[Dịch]Trong Nhà Ai Lớn Nhất

Chương 7 : Chương 7




Thấy Song nha đầu hoa dung thất sắc,mặt mũi trắng bệch,mà Gia Gia nhà nàng cũng giận đến nỗi dựng ngược cả râu.Tú Ngân mới nhàn nhạt lên tiếng xoa dịu.

“Gia Gia,người đừng tức giận,Là Tú Ngân sai rồi.Hôm nay Song nha đầu vốn chính là điểm trang cho con thật tốt.Dùng rất nhiều trâm cài.Nhưng con không thích,càm thấy phiền phức nên mới lấy xuống.Người đừng giận có được hay không.”

Định Quốc công vẫn còn rất bực bội,tay trái vung lên đem bàn cờ ném hết trên đất.Tiết quản gia nhìn khóe miệng có chút giật giật.Trong lòng không ngừng nói.

“Lão gia,người sợ mất mặt vì thua cờ nên cố ý nổi giận hất đổ bàn cờ sao.Người cũng đã đầu tám rồi,còn ngây thơ như thế a.”

Tú Ngân nhìn một chút mấy quân cờ rơi lung tung trên đất,sau lại nhìn Tiết quản gia,có chút đồng tình với ông.

Song nha đầu quỳ trên đất,nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi trên mặt.Bình thường,vốn là mỹ nhân tú lệ,lại là tâm phúc của vị tiểu thư duy nhất trong phủ.Song nha đầu chỉ cần ho một cái là lập tức có vô số người vây quanh hỏi han.Nay mặc kệ nang ta khóc thế nào,cũng chẳng ai dám lên tiếng.Nói đùa sao,nàng ta đây là đắc tội với lão gia nha.Ai dại gì đụng vào chứ.

Tú Ngân liếc mắt,nhàn nhạt nói.

“Sao còn không mau lui ra.Sáng sớm mà đã như khóc tang sao.”

Song nha đầu uất ức lui ra bên ngoài.Bàn tay mềm mại không ngừng xoa nắn chiếc khăn tay đến muốn rách.

Định Quốc công lên tiếng.

“Cái con a hoàn này càng lúc càng quá thể rồi.Tú Nhi à,hay là để Gia Gia tìm cho cháu một đứa hiểu chuyện hơn nhá”

Tú Ngân cười,nâng chén cháo còn hơi ấm lên đặt cạnh Gia Gia.Người già có chút tuổi,buổi sáng nên ăn một chén cháo cho thêm chút tiêu để bảo vệ dạ dày.

Định Quốc công cười híp mắt,thản nhiên nhận sự chăm sóc của cháu gái.Thằng con trai của ông vì phải vào triều sớm,làm gì được loại đãi ngộ này.Càng nghĩ ông càng thấy khoái.Tâm tình tốt cho nên ăn cũng nhiều hơn.

Hầu hạ Gia Gia ăn xong,thấy ông ăn nhiều hơn mọi ngày một chút.Tú Ngân rất mừng.Nhớ kiếp trước,nàng được yêu thương bảo bộ như thế,lại chưa từng quan tâm đến người nhà.Đến lúc hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

Tú Ngân cười nhợt nhạt,đợi Gia Gia của nàng buông đũa,mới nhanh lấy khăn ấm lau sạch tay cho người,nàng mới đứng lên vốn định trở về viện của mình.Đột nhiên một gia nhân chạy vào với vẻ hớt hãi.Thấy Tú Ngân vừa lúc đi ra,không kịp ngừng lại cứ thế ngã nhào bên chân nàng.

“A Lai,ngươi làm sao mà vụng về như vậy.Có đau hay không?”

“Tiểu…bẩm tiểu thư,nô..nô tài không vấn đề gì,chỉ là trong cung…trong cung truyền ra tin….”

A Lai vốn đang chạy gắp,lại vì tránh Tú Ngân mà ngã va vào bật cửa.Đau đến nói không nên lời.Nhưng chuyện tình hệ trọng,hắn không dám chậm trễ.Vội vội vàng vàng chạy vào trong.

