[Dịch]Trong Nhà Ai Lớn Nhất

Chương 6 : Chương 6




Đêm khuya,bên trong cung người người đã yên giấc,chỉ còn ánh sáng đèn lồng lập lòe bên đường,và bước chân đều đều của thị vệ làm công việc gác đêm.

Trước cửa mỗi cung,bọn cung nữ gác đêm cũng đang mắt nhắm mắt mở,hai tay không ngừng xoa vào nhau để xua đi cái lạnh muốn cắt thịt.

Và chủ nhân trong mỗi cung đó cũng đã sớm an giấc,vậy mà bên trong thư phòng cung Thái tử đèn đuốc vẫn sáng trưng.Vì chủ nhân của nó vẫn còn đang miệt mài bên thư án.

Tại khắp nơi trong kinh thành,nhiều người đã rỉ tai nhau chuyện . Hoàng thượng kể từ đầu xuân đã như đèn trước gió,nhờ y thuật cao minh của các thái y,và vô số dược liệu quý mà kéo dài sinh mệnh đến bây giờ.Còn Thái tử thì từ năm ngoái đã thay Hoàng thượng xử lý việc triều chính,nhưng trong lòng vẫn hy vọng bệnh tình của người sẽ tốt lên.

Nhìn dáng vẻ phiền muộn của Thái tử,Tiêu Minh Tử đứng hầu bên cạnh cũng thấy buồn lòng,bèn lên tiếng.

“Thái tử,đêm đã khuya,người cũng nên đi nghỉ rồi,sớm mai còn thượng triều nữa ạ.”

“Minh Tử,đã là giờ nào rồi?”

“Bẩm,đã là giờ Tý hai khắc rồi ạ.”

Buông bút lông soái trên tay,nhìn đống tấu sớ phải xem trước buổi triều sáng mai chỉ còn vài cuốn.Hàm Vĩnh Hào thở dài.Hình ảnh nam tử tuấn mỹ,mày kiếm khẽ nhíu.Ngón tay thon dài xoa xoa trán.Nét buồn vươn trên vầng trán rộng khiến cho mấy đứa cung nữ tim không khỏi đập rộn lên.

Thình lình,cửa thư phòng bật mở,một bóng người mặc trường bào màu huyền lặng lẽ tiếng vào,theo sau là nam tử đang cười hớn hở.Tiêu Minh Tử nhìn thấy hai người vừa đến vội vã khom lưng chào,rồi không đợi chủ nhân lên tiếng đã nhanh nhẹn lôi kéo đám cung nữ còn đang sững sốt ngây dại ra bên ngoài.

“Đã đến?”

Nam tử mặc trường bào màu huyền không thèm trả lời,chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế.Gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi vẫn rét lạnh như thế.Thái tử điện hạ thở dài,có chút oán hận nói.

“Hoàng đệ,ta không phải nói đệ,nhưng ít ra cũng thử trả lời ta một tiếng chứ.Nếu không thì gật đầu một cái,nào có cái chuyện thân là huynh trưởng mà phải xem sắc mặt của đệ hả?”

Tịnh Thế Hiên cười cười,liếc mắt tỏ ý xem thường Thái tử điện hạ.Ai ở trong cung này không biết,người đang ngồi ngó lơ mọi chuyện kia không thèm nói chuyện từ thật nhiều năm về trước rồi.Ngay cả Hoàng thượng cũng không bắt vị Vương gia cao cao tại thượng này mở ra được kim khẩu nha.Muốn người ta chào,thôi đành lựa dịp gặp Chu công đánh cờ rồi hẳn mơ vậy.

Thái tử điện hạ thấy hoàng đệ không thèm để tâm,thật tình muốn đi cào tường nha.Chỉ là câu chào thôi,có cần keo kiệt như vậy sao.Bất quá,nói chung cũng là vì chuyện năm đó,khiến hoàng đệ vốn luôn vui vẻ nay lại trở nên trầm mặc,có chút lạnh lùng khiến người ta thấy thật thương tâm a.

“Đến,nói xem hôm nay hai người các ngươi đến thư phòng làm gì?”

Thái tử điện hạ nâng bút lông sói lên,dùng tư thế đẹp mắt nhất mà tiếp tục khổ chiến cùng mấy quyển tấu sớ,của mấy vị đại thần ăn no rổi việc trình lên.

Tịnh Thế Hiên cười cười,nhón lấy mấy miếng điểm tâm trên bàn cho vào miệng,rồi lại lúng búng trả lời.

“Thì cái Thuận Hành lâu chủ đó,Thái tử điện hạ,người cũng rất quan tâm đi.”

Hàm Vĩnh Hào tỏ ý ghét bỏ Tịnh Thế Hiên,mắng.

“Vừa ăn vừa nói,Thế Hiên,cậu thật làm Cô không chịu được.”

Thế Hiên vội nuốt miếng điểm tâm xuống,không ngờ vì quá vội khiến miếng bánh cứ thế ngang nhiên mà nghẹn.Cảm giác bị nghẹn khiến Thế Hiên khó chịu đến đỏ mặt,tay chân khua loạn xạ tìm nước dể uống.Bộ dạng hắn lúc này thật không dám nói là tuấn mỹ vô trù.Hàm Vĩnh Hào đang nghĩ mình có nên đạp cho hắn một cước hay không.

Đúng lúc này,một bàn tay thon dài,màu da có chút tái nhợt đem chén nước vừa mới rót đưa cho hắn.Thế Hiên nước mắt cũng sắp rớt ra liền mặc kệ vội vội vàng vàng uống nước.

Lúc sau,đã có thể thở được hắn mới thở phào nói gần như kiệt sức.

“Trời…Thái tử điện hạ,người muốn là giệt thần sao.Nhà thần ba đời đều là độc đinh đấy.Người cho dù có chán ghét cũng nên nghĩ đến Tịnh Nhã a”

Hàm Vĩnh Hào chán ghét nhíu chặt mày.Sau lại thu hồi vẻ chán ghét nhìn người còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ,ngắm ánh trăng sáng đang nghiên nghiên về phía tây.

“Hoàng đệ,đến,nói cho hoàng huynh nghe.Hôm nay sao hứng thú đến thư phòng a.”

Đáp lại vẻ mặt hớn hở nhiệt tình của Vĩnh Hào,Hàm Ân Diệp chỉ nhàn nhạt nhìn.Gương mặt vốn tuấn mỹ quanh năm lại bao phủ bởi tầng sương giá,khiến người ta không kiềm được mà muốn trầm mê vô đó.

Thế Hiên lên tiếng khi nhìn động tác tay thật nhanh của Hàm Ân Diệp.

“Vương gia muốn ra khỏi kinh.Ám vệ thông báo hình như đã tìm thấy ngu lão năm đó.”

Hàm Vĩnh Hào thở dài,gương mặt tuấn tú nhìn có chút thương tâm.

“Ân Diệp,không phải ta nói đệ.Nhưng đã nhiều năm như vậy.Đệ còn chưa buông được sao?”

Hàm Ân Diệp nhàn nhạt nhìn vị huynh trưởng trước mắt.Môi mím chặt lộ rỏ vẻ bướng bỉnh cùng cố chấp.Bàn tay nắm tay ghế có chút tái xanh.

“Thôi thôi…Cô cũng không thể khuyên can được đệ.Nhưng Ân Diệp,đệ có từng nghĩ tìm được nữ nhân đó,đệ sẽ làm gì chưa?”

Hàm Ân Diệp ngẩn người,đôi tròng mắt lạnh lùng có chút thất thần,nhưng xung quanh người vẩn ẩn ẩn luồn khí lạnh bất khả xâm phạm.Một lúc sau,khi Thái tử điện hạ cùng Thế tử Tịnh Thế Hiên còn đang liếc mắt nhìn nhau,bàn tay với những ngón thon dài đã phất lên đầy kiên quyết.

“Đệ cưới nàng.”

Tịnh Thế Hiên cùng Thái tử điện hạ hoảng sợ nhìn người đang ngồi trên ghế.Trong phòng tràn ngập một bầu không khí quỷ dị.

…………………………………………………

Tú Ngân sau một đêm ngủ không ngon,tỉnh dậy có chút ể oải khó chịu trong người.Song nha đầu nghe tiếng động vội vàng mang nước ấm vào.Xem trừng bộ dạng gấp gáp của nàng ta thì hẳn là đã đợi lâu rồi.Tú Ngân liếc mắt,không để tâm vẻ mặt muốn nói rồi lại không của nàng ta.Chỉ bình thản dùng nước ấm rửa sạch mặt,rồi lại dùng nước lạnh vổ vài cái lên hai má để làm săn da mặt.Thói quen này nàng đã giữ rất nhiều năm ở kiếp trước.Nhưng ai dạy nàng thì nàng quả thật không nhớ nổi.

Song nha đầu lấy làm lạ mỗi khi nàng rửa mặt,nhưng lẻ đương nhiên là nàng không rảnh mà đi giải thích cho nàng ta.

Thấy nàng rửa xong mặt,Song nha đầu liền lấy y phục để nàng thay,Tú Ngân thản nhiên đưa tay cho nàng ta làm.Rất nhiều năm về trước,nàng là vị tiểu thư sống ngay thẳng,luôn cho rằng người người chỉ khác nhau về giàu nghèo,còn sinh mệnh vốn là ngang bằng.Cho nên khi ấy nàng thật tâm đối đãi với kẻ dưới người trên như nhau.Để rồi,khi bản thân rơi xuống vực thẩm,mới bàng hoàng nhận ra rằng,nàng sai rồi.

Sai hoàn toàn.Bởi vì nàng thật tâm đối đãi,lại nhận về sự khinh ghét vì nàng ngu đần.

Kẻ tiện…mãi mãi là kẻ tiện.Dẫu cho nàng dùng tâm đối đãi,chỉ nhận lại sự khinh ghét bẻ bàng.Nếu đã như thế,hà cớ gì nàng còn phải dụng tâm.Nàng không thể lại đem tâm đi đánh cược,bởi vì bản thân nàng đã nhìn thấy trước kết quả,không phải sao?

“Tiểu thư…”

Song nha đầu,vừa chải đầu cho nàng vừa ngập ngừng nữa muốn nữa không.Tú Ngân thản nhiên nhìn cây châm hoa nàng đang cầm,không lên tiếng.

Song nha đầu có chút sốt ruột.Này là sao,không phải tiểu thư rất hay ngóng chuyện bên ngoài sao.Mỗi khi nàng tỏ ra như này,tiểu thư sẽ ngay tức khắc bắt nàng kể chuyện,rồi sau đó nàng mới có thể mượn gió bẻ măng.Nói ra yêu cầu mà nàng mưu tính.Nhưng kể từ khi tiểu thư tỉnh lại,tựa hồ chẳng còn là vị tiểu thư nàng nói gì đều nghe nấy mất rồi.này là sao đây,không lẻ sau một đêm kẻ ngu lại biến thành thông minh sao.Đánh chết nàng cũng chẳng tin.

“Tiểu…”

“Đem bữa sáng vào đi,sáng sớm làm chi úp úp mở mở.Ngươi không mệt,nhưng ta cũng mệt rồi.”

Cắt ngang lời Song nha đầu,Tú Ngân lạnh nhạt nói.Nhân thể không tiếng động đem toàn bộ châm hoa song nha đầu cài lên tóc nàng lấy hết xuống,vứt hết vào hộp.

Song nha đầu ngẩn người,sau lại thấy đôi mắt lạnh nhạt của Tú Ngân liền vội vả chạy đi.Lòng bàn tay không chịu nổi mà đổ mồ hôi lạnh.

Tú Ngân nhìn qua khung cửa sổ,thấy bóng Song nha đầu mất dạng,mới bình tĩnh kéo ngăn bí mật bên dưới mặt bàn.Lôi một sấp ngân phiếu cùng một túi bạc vụn được cột chặt.Nàng đem túi bạc ra đếm,cũng tầm hơn trăm lượng.Tạm hài lòng,Tú Ngân cất túi bạc cùng ngân phiếu trở lại ngăn bàn.Sau đó còn cẩn thận để một sợi tóc lên đánh dấu.Xong đâu đó,nàng mới nhằm hướng tiền sảnh mà đi.Gia Gia hẳn là đang ở đó đợi nàng.

“Ta nói là không được mà,đi lại đi lại đi.”

“Lão gia,người cũng quá đáng đi.Có ai đã đặt cờ lại còn muốn đi lại.Này là gian lận đó.”

“Ta mặc kệ,ta là lão gia,ngươi phải nhường ta a”

Trong sảng đường,vị Gia Gia đáng kính của tú Ngân đang đấu cờ cùng lão quản gia lