Bầu trời xám xịt, nhiều mây nhưng không mưa.
Rời khỏi Hoa phủ, Tiêu Tân đi dọc trên đường cái một lát, ánh mắt dần dần giãn ra. Hắn là một người có tâm tình rộng lượng: mối tình đầu thất bại, chạy trốn khắp nơi, khuôn mặt bị hủy, trải qua nhiều đả kích nghiêm trọng như vậy, một chuyện nhỏ như vậy hắn không thèm để trong lòng.
Nửa giờ sau, hắn bắt một chiếc taxi, theo hướng bệnh viện trong thành phố mà đi. Một ngày không thấy, hai đứa nhóc bọn Tiểu Đông không biết như thế nào rồi, thật sự làm người khác lo lắng.
Xuống xe, Tiêu Tân đến siêu thị cạnh bệnh viện mua một ít đồ ăn và hoa quả. Nhưng khi hắn vào phòng bệnh, lại ngạc nhiên khi thấy chiếc giường số 4 của tiểu Nguyệt lại có một bệnh nhân khác đang nằm.
Tiêu Tân chạy nhanh đến quầy tiếp tân , gấp giọng hỏi:“Y tá, cho ta hỏi bệnh nhân Đỗ Tiểu Nguyệt khoa nội phòng 408 giường số 4 đã chuyển đến nơi nào?”
Y tá sau khi tra lại dữ liệu trên máy tính ,trả lời:“Đỗ Tiểu Nguyệt sáng hôm nay đã xuất viện!”
“Ngươi có nhầm lẫn gì không? Đứa nhỏ đó hôm qua còn phát sốt, hôm nay sao có thể xuất viện?” Trong lòng Tiêu Tân đầy nghi ngờ, nhanh chóng hỏi.
Y tá tìm lại một lượt nữa, kết quả vẫn như thế.
Tiêu tân nhíu mày, lập tức hỏi:“Xin hỏi bác sĩ chịu trách nhiệm của Đỗ Tiểu nguyệt còn làm việc không? Ta là người nhà của đứa nhỏ, muốn hỏi thăm một chút tình hình.”
May mắn là tên bác sĩ còn chưa hết giờ làm việc, sau khi hỏi Tiêu Tân đã được biết: Đỗ Tiểu Nguyệt quả thật đã xuất viện. Nghe nói đón nàng là hai gã nam tử, tự xưng là ca ca của nàng. Mặc dù bệnh tình của Tiểu Nguyệt còn chưa khá hơn, nhưng tên ca ca kia vẫn nằng nặc đòi xuất viện, đành phải theo ý đối phương làm thủ tục xuất viện.
Tiêu tân cảm thấy có chuyện không ổn, tiếp tục hỏi:“Nam hài đi cùng Tiểu Nguyệt đâu?”
Bác sĩ nhớ lại một chút, trả lời:“Nam hài kia hình như đi theo bọn họ, về phần sự việc phía sau ta cũng không rõ!”
Tiêu Tân thấy không hỏi được gì có ích nữa, nên cũng không lãng phí thời gian. Hai huynh muội kia không có thân nhân nào, chắc chắn đã gặp phiền toái, bằng không bệnh tình của Tiểu Nguyệt còn chưa khá hơn, không có khả năng xuất viện sớm.
“Bọn chúng cuối cùng đã đi đâu?” Tiêu Tân suy nghĩ một chút, quyết định đến nơi hôm qua đã gặp tiểu Đông, và chân cầu vượt nơi ở của hai huynh muội tìm thử.
Nhưng mà, tại hai nơi này hắn không thu hoạch được gì, không thấy tìm thấy hai đứa nhỏ. Về việc báo cảnh sát, không có khả năng sẽ được viêc. Người mất tích được hai tư giờ cảnh sát mới có thể lập án, nhưng loại án này lại rất nhiều, đồn công an cũng chỉ lập hồ sơ, cũng không coi trọng. Trải qua chuyện hôm qua, ấn tượng của cảnh sát với Tiêu Tân là cực kém, mất hết sự tin tưởng, hiện giờ chỉ có tự bản thân đi tìm mới là thượng sách.
Đột nhiên Tiêu Tân nhớ lại một việc. Hôm qua hắn đã giáo huấn hai tên côn đồ là xã hội đen . Nói không chừng là dong bọn chúng làm. Suy nghĩ đến đậy hắn cảm thấy việc này rất có khả năng. Hai tên này xưng là người của Ngũ Long Bang, chính là một thế lực của xã hội đen. Chỉ cần bọn chúng còn ở gần đây, nhất định sẽ tìm thấy.
※※※※※※
Sau lưng sự an bình của một thành phố phồn hoa, luôn luôn tồn tại rất nhiều vết nhơ mà nhiều người không biết. Ví dụ như một ít địa bàn thế lực ngầm kiểu như xã hội đen chính là nơi an toàn đễ xảy ra một số tội phạm hoạt động. Vì những địa điểm này kín đáo, khó theo dõi, nên vòi của cảnh sát rất khó kéo dài đến những chỗ này.
Tiêu Tân đi xung quanh để tìm kiếm hai huynh muội Tiểu Đông, nhưng không biết dưới chân mình là thiên hạ của người khác. Vào lúc này, cách hắn chưa đến 100 mét ở chỗ đoạn đường ngầm bỏ hoang, đang có một giao dịch đen tối.
“Lão Đại, đây là tiền của tháng này.” Một gã côn đồ có chiếc răng vàng lấy ra một xấp tiền, cung kính đưa đến trước mặt một nam tử da đen. Suy nghĩ nọn kia quả thực không tệ, lại có thể bên trong một đường ngầm bỏ hoang thiết lập ra hang ổ của Ngũ Long bang.
Hắc nam tử này là Đàm Phong bang chủ Ngũ Long bang, thân người cao lớn thô kệch, làn da ngăm đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to bằng vàng, ra dáng một tên nhà giàu mới nổi. Hắn cầm tiên trong tay giao cho một tên đàn em, gật đầu nói:“Ân, tháng này không tệ, nhiều hơn tháng trước 3 phần. Sau này tiếp tục làm tốt.”
“Tạ ơn lão đại.” Tên lưu manh khom người nói.
Tiếp theo, hắn làm ra vẻ thần bí nói:“Lão Đại, anh biết tại sao tháng này tiền lại nhiều hơn không?”
Đàm phong kinh ngạc nhìn đối phương một cái, lại nghe tên lưu manh mặt mầy hớn hở nói:“Ta đã nghĩ ra một phương pháp phát tài, chính là lợi dụng một số lượng lớn trẻ nhỏ.”
“A khôn, nói nhanh lên một chút! Nếu ngươi có tài, có thể cống hiến kế sách giúp bổn bang phát triển, ta cho ngươi làm quân sư.” Có cách kiếm tiền tốt, ánh mắt Đàm Phong lập tức sáng ngời.
Mặt mày tên lưu manh a Khôn lập tức hớn hở, tiếp tục nói:“thủ hạ của ta sỡ hữu 35 đứa bé, dựa theo cách trước kia mội ngày kiếm nhiều nhất cũng chỉ là 2000 tệ, vận khí tốt cũng không đến 3000. Khấu trừ phí cho bọn họ, nguồn thu vào thực quá ít. Nhưng hôm nay ta phát hiện ra một cách kiếm tiền, có thể đặc biệt kiếm nhiều tiền, nguồn tiền như nước.”
Tạm dừng, nuốt ngụm nước miếng, hắn tiếp tục nói:“Có đứa bé tên Tiểu Nguyệt, đã phát sốt hai ngày nay, cuối cùng có người gặp được đưa vào bệnh viện, trả cho nó 2000 tệ tiền viện phí. May mắn hôm nay sáng nay ta đã phát hiện được, nhanh chóng bắt xuất viện, lập tức có được 1800. Lão Đại ngươi nghĩ xem, nếu đem lợi dụng tất cả ba mươi lăm đứa nhỏ, nghĩ biện pháp lừa tiền, một ngày tùy bình thường cũng có thể kiếm ngót ngét một vạn . Nếu vận khí tốt, có thể nhiều hơn. Ngoài việc giả bệnh, những cách tương tự còn rất nhiều. Ví dụ như giả đâm xe, đứt tay hay chân, chỉ cần chúng ta làm cho hợp lý, tiền sẽ đếm không hết.”
Nói tới đây, hắn cảm thấy ý tưởng vẫn chưa hết, tiếp tục bổ sung:“Mấy ngày này, ta luôn suy nghĩ. Kỳ thật, ngoài việc bảo kê ra, Ngũ Long bang chúng ta còn rất nhiều tiềm lực có thể khai thác. Không thể cứ mãi thu phí bảo kê, nên mở ra các loại hình làm ăn khác, phát triển toàn diện. Ví dụ đến gần trường học mở một số loại công việc, kiếm cơ hội ở những người già về hưu. Mặt khác, chúng ta có thể không cần đi mãi trên con đường xã hội đen, tương lai có thể thành lập công ty......”
Nói xong lời này, trong lòng tên lưu manh đầy chờ đợi hướng về lão đại của mình, thấy ánh mắt của đối phương chứa sự vui mừng, nhanh chóng móc ra một gói thuốc lá, cẩn thận mồi lửa, cung kính nói:“Lão Đại, người thấy ý tưởng của ta như thế nào?”
“Ý tưởng này không tệ! A khôn, sau này ngươi chính là quân sư của bồn bang!” Đàm phong rất là vừa lòng gật đầu, dùng sức vỗ vai A Khôn. Đúng lúc này, theo một tiếng bước chân gấp gáp, một tiểu nam hài chạy tới.
“Tên răng vàng, muội muội của ta gần chết! Tên khốn nạn nhà ngươi! Ta muốn liều mạng với ngươi!” Người tới chính là tiểu Đông. Thấy tên lưu manh a Khôn , lập tức không cần suy nghĩ, trong tay nắm một vật được mài nhọn như chiếc răng, hướng đối phương đâm tới.
Nhưng Tiểu Đông còn chưa lại gần, lập tức bị một tên đứng cạnh đánh ngã .
“A khôn, sao lại thế này? Ngay cả một đứa nhỏ cũng quản không được à!” Đàm Phong cau mày đem ánh mắt mang một tia nghi ngờ chuyển đến A Khôn
A khôn nhanh chóng giải thích:“Lão Đại, thằng nhỏ này chính là ca ca của Tiểu Nguyệt. Chắc là tại ta đem tiểu muội của hắn ra khỏi bệnh viện, nên nhất thời trong lòng nghĩ quẩn. Ngài cứ việc yên tâm, tiểu tử này chắc đang ngứa da, bị đánh một trận chắc sẽ không còn vấn đề gì .”
.
Thân là bang chủ, đối với những việc nhỏ như thế này, Đàm Phong tất nhiên sẽ không chú ý:“Về sau những công việc này sẽ do ngươi quản , ngàn vạn lần không được xảy ra sơ xuất.”
“Tạ ơn lão đại rất nhiều!” Vẽ mặt a Khôn rạng rỡ, hai chiếc răng vàng lấp lánh dưới ánh đèn.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một cái một giọng nói trầm thấp:“Các vị, chào buổi tối!”