[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Chương 10 : Dị Năng Sơ Hiện




Sáu giờ sáng hôm sau, Tiêu Tân từ trong giấc mơ tỉnh lại. Tối hôm trước, hắn được vi chồng Hoa phu phụ an bài cho một phòng khách ở tầng dưới, họ muốn tận dụng những ngày lễ quốc khánh này d¹y bảo thật tốt cho con gái. Đối với việc ra ngoài tối qua của Tiêu Tân vào Hoa Phỉ Nhi hai người cũng không hỏi nhiều. Mười một giờ đã về nhà thật ra là ngoài dự kiến của bọn họ, xem ra khởi đầu như thế quả thật không tệ.

Tiêu tân mặc quần áo đi vào phòng khách, phát hiện Hoa Thiên Vũ đang dùng bữa sáng, trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Ở trong suuy nghĩ của hắn, những kẻ có tiền thi cuộc sống phải cực kì thoải mái mới đúng.

"Lại đây, cùng ăn sáng nào." Hoa Thiên Vũ cực kì cao hứng đón tiếp Tiêu Tân, đồng thời phân phó người hầu chuẩn bị thêm một phần ăn sáng.

"Hoa tổng, ta muốn ra ngoài tập luyện." Tiêu Tân hồi đáp.

"Tuổi thọ được quyết định ở chỗ vận động, ngươi thật khác với những người trẻ tuổi khác!" Hoa Thiên Vũ hưởng ứng:"Phòng tập thể hình trên lầu có rất nhiều dụng cụ, ngươi có thể sử dụng. Đúng rồi, sau này không cần gọi ta là Hoa tổng, cứ gọi Hoa thúc là được rồi!".

"Ân, Hoa thúc, ta đi tập đây!" Tiêu tân đổi giọng, lập tức cảm thấy thoải mái. Sau khi phụ thân mất đi, trong lòng hắn vẫn tồn tại sự tiếc nuối, Hoa Thiên Vũ làm cho hắn phát sinh ra cảm giác thân thiết giống như cha chú vậy.

"Chậm đã, ta có vài câu muốn nói với ng*¬i." Hoa Thiên Vũ thấy Tiêu Tân chuẩn bị lên lâu, lớn tiếng gọi lại.

"Nói thật , ng*¬i cảm thấy con gái của ta như thế nào? Có thế dậy dỗ nữa được không?" thái độ của Hoa Thiên Vũ tràn ngập sự mong đợi. Từ nhỏ đến lớn, Phỉ nhi không được vợ chồng hắn chăm sóc nhiều, đến khi càng lớn thì càng không thể quản giáo được, bên ngoài được tặng cho biệt danh là “ Tiểu Ma Nữ”, ở nhà lại vô pháp vô thiên.

Tiêu Tân suy nghĩ một chút rồi trả lời:" Ta thấy không có vấn đề gì quá lớn! lệnh ái phi thường thông minh, chỉ là tính cách hơi bướng bỉnh một ít."

"Chỉ có bướng bỉnh thôi sao?" Hoa Thiên Vũ lắc lắc đầu, tất nhiên đối với con gái bảo bối hắn phi thường đau đầu.

Tiêu Tân hơi trầm ngâm rồi hỏi:"Hoa thúc, việc kinh doanh của người có phải rất bận rộn?"

"Đúng vậy!" Hoa Thiªn Vò không hề kiêng kỵ nói:"Công ty buôn bán rộng lớn, công việc cực kỳ bận bịu. Nếu không có gì, s¸ng nay ta phải bay qua HongKong, vài ngày nữa mới trở về. Ai, nếu ta có một người con hỗ trợ thì thật sự tốt biết mấy!"

Tiêu Tân mơ hồ hiểu được vấn đề, nhịn không được nói:"Hoa thúc, ta cã lời này hy vọng ngài có thể tiếp nhận."

"Ngươi nói đi!" Hoa Thiên Vũ nhìn nhìn Tiêu Tân, không biết hắn sẽ nói gì.

Trong đầu Tiêu Tân xắp xếp lại ngôn từ, thẳng thắn nói:"Vấn đề về sinh ý, tiền bạc vĩnh viễn kiếm không bao giờ đủ. Hy vọng ngài có thể bỏ ra chút thời gian cùng Phỉ nhi nói chuyện, tốt nhất là cả nhà nên tổ chức đi chơi một chuyến, làm tăng tình cảm cho nhau."

"Ân!" Hoa Thiên Vũ gật gật đầu, dường như không để ý cho lắm. Đạo lý này hắn tự nhiên hiểu được, nhưng công việc làm ăn quá bận rộn, mà hắn lại không thể phân thân thì làm sao có thời gian nói chuyện cùng nữ nhi. Thê tử Uyển Như cũng vì những chuyện như thế này mà thường xuyên cằn nhằn, nhưng hắn bất lực.

Mọi gia đình đều có quan niệm riêng của mình, Tiêu Tân chỉ có thể nói đến đó. Theo tiếp xúc tối hôm qua, bản tính của Hoa Phỉ Nhi đích thực không hư hỏng, chi là thiếu một người hướng dẫn. Một gia đình chỉ có tình thương của mẹ là hoàn toàn không đủ, mà tình thân của cha càng không thể thiếu. Nhớ lại chính mình, phụ thân hắn dù luôn ở trong quân đội nhưng luôn viết thư khuyên bảo. Đáng tiếc chuyện cũ qua, có hối hận cũng không kịp. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng dục mà cha mẹ đã khuất, không được tận hiếu đối với cha mẹ vĩnh viễn là một vết thương trong lòng của Tiêu Tân.

Phòng tập thể hình của Hoa gia ước chừng hơn trăm thước vuông, đầy đủ tất cả dụng cụ. Trước kia dù ở trung đội đặc biệt, cũng chỉ có bốn hay năm loại mà thôi, trong này lại có hai ba chục loại, chức năng đều hoàn hảo, không biết bình thường ai sử dụng ở đây? Hoa thúc, Phỉ nhi , hay là Hoa thẩm, dường như cũng không có khả năng. Kẻ lắm tiền đúng là kẻ lắm tiền, mấy đồ vật tốt như thế này lại để đây cho rỉ sắt

Tiêu Tân chạy tại máy hơn nữa giờ, sau đó phân biệt ra tập từng bộ phận trên cơ thể, lại chuyển sang đấm bao cát hơn nữa ngày, lúc này mới chấm dứt việc tập luyện của hôm nay. Đúng lúc này, máy kiểm tra lực lượng trong góc gây cho hắn sự chú ý. Đúng rồi, trong đợt quân huấn lần trước, loại lực lượng kì diệu đã tăng lên rất nhiều? sao không nhân cơ hội này thử xem.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tân đi đến trước máy đo lực lượng, vận năm thành công lực tống ra một quyền.

"Bồng!" Chiếc máy chấn động mạnh, phát ra tiếng ong ong.

Con số xuất hiện trên máy khiến Tiêu Tân kinh ngạc không tin vào mắt của mình. 300kg, điều này sao có thể? Nhất định có sai sót. Trên thế giới nhiều tuyển thủ quyền anh vĩ đại cũng không có loại lực lượng này.

Vì thế, Tiêu Tân quyết định thử lại lần nữa. Lần này, hắn hớp một ngụm chân khí, toàn lực suất ra một quyền. Ở quyền này, trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ đan điền dâng lên, xuyên qua bụng ngực, thuận đà theo toàn bộ hừng nắm tay mà tuôn ra.

"Hô! oanh!"

Trời ạ! Hết thảy sự việc phát sinh trước mắt khiến Tiêu Tân trơn mắt. Chỉ thấy một ngon lửa màu hoàng kim theo nắm tay hắn phun ra, đồng thời oanh kích vào máy trắc thí lực lượng. Ngay tức khắc, máy thí nghiệm chấn động mãnh liệt, lớp cao su phía trên bốc cháy mãnh liệt. Cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện một con số thập phần khủng bố ---“650 kg”.

OMG!!!( chóa ¬i), tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Tỉnh lại từ kinh ngạc, dù sao Tiêu T©n cũng xuất thân từ nhân viên phòng cháy, bằng tốc độ nhanh nhất lập tức đem đám lữa dập tắt. Nhưng mà, máy đo lực lượng đã cháy vô cùng thê thảm, hiện ra những linh kiện đen sì bên trong, hiển nhiên đã hư hỏng toàn bộ.

"Người quái dị, đang làm gì đấy?" Phía sau truyền lại giọng nói của hoa Phỉ Nhi.

"Trời ạ, ngươi ở đốt phòng ở đây hả?" Hoa phỉ nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Vừa rồi, nàng nghe thấy nơi này truyền đến một tiếng nổ nên chạy vội lại xem, không ngờ còn có một đám cháy nhỏ.

Tiêu tân gãi gãi đầu, chẳng biết nên giải thích thế nào. Nếu ăn ngay nói thật, chỉ sợ tiểu cô nương lập tức nhận định hắn là quái vật.

"Tốt! ngươi ở trong này nhất định đã hút thuốc nên mới dẫn tới hỏa hoạn. Hắc hắc, ta lập tức đi m¸ch cho lão ba."

Hoa phỉ nhi thật vất vả mới nắm được điểm yếu của Tiêu Tân, nhất định phải đánh chó xuống nước, đánh rắn dập đầu. Tuy rằng ấn tượng với Tiêu Tân tối qua có chút thay đổi, ngựa phải chơi với ngựa. Một người như nàng không nhân cơ hội này đặt điều phá hoại, chẳng phải là làm phụ mất cái tên “ Tiểu Ma Nữ” do mọi người đặt cho sao.

Thấy Hoa Phi Nhi tự cho mình là thông minh, Tiêu Tân mới thở dài một hơi. Coi như đây là một giải thích hợp lý, bằng không hắn cũng không biết nói thế nào. Chẳng lẻ thú nhận chính mình dùng một quyền ®ml;p hỏng cái máy.

"Hư, ngươi cũng không thể được nói ra được?" Tiêu tân ra vẻ thấp thỏm, quyết định xài chiến thuật lừa ®¶o. Tiểu cô nương tuy rằng rất bướng bỉnh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, khả năng suy nghĩ chưa được chu toàn. Chẳng qua, loại biện pháp như mua kẹo que hiển nhiên không thể thực hiên, làm hắn thật sự đau đầu.

Hoa phỉ nhi đem cửa phòng khóa trái, để tránh người hầu phát hiện, sau đó hướng Tiêu Tân nói:"Muốn cho ta không mách tội ngươi không phải không được, nhưng ngươi phải đáp ứng cho ta một điều kiện."

Tiêu tân vẻ mặt cười khổ. Ng*êi ml; d*íi m¸I hiªn, không cúi đầu không được. Chiếc máy kiểm tra này thực sự xa xỉ, chỉ sợ tốn không ít tiền. Mới bắt đầu làm việc được ngày thứ hai đã đem đồ đạc người ta phá hỏng. Lấy điều kiện tài chính trước mắt của hắn, cơ bản không thể bồi thường được.

“Đến cùng là điều kiện gì?" Tiêu tân hỏi.

Hoa phỉ nhi cười nói:"Bây giờ ta và ngươi đi ra ngoài, tới một nơi ta sẽ nói cho ngươi biết!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.