nháy mắt,từng cảnh tượng hắn cùng Mộ Dung Thanh Tư quen biết nhau, từng hình ảnh đang dần hiện lên rõ ràng trong đầu của chính mình. Lần đầu tiên gặp là trước đợt tập huấn quân sự, thấy Mộ Dung lão sư xinh đẹp, hắn liền đã cảm thấy dị thường thân thiết.
Lần thứ hai gặp lại, là ở ký túc xá, Mộ Dung lão sư tươi cười thản nhiên mời hắn đảm nhiệm thay giáo sự dạy kèm cô em họ Hoa Phỉ Nhi tại nhà. Lần thứ ba gặp lại là ở trên lớp, Mộ Dung lão sư luôn nhìm chằm chằm vào mình, một khắc cũng không thả lỏng.
Lần thứ tư gặp lại ….!
Gần đây nhất cũng vài lần gặp nhau, lần trước là Mộ Dung lão sư lo lắng tinh thần hắn có vấn đề, thập phần sốt ruột mà kéo hắn đến phòng làm việc hỏi han, sau đó lại dẫn hắn đi thẩm mỹ viện trị liệu. Buổi tối tại hội Văn nghệ chào đón người mới đến, hắn chứng kiến Mộ Dung lão sư vẻ mặt khác thường đứng nhìn mình. Còn hôm nay, Mộ Dung lão sư lại đề nghị hắn giả bộ bạn trai mình, lúc sau này cùng đi với hắn vào thăm bệnh viện.
Tiêu Tân đột nhiên phát hiện, mình và mỹ nữ lão sư mỗi ngày đều đã phát sinh một ít chuyện tình đặc biệt, mỗi ngày đều gặp mặt. Nàng luôn dễ dàng bỏ qua cho sự lạnh lùng của mình, trước sau đều tỏ ra quan tâm tới bản thân mình.Khi mình bị người ta hãm hại vào trại tạm giam, mỹ nữ lão sư trước tiên đã cứu hắn: Chính mình may mắn thế nào lại được đề cử vào ban cán bộ, nói vậy cũng là do Mộ Dung lão sư chiếu cố a !
Mộ Dung lão sư, ngươi vì cái gì mà đối với ta tốt vậy ? Tiêu Tân ta chẳng qua chỉ là một tên cuồng vọng tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng. Hôm nay, trước mặt Phỉ nhi không phải ngươi đã nói vậy sao ?
Mộ Dung lão sư, ngươi vì cái gì mà đối với ta tốt vậy ? Tiêu Tân ta chẳng qua chỉ là một tên cuồng vọng tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng. Hôm nay, trước mặt Phỉ nhi không phải ngươi đã nói vậy sao ?
Mộ Dung Thanh Tư vì ngăn cản Tiêu Tân không cho phạm vào sai lầm lớn đó, liều lĩnh nói ra tâm can trong lòng. Lúc này, nàng rốt cuộc cũng không thể che giấu được tình cảm nội tâm, ô ô khóc lớn lên.
“ Mộ Dung lão sư, ngươi sao lại như thế ?” Tiêu Tân thanh âm mềm nhẹ dị thường.
Mộ Dung Thanh Tư đem khuôn mặt nhỏ nhắn nằm ở trên lưng của hắn thút thít khóc nỉ non, như đỗ quyên khóc thầm, tình cảm khó đè nén được, trong miệng lẩm bẩm nói :” Không cho ngươi đi ! Ta không cho ngươi đi !”