Thời gian trôi qua như bay, đảo mắt một cái đã là thứ sáu.
Mấy ngày nay, Hà Viên Tuyết cũng không ngại phiền phức bên ngoài, đến giục Tiêu Tân bỏ ra ít thời gian để tập luyện. Nhưng mà Tiêu Tân lại luôn phớt lờ, làm cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nữ lớp trưởng tức giận đến chu lên. Nếu ngày đó nàng và Mộ Dung lão sư không nghe được tiến đàn của Tiêu Tân, trước mặt ban lãnh đạo của học viện vỗ ngực cam đoan, sợ rằng tiết mục này đã sớm chết từ lâu.
Mấy ngày nay, ngoại trừ đi học như thường, trong đầu Tiêu Tân luôn nghĩ đến phương pháp phá giải chiêu thức của lào già áo trắng kia. Không phải là hắn sợ thua đến không dậy nổi, cũng không phải lo lắng điều kiện từ đối phương, mà hy vọng nhân cơ hội khó gặp này, thực hiện được việc đi vào cánh của võ thuật . Hắn có thể thấy được lão giả áo trắng kia chính là siêu cấp nhất lưu cao thủ, trừ phi có biện pháp đặc biệt ra, hắn không thể nào động được tới đối phương. Về kết quả cuối cùng nhử thế nào, chỉ có thể trông vào duyên số, làm hết khả năng, nghe theo mệnh trời. Cùng có câu: được là vận của ta, mất cũng là hạnh phúc của ta: Cũng hoặc đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh. Tâm tình Tiêu Tân rất thản nhiên, thắng không vui, bại không buồn.
Phút ngẩn ngơ qua đi, cuối cùng Tiêu Tân cũng khôi phục lại tin tưởng, bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá giải. May thay, trí nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người thường, nhưng một cuốn phim được ghi lại đem quá trình giao thủ ngày ấy, nhớ lại không chút sai xót. Bởi vậy, trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra một loại chiến đấu ảo. Bất kể ở chỗ nào, hắn cũng có thể tùy ý thực hiện.
Vì thế, vài người bạn chung phòng hay chung lớp thấy được một hiện tượng kỳ quái: Một con người hiếu học như Tiêu Tân lại bần thần, khi đi học cũng đãng trí. Có khi trong lớp, miệng của hắn cằn nhằn, lẩm bẩm, trong tay cầm một cây bút máy vẽ vẽ trên giấy. Mà ngay cả lúc đi đường cũng như thế, thỉnh thoảng tay lại đám ra một quyền, hai tay múa may, chặt, chém, né tránh, tung cước, xoay, bẻ được thực hiên linh tinh. Tới khi đi ngủ càng thái quá, trong miệng luôn nói mớ những lời kì quái, có khi còn hét lớn, đem nửa đám người Mạnh Hiểu Dương nữa đêm đi nhà cầu sợ chết khiếp.
“Thần khinh Tiêu Tân xảy ra vấn đề!” Sáng ra, lớp trưởng Hà Viên Tuyết hướng đến Mộ Dung lão sư báo cáo nghiêm túc, hơn nữa còn miêu tả lại triệu chứng kỳ quái của Tiêu Tân.
Phảu ứng đầu tiên của Mộ Dung Thanh Tư là “chuyện này thật không hay”. Thật trùng hợp là hai ngày nay nàng có chuyện phải nghỉ phép, không nghỉ tới khi xong việc lại gặp phải tình huống này. Tối hôm nay diễn ra buổi văn nghệ của tân sinh viên. Nếu Tiêu Tân có chuyện gì, việc thay đổi tiết mục sẽ không kịp.
Chẳng lẽ là do chuyện xảy ra mấy hôm trước? Ai, học trò xảy ra chuyện, thân là sự phụ sao có thể làm ngơ! Lúc ấy nên khuyên bảo hắn một chút thì tốt rồi. Suy nghĩ đến đây, Mộ Dung Thanh Tư áy náy không thôi.
Hai phút sau, Mộ Dung Thanh Tư bước vào phòng học, lôi Tiêu Tân đang ngồi ngẩn ngơ ra ngoài.
“Có chuyện gì không Mộ Dung lão sư?” vẻ mặt thất thần, Tiêu Tân hỏi han. Lúc này, tâm tình của hắn rất buồn bực, bị đối phương một chiêu đánh ngã, vừa nghĩ ra được một phương pháp hay để hóa giải lại quên mất.
Trong lòng Mộ Dung That Tư rất sốt ruột, kéo áo của tên học sinh đi thẳng đến văn phòng, lúc này mới phát hiện tay hai người đang nắm nhau, nhất thời hoảng sợ.
Mộ Dung Thanh Tư giả vờ suy nghĩ rút tay phải lại, khuôn mặt nhỏ mềm mại có chút ửng đỏ. Bất quá, lão sư vẫn là lão sư, luôn đem học sinh đặt lên hàng đầu. Sau một lát, Mộ Dung lão sư đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu quan sát và tìm “Triệu chứng của bệnh tâm thần”.
Đầu tiên, cô nàng cảm thấy vui mừng là trong vài ngày nay Tiêu Tân dường như lại có biến hóa , màu da của khuôn mặt cơ bản đồng đều, nếu không nhìn kỹ, cũng không còn vấn đề gì quá lớn. Bất quá, da cũng quá thô ráp, lại còn đen sì, hiển nhiên chất sừng đã sếp tầng quá nhiều, sắc tố đen đã tích đọng lại, phải tiến hành xử lý thỏa đáng.
Tiếp theo, là các phản ứng về thần kinh. Trong ánh mắt có ít hoang mang, nhưng ánh mắt trong suốt, nói năng rõ ràng, dường như không nhìn ra dị tật gì.
“Học sinh Tiêu Tân, hai ngày này trong lòng ngươi có chuyện gì phiền não sao?”
Mộ Dung Tư Thanh quyết định tiến hành giúp đỡ tâm lý cho Tiêu Tân. Làm giáo viên bên hệ hướng dẫn, về vấn đề tâm lý học thì nàng chỉ là nghiệp dư, đối với một ít vấn đề tâm lý bình thường, nàng cự kỳ tin tưởng . Bất quá, bình thường nàng đều giúp đỡ tư vấn cho nam sinh, thực tế giọt nước trong dòng sông.
Nhưng câu trả lời của Tiêu Tân thật bất ngờ lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Mộ Dung Thanh Tư.
“Mộ Dung lão sư, ngươi thật lời hại a? Việc này cũng có thể nhìn ra được.” hai mắt Tiêu Tân mở trừng, lớn tiếng nói.
Trong lời chứa đựng sự khen ngợi, tình huống hình như không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Tảng đá trong lòng mỹ nữ lão sư lập tức rơi xuống một nữa, thậm chí còn có chút ít đắc ý:“Đó là đương nhiên! Nói đi, ngươi phiền não chuyện gì? Ta giúp ngươi giải quyết.”
Tiêu Tân liếc nhìn lão sư cảm thấy kỳ quái, thuận miệng nói:“Mộ Dung lão sư, chỉ sợ việc này ngươi không thể giải quyết được!”
Mộ Dung Thanh Tư thấy được đối phương rõ ràng có vấn đề, vì thế tiếp tục khoét sâu:“Ngươi còn chưa nói sao biết ta không thể giải quyết? Ta là giáo viên của ngươi.”
“Lão sư cũng không thể giải quyết được chuyện này!” Tiêu tân không muốn nói thật, rõ ràng đang nói lòng vòng cùng đối phương.
Có lẽ là do biến chuyển trong tâm tình, tình cảm của Tiêu Tân đã tăng trở lại, trong khi nói chuyện cũng đồng thời quan sát mỹ nữ lão sư một chút. Cuối cùng đưa ra được kết luận: Mộ Dung Thanh Tư rất đẹp, cử chỉ tao nhã, gia thế không tồi, được giáo dục nghiêm chỉnh, trong hơi thở cũng mạng mùi hương của Hoa Lan, đúng là một cực phẩm mỹ nữ. Nghĩ đến đây, trong tim hắn hơi động đậy.
Chẳng biết tại sao, Mộ Dung thanh tư cảm thấy mình có chút buồn bực, còn tưởng rằng là do thời tiết , miễn cưỡng kiềm chế nói:“Giáo viên đương nhiên không phải vạn năng , chắc chắn sẽ có chuyện không giải quyết được. Bất quá, ta tin rằng có thể giải quyết được vấn đề của ngươi .”
“Thật vậy sao?” Trên mặt Tiêu Tân lộ ra vẻ vui mừng và sợ hãi, sau đó thốt ra một câu.
“Lão sư, ngươi thật tốt! Phiền não của ta chính là đã đem lòng yêu thương ngươi , nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.”
Thấy được vẻ mặt ngây ngốc của đồi phương, tiêu tân lặp lại :“Ta lặp lại lần nữa, I—Love-You!”
Nói xong câu đó, Tiêu Tân bước ra khỏi phòng cũng không them quay đầu lại. May mắn trong phòng làm việc không còn giáo viên khác, bằng không mọi người sẽ điên mất.
Mộ Dung thanh tư ngây người nữa ngày, sau một hồi bừng tỉnh lại, phát giác bản thân đã bị học trò đùa giỡn .
“Tên này lại còn nói yêu ta!”
“Tiêu tân, ngươi dám nói dối với ta!”
Từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, Mộ Dung Thanh Tư liền xông ra ngoài.
Kết quả có thể nghĩ. Tất nhiên Mộ Dung Thanh Tư không thể tìm được Tiêu Tân, trong phòng học không có, trong sân trường không có, phòng ở trong ký túc xá không có, tìm chung quanh hơn nữa ngày cũng không thấy được hình dáng. Trên thực tế, tất cảu phản ứng của mỹ nữ lão sư đều nằm trong dự đoán của Tiêu Tân. Là một người thông minh, hắn làm sao có thể ngồi yên một chỗ mặc cho lão sư xâm phạm. Bởi vậy, hắn lựa đường trốn đi.
Nhưng mà, ngoài ý muốn của Mộ Dung Thanh Tư, hai tiếng sau, đột nhiên Tiêu Tân lại tìm đến cửa.