“Đại lão gia….lão gia trong cung báo tin ra,rạng sáng nay khi đang thượng triều thì Hoàng thượng…bệnh tình tái phát….Hoàng thượng đã băng hà rồi.’’

Đang nhàn tản nhâm nhi li Thiết Quan Âm vừa mới pha,Định Quốc công tay run lên,cứ thế li trà rơi trên đất vỡ tan.Mà ông thì ngây dại ngồi trên ghế.

Tú Ngân ngẩn đầu nhìn trời.Mây vẫn xanh,gió nhẹ vẫn thổi,hoa vẫn còn đang nhả hương thơm ngát.Vậy mà người thì đã về nơi vô tận.Hoàng Thượng…trong mắt nàng thì ông là vị quân vương tâm sáng nhất,dũng mãnh nhất,tài giỏi nhất.Nhưng lại không thể chống đỡ nỗi bệnh tật trên người.

Nhiều năm về trước kia,có lần người đã nói với nàng.Tương lai khi người kia lên làm vương.Liệu nàng còn có như thế này.Ngây ngô dại khờ đi tin vào sự thây đổi,đi tin vào ái tình không có thật.

Phải,cuối cùng nàng ôm theo câu hỏi không có câu trả lời,chết già trong Ưng cung.Nơi nàng đã ở mấy chục năm,mấy chục vạn ngày tháng…thời gian đằng đẵng,còn lại chỉ là nắm xương khô.

“Gia Gia người đừng quá thương tâm.”

Định quốc công ngồi yên lặng trên ghế,không nhịn được nước mắt khẽ rơi.

Nhìn đôi tay đang xiết chặt nắm tay ghế,tâm hồn ông dường như vở ra…máu thịt mơ hồ.

Bao nhiêu chuyện cứ thế trôi qua mắt.

Năm kia,thanh niên tài trí uy vũ,mang theo một thanh kiếm ,trên vai đeo ấu chúa,cứ thế mà xông qua màn tên mũi kiếm.Chặt đứt lưỡi hái của tử thẩn.Đem về cho Vĩnh Cực hoàng triều một Minh Đế.

Nhưng ông trời ghen tỵ người tài.Ấu chúa trưởng thành lại mang theo bệnh tật quấn thân.Chống trọi mấy chục năm,nay cũng đã….

Thân là thần tử tận trung báo quốc.Định Quốc công quỳ xuống,hướng về Hoàng cung lạy ba lạy. Ông bi thống nói.

“Hoàng Thượng,lão thần không thể túc trực bên linh cữu.Xin cho lão thần bái lạy người ba lạy.Kiếp sau,xin cho lão thần lần nữa đi theo người.Hoàng thượng.”

Tú Ngân cùng gia nhân cũng đồng loạt quỳ xuống,hướng về Hoàng cung mà bái lạy.Tú Ngân bái lạy xong,vẫn còn quỳ cùng Gia Gia.Nàng hướng về Hoàng cung,gương mặt vốn lạnh nhạt,lại ẩn ẩn tia đau thương.

"Hoàng thượng,thứ cho thần nữ không thể giữ lời hứa năm xưa.Mọi ân oán hãy để cho một kiếp kia hoàn trả.Kiếp này......"

…………………………………………………………..

Hoàng đế băng hà.Cả nước đau thương.

Khắp nơi trong kinh thành chìm ngập trong bi ai.Trên đường khoog thấy giăng đèn kết hoa.Không nghe tiếng nhã nhạc ngày thường.Chợ họp cũng ảm đạm vài phần.

Trong cung,sớm đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.Thái tử điện hạ nay đã thành Hoàng thượng.Chỉ còn chờ qua bảy mươi hai ngày chịu tang,sẽ chính thức làm lễ đăng cơ.Nhưng người vốn nên ngay cả ngủ cũng cười thì hiện tại mặt lại nhăn nhó,mày kiếm cau lại đến sắp thành một đường thẳng luôn rồi.

“Hoàng thượng.Người nên đi nghĩ đi ạ.”

Tiêu Minh Tử nhẫn nại khuyên cang Hoàng thượng đi nghĩ.Nhưng người lại cố tình không nghe theo,mặt ủ mày ê,nhìn ra ngoài.

Hàm Vĩnh Hào lên tiếng,thanh âm có chút mệt mỏi.

“Minh Tử,có tin tức gì của Ân Diệp hay không.”

Tiêu Minh Tử cúi đầu.Thầm thở dài trong lòng.

“Vương gia,người ruốt cuộc là đi đâu a”

…………………………………………………………..

Trong lúc này,cách kinh thành hai mươi dặm về phía bắc.Một chiếc xe ngựa nhìn thật bình thường đang chạy hết tốc lực trên đường.Bụi bay mù mịt làm cho chim chóc đang nghỉ tạm trên cây hai bên đường cũng nhốn nháo.

Bên trong xe,một nam tử đang nằm trên đệm êm,ánh mắt thất thần nhìn nhã mai nắm trong tay.Gương mặt vốn lạnh lùng nay trở nên nhợt nhạt,ẩn ẩn tia đau lòng.

“A,là nữ nhân ở tại cái hang trên núi kia ấy hả.Lão nhớ chứ.Lúc đó thật nguy hiểm nha.lão đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng đập cửa a.Vừa mở cửa đã thấy nữ nhân ấy người toàn là máu.Lão còn đang sợ hãi thì nữ nhân ấy đã nói bị người đuổi giết,nhưng không muốn liên lụy lão nhân gia nên chỉ nhờ đưa cho người đến tìm cành nhã mai này.Cùng lời không hẹn ngày tái ngộ.”

“Không hẹn ngày tái ngộ.”

Trong tiếng động ầm ầm của bánh xe va trên mặt đường.Giọng nói trầm trầm mang theo bi ai.

Ngày tám tháng tám,vốn được coi là ngày cực lành trong lịch của người ở Vĩnh Cực quốc,bởi vì người ta cho rằng số tám là số may mắn và viên mãn.Cho nên,sau tang lễ đưa tiễn Tiên Đế,Hàm Vĩnh Hào được người người hướng về chính thức đăng quang làm Hoàng Đế kế nhiệm,lấy tự là Hiếu Tuệ Hoàng Đế.

Cùng ngày,Hiếu Tuệ hoàng đế sắc phong cho Quận chúa Tịnh Nhã làm Tĩnh Hoàng Hậu ban cho Từ Ninh Cung,tay nắm phượng ấn.Từ nay về sau quản lý Hậu cung,thay Hoàng thượng nắm giữ Nội điện.

Tiền Hoàng Hậu vốn là thân sinh của Hoàng thượng nay cũng sắc phong làm Hoàng Thái Hậu,ban cho Khang Thọ Cung,cùng Hoàng Hậu trông coi Nội điện.

Chúng phi được Tiên đế sủng hạnh mà không con được đưa đến Phàm Ân các,xuống tóc tu hành cầu phúc cho Tiên đế.Còn chúng phi có nhi tử dưới gối thì theo lệ phong làm Thái Phi ban cho thủ phủ bên ngoài cung để các hoàng tử hoặc công chúa phụng dưỡng.

Dân chúng hân hoang mong mỏi đến lể đăng cơ của Hoàng Thượng,khi đó người sẽ vi hành đến Ninh Vân tự,để dâng lể cũng như cầu phúc cho bá tánh Vĩnh Cực hoàng triều.

Song nha đầu từ hôm bị quát mắng nơi tiền sảnh kia,khiến nàng ta vô cùng uất ức.Nhưng lại thêm thái độ lúc nóng lúc lạnh của tiểu thư khiến nàng ta càng thêm khổ sở.Thật lòng nàng ta không thể hiểu nổi,tại sao kể từ khi tỉnh lại kia tiểu thư lại thay đổi đến thế.Càng nghĩ nàng ta càng buồn bực,chiếc khăn đang thêu dỡ trên tay hình như cũng muốn làm loạn,kim châm cứ thế mà đâm vào tay khiến nàng ta đau đến ứa nước mắt.

“Khốn kiếp,cả mày cũng muốn tạo phản.”

Uất ức,nàng ta ném khung thêu xuống,còn không ngừng lâý chân đạp.Không ngờ kim thêu còn chưa có lấy ra cứ thế đâm vào chân nàng ta khiến nàng ta khóc ròng.

Đứng bên ngoài cửa nhìn vào,Tú Ngân không nhịn được mà nhếch môi cười lạnh.

Cho đến cùng thì nàng ta cũng chỉ đến thế mà thôi,Tú Ngân không khỏi nghĩ đến kiếp trước vì sao nàng không nhận ra mà lại để cho nàng ta tính kế.

Leo lên giường của người đó không nói,lại còn quay sang cắn ngược lại nàng.

Hừ,chỉ là dù sao nuôi một con sói mắt trắng,không phải là không thể dùng được.

Cười lạnh,Tú Ngân xoay người đi tìm phụ thân.Ngày mai là ngày Hoàng thượng đăng cơ.Cũng là lễ sắc phong của Tịnh Nhã.

Trong cung đã sớm cho đưa thiếp mời,phàm là con quan từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ được vào cung dự tiệc mừng.Huống chi nàng lại còn là nữ nhi duy nhất của Định Quốc tướng phủ.Nếu không tham dự chắc chắn sẽ bị phụ thân nàng mắng chết.

Chỉ là,đột nhiên nàng nhớ đến chuyện trước kia.Tâm không khỏi đau nhói.

Kiếp trước nàng lần đầu tiên gặp người đó chính là vào lúc nàng dự buổi tiệc mừng này. Nàng cho dù là nữ nhi duy nhất của tướng phủ,đáng ra có rất nhiều cơ hội diện kiến người đó,nhưng nàng lúc trước vốn ham chơi,tính tình cứng rắn giống nam tử.Nên không được Thái Hậu ưa thích,bà cũng không cho gọi nàng vào cung mặc cho Tịnh Nhã năm lần bảy lượt thỉnh cầu.

Trong mắt họ,nàng giống như một dã nhân không được dạy dỗ.Vã lại ai dạy dỗ nàng đây.Gia Gia nàng tuổi đã lớn,mà phụ thân lại thường xuyên bận việc trong cung.Nàng cứ thế mà lớn lên đầy hoang dã,nói nàng là dã nhân cũng không sai mà.

Vậy cho nên khi gặp người kia nàng mới…không biết trời cao đất dày,tạo thành sai lầm kia.Khiến Gia Gia đau lòng,phụ thân ôm mối uất nghẹn ra biên quan để rồi đi mà không có về.

Là nàng không tự lượng sức mình,cho rằng loại dã nhân như nàng có thể len vào nơi muôn hoa nghìn tía kia.

Để rồi….thôi…nhớ lại chỉ khiến nàng thấy khó chịu.Tính ra tật xấu hay ngẫm lại chuyện xưa của người già vẫn theo bám lấy nàng.Quả thật linh hồn nàng đã già nua,nay lại phải sống trong thân thể trẻ tuổi khiến nàng thấy khó khăn.

Cứ phải giã vờ như mình còn trẻ còn chưa hiểu sự đời để hợp với tuổi,tin nàng đi,rất áp lực đấy.Nhất là đối với một người đã lớn tuổi như nàng. Haizzzz

“Tú Nhi,mau đến đây. Xem phụ thân mang cho con cái gì này.”

Vừa mới nhìn thấy nàng từ xa,phụ thân nàng đã hớn hở cười đến không nhìn thấy cả mắt.Tú Ngân không nhịn được mà cong khóe môi.

“Phụ thân,người có gì hay cho nữ nhi sao.”

Tú Ngân nắm lấy tay của phụ thân đi vào đình viện bên cạnh hồ.Cho hạ nhân dâng trà.Tú Ngân tự tay pha trà cho phụ thân.Mà phụ thân nàng thì hào hứng đến không có tâm tình đâu mà thưởng trà,ông cười híp cả mắt,mở một hột dài mang theo bên mình.

“Tú Nhi,mau nhìn,này là phụ thân chính mình đi mua đó nha.Mau nhìn xem có thích hay là không.”

Tú Ngân đặt ly trà lên bàn,tầm mắt rơi đến bên hộp dài đang đặt trên bàn,nhìn phụ thân hưng phấn mở hộp lôi ra bên ngoài một bộ xiêm y màu trắng có thêu nhã mai vô cùng xinh đẹp.

Nhìn bộ xiêm y phụ thân đang cầm trên tay,Tú Ngân không nhịn được đưa tay cầm lấy.Xúc cảm mềm mại lướt qua tay khiến sóng mũi nàng cay cay.Phụ Thân nàng không ngờ lại…

“Tú Nhi,này là do phụ thần đi đến Hoa An các mua đấy.Này là bộ mới nhất năm nay đó nha.Mau đi mặc vào cho phụ thân xem có xinh đẹp hay không a.”

“….”

Đang thao thao bất tuyệt,đột nhiên phụ thân nàng thấy nàng không phản ứng gì chỉ nhìn bộ y phục đến ngẩn người,ngón tay lại rung lên.Ông có chút mất hứng,tự nghĩ hẳn là mình chọn xấu quá,nên nữ nhi mới không có phản ứng gì.Chỉ là khi ông định nói nếu nàng không thích có thể tự mình đi chọn thì lại thấy…

Hóc mắt không biết từ khi nào đã đỏ ửng lên,Tú Ngân không nhịn được mà òa khóc,nàng vùi mặt vào bộ y phục,nghẹn ngào nức nỡ làm cho phụ thân nàng hoảng sợ đến không biết làm sao.

“Ôi ôi Tú Nhi ngoan a,không thích thì cũng không sao,sao con lại khóc rồi….thôi thôi là tại phụ thân nhiều chuyện,không thích thì thôi,ngoan đừng khóc a.”

“Phụ thân.”

Tú Ngân không nhịn được vùi mặt vào lòng phụ thân mà òa khóc.Bàn tay lại ôm chặt ộ y phục không buông.

Sao nàng có thể quên,bộ y phục này là phụ thân giành cả nữa tháng lương bổng mà nhờ vả người ta làm cho nàng.Nhưng năm kia là nàng không hiểu chuyện,ngu ngốc chê bai còn ném y phục đến chổ nào không biết.Là nàng hông nhìn thấy trong mắt phụ thân có đau lòng cùng buồn bã. Là nàng ném đi yêu thương cùng trân trọng của phụ thân.Là nàng ngu ngốc nghe người ta chê bai nàng là dã nhân cho nên mới giận dỗi,là nàng ỷ vào yêu thương cùng bao dung vô tận của phụ thân.Là nàng sai…nàng sai rồi…

“Phụ thân.”

Nàng khóc không ngừng càng khiến phụ thân nàng hoảng,ông không ngừng an ủi lại càng làm nàng khóc nhiều hơn.Khóc đến nỗi tim gan ông đều đau rồi.

“Tú Nhi ngoan a,nếu không thích thì thôi,chúng ta đi mua bộ khác được không,ngoan nào,đừng khóc.Thấy con khóc tim phụ thân đau a.”

Tú Ngân dựa vào lòng phụ thân không ngừng thổn thức,nàng nghẹn ngào nói.

“Phụ thân,Tú nhi sai rồi…hức…người tha lỗi cho Tú nhi đi…hức…phụ thân…”

“Tú Nhi ngoan như thế sao có thể sai nha,ngoan nào,nín khóc đi a”

Tú Ngân nghẹn ngào ôm chặt lấy phụ thân.nàng cỡ nào may mắn có thể có thêm cơ hội được ở cạnh phụ thân a.Nàng cảm tạ người cho nàng cơ hội này.Cơ hội để nói lời xin lỗi với phụ thân,với Gia gia.

Nàng may mắn cỡ nào mới có thể lại lần nữa ở cạnh người nhà.

Nàng thật lòng cảm tạ….cảm tạ vì đã cho nàng cơ hội này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.