Tiêu Tân đi theo tiểu nam hài, chỉ sau một lúc đã đến một nơi dưới chân cầu vượt. Thấy một cô bé nằm trên đống giấy vàng, báo chí, đắp một cái chăn cũ trên người, môi da nẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng.
“Nó đã phát sốt, phải lập tức đưa đến bệnh viện!” Tiêu Tân sờ sờ cái trán nóng ran của cô bé, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Đại ca ca, xin người cứu nó đi! Vạn xin người!” Tiểu nam hài đau khổ van xin, từng viên từng viên nước mắt lớn theo dòng chảy xuống.
Tiêu Tân không nói nhiều, bế thân hình gầy yếu của tiểu cô nương lên, đến ven đường bắt một chiếc taxi. Tiểu nam hài nhanh chóng theo Tiêu Tân lên xe, liên tục hỏi:“Đại ca ca, muội muội của ta bệnh có nghiêm trọng không? Nó có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Tiêu Tân vừa phân phó tài xế nhanh đến bệnh viện gần nhất, vừa nói với tiểu nam hài:“Yên tâm đi, muội muội của ngươi sẽ không chết! Nó nhất định sẽ khỏe lại.”
Một khắc sau, xe taxi đã dừng trước cữa bệnh viện. Tiêu tân đưa cho lái xe hai mươi đồng, cũng không thèm lấy lại tiền lẻ, ôm tiểu cô nương chạy thẳng vào phòng cấp cứu, rống lớn :“Bác sĩ, mau tới đây! Đứa bé này bị sốt rất nặng!”
Lúc này phòng cấp cứu chỉ có một tên bác sĩ trẻ, đang ngồi “nấu cháo” bên điện thoại. Thấy tình huống này, hắn cầm đại một cái nhiệt kế trên bàn, đưa vào dưới nách tiểu cô nương, thản nhiên tiếp tục câu chuyện.
“Tiểu mai, chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”
“Đúng rồi, hôm nay em có nhớ anh không? Nhớ nhiều không?......”
“Cưng ơi, tối nay anh phải trực ban, ngày mai được nghỉ, cùng nhau đi dạo phố, xem phim nha?”
.....
Nghe được những lời đường mật cực kỳ buồn nôn của tên bác sĩ này, trong lòng
Tiêu Tân phát hỏa, không dừng được bước chân nhẹ nhàng đi tới. Thấy đã qua
năm phút đồng hồ, hắn nhanh chóng đến bên cô bé rút nhiệt kế ra. Tự mình nhìn
xem, trời ạ! sao lại sốt cao như thế!
“Bác sĩ, nhiệt độ cơ thể đứa nhỏ này đã vượt qua 40 độ, xin ngươi nhanh cứu nó!” Thấy tên bác sĩ vẫn còn đang gọi điện thoại, Tiêu tân ở bên lớn tiếng thúc dục.
“Tiểu mai, anh có chút việc, xong việc anh sẽ gọi lại cho em.”
Cuối cùng tên bác sĩ cũng cúp điện thoại, tâm tình không kiên nhẫn nói lên: Sao ở đây lại gọi ầm lên thế. Chỉ là lên sốt thôi, có cái gì cũng phải từ từ .”
Nói xong, động tác tên bác sĩ vẫn chậm chạp như cũ, thuận miệng hỏi:“Đăng ký chưa?”
“Ta lập tức đi đăng ký, ngươi cứ chữa cho nàng trước đi!” Có việc cầu người, ngữ khí Tiêu Tân không thể không nhỏ lại.
“Tên!” Bác sĩ hỏi.
“Đỗ Tiểu Nguyệt” Tiểu nam hài bên cạnh nhanh chóng trả lời.
Thấy tiểu côn nương một thân rách rưới, mặt tên bác sĩ nhíu lên vài cái, hiện ra vẽ chán ghét. Hắn ký đơn thuốc, phủi phủi vài cái, sau đó đưa cho Tiêu Tân:“Đi đăng kí và nộp phí trước đi!”
Thấy tên bác sĩ ngồi tại chỗ, không có chút hành động nào muốn chữa bệnh, Tiêu Tân gấp giọng :“Ta đi nộp phí, phiền ngài chữa giúp.”
“Biết rồi!” Bác sĩ thuận miệng đáp.
Tốc độ đăng ký và nộp phí của Tiêu Tân rất nhanh. Nhưng khi hắn trở lại phòng cấp cứu, thấy tiểu cô nương vẫn nằm trên giường bệnh, tiểu nam hài thì lo lắng đứng bên cạnh, tên bác sĩ thì không thấy đâu.
“Tiểu đông, bác sĩ đâu?” Tiêu tân hỏi.
Tiểu nam hài gấp đến độ khóc rống:“bác sĩ vừa rồi nhận được cuộc điện thoại, sau đó đã đi ra ngoài! Đại ca ca, hắn sao có thể làm như vậy! Muội muội của ta nên làm sao bây giờ?”
Lửa giận của Tiêu Tân bốc lên vạn trượng, con mắt sắp bốc hỏa, xoay người đi ra phòng cấp cứu, rống lớn:“Bác sĩ, bác sĩ!”
“Có chuyện gì vậy?” Một gã y tá từ phòng bên cạnh đi ra, thấy được bộ dạng tứ giận sắp không kiềm chế được của Tiêu Tân, nhất thời hoảng sợ.
Tiêu tân lớn tiếng kêu lên:“Mau tìm bác sĩ đến đây, có người nguy hiểm đến tính mạng!”
“Nga!” Thấy bộ dạng tực giận đến nổi gân xanh của Tiêu Tân, y tá nhanh chóng đi tìm người. Qua một hồi, tên bác sĩ kia và tên y tá mới vừa rồi chạy đến.
“Biết rõ nơi này có ngươi bệnh, sao ngươi lại chạy loạn đi nơi khác.” Tiêu Tân thấy tên bác sĩ kia trong long dâng lên cỗ nộ khí, nhịn không được tức giận nói.
Tên bác sĩ kia đang định phân phó y tá đi lấy thuốc, nghe được lời tức giận của Tiêu Tân, vẻ mặt bất cần nói:“Ta đi đâu ngươi có thể quản được sao? Rốt cuộc ngươi là bác sĩ hay ta là bác sĩ. Có bãn lĩnh thì ngươi đi mà trị!”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Tân vốn đang chứa một bụng nộ khí, không nghĩ tới người này lại khơi mào, tức thì trong lòng cực kỳ giận dữ.
“Oanh!” một âm thanh vang ra. Chiếc bàn làm việc trong phòng cấp cứu bị Tiêu Tân dùng một chưởng đánh nát. Bốn chân bàn không thể chịu được lực lượng như thế, toàn bộ ngã xuống . Tức thì, trong phòng gỗ vụn và giấy tờ rơi vãi lung tung, tạo thành một mãnh bừa bộn.
“Ta hỏi lại một lần, cuối cùng ngươi có trị hay không?” Nắm tay Tiêu Tân vang lên tiếng rắc rắc, nghiến răng nghiến lợi hỏi .
“Má ơi!” Tên bác sĩ và tên y tá sợ đến nỗi hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, nhanh chóng phân nhau hành động. Bệnh tình Đỗ Tiểu Nguyệt rất nhanh được chuẩn đoán ra, sốt nặng và thiếu dinh dưỡng, sau khi được hạ sốt, nhanh chóng được nhập viện, tiến hành bước chữa trị tiếp theo. May mắn trong người Tiêu Tân có mang theo chi phiếu, không phải vì vấn đề tiền bạc mà đau đầu.
Mắt thấy đỗ Tiểu Nguyệt vào phòng bệnh, cuối cùng Tiêu Tân cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng hắn không ngờ phiền phức lại nối gót tới.
“Vị tiên sinh này, mời theo chúng ta một chút!” Vừa quay người lại, đã thấy hai gã có bộ dạng là cảnh sát xuất hiện tại của phòng bệnh.
Tiêu tân cảm thấy rất ngạc nhiên, thuận miệng hỏi:“Hai vị cảnh sát có chuyện gì không?”
“Ngươi bị nghi ngờ là gây náo loạn nơi công cộng tại bệnh viện, vời theo chúng ta về đồn công an để điều tra.” Một gã cảnh sát nói.
“Cái gì?” Tiêu tân chấn động. Vừa rồi trong lúc giận dữ hắn đã đập vỡ cái bàn làm việc trong phòng cấp cứu, không nghĩ tới một chuyện nhỏ như vậy lại bị báo cảnh sát. Nếu hắn đoán không lầm, tám chín phần là do tên thầy thuốc tắc trách kia dở trò quỷ?
Tiêu Tân nắm chặt hai tay tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ lại lập tức bình thĩnh, lạnh nhạt nói:“Được rồi! Ta đi cùng các ngươi.” Lấy thân thủ của hắn nếu muốn rời đi thì rất dễ dàng, nhưng nghĩ đến hậu quả liện lụy đến hai đứa bé kia, nên không chống cự.
“Các ngươi được mang đại ca đi, hắn là người tốt.” Tiểu Đông mở đôi tay che trước người Tiêu Tân, la lớn về phía hai người cảnh sát, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến đỏ bừng.
Tiêu Tân bế Tiểu Đông lên, nhẹ nhàng đem đặt lên cái ghế, nhỏ nhẹ nói:“Tiểu Đông, ngươi không cần lo lắn, không có chuyện gì với đại ca đâu, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Nga!” Thấy con mắt sáng người của đại ca ca, tiểu đông liền tin tưởng. Trong xã hội này, từ nhỏ hắn và muội muội luôn nương tựa lẫn nhau để sống, còn có ca ca này đối với bọn họ tốt nhất, đã biến đối phương thành chỗ dựa duy nhất của mình.
Từ cửa sổ của phòng cấp cứu, tên bác sĩ vừa rồi nhìn Tiêu Tân bước lên xe cảnh sát, nhịn không được nở nụ cười, tức giận nói:“Ngươi không phải có khí lực rất lớn sao? Vậy cùng cảnh sát nói đạo lý đi a! Xem thử là nắm tay của ngươi cứng, hay là còng số 8 cứng hơn.”
※※※※※※
“Tên?”
“Tiêu tân!”
“Tuổi?”
“19 tuổi!”
“Nghề nghiệp?”
“Sinh viên!”
......
Tại đồn công an trong phòng thẩm vấn, hai gã cảnh sát tiến hành lấy lời khai từ Tiêu Tân. Sau lưng có tám chữ “Thật thà khoan dung, kháng cự nghiêm trị” , tám chữ này chính là tượng trưng cho sự uy hiếp và lực lượng của quốc gia
Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn chiếu thẳng vào mặt Tiêu Tân, làm cho hắn chói mắt, gây cho hắn không kịp thích ứng. Việc cảnh sát đối với việc nhỏ như vậy lại đem ra làm lớn, làm cho hắn cảm thấy ngoài dự định . Nhất là tên cảnh sát bên trái, lời nói lúc nào cũng ác hiểm, lời nói hoàn toàn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
“Tiêu tân, ngươi có biết ở bệnh viện đã phạm phải tội gì không? Gây rối nơi công cộng, phá hoại đồ vật của bệnh viện, đả thương bác sĩ có trách nhiệm. Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Mau khai thành thật. Ngươi có quan hệ với xã hội đen hay không? Có tiền án hay không?”
Tiêu tân cảm thấy rất bất ngờ. Ta đánh tên bác sĩ kia khi nào? Ngay cả ngón cái cũng không chạm qua. Lời nói của tên cảnh sát này lại nghe có vẻ chuẩn xác, càng nói càng thổi phồng mọi chuyện, thậm chí đưa lên cả việc có quan hệ với xã hội đen. Rốt cuộc sao lại có chuyện này?
“Chờ một chút!” Tiêu tân vươn tay, dừng một tên cảnh sát đang ghi chép, trầm giọng nói:“Ta chưa thú nhận thứ gì, sao ngươi có thể ghi liên tiếp như vậy?”
Tên cảnh sát phụ trách việc tra hỏi nhất thời biến săc, ánh mắt hiện toát lên tia hàn quang, lạnh lùng nói:“Ngươi còn cố ý giảo biện, có phải muốn ngoan cố chống cự hay không?”
Nói xong, hắn liếc nhìn đồng đội một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài. Qua một hồi lâu, tên cảnh sát tra hỏi đi vào, vẻ mặt mang theo nét âm hiểm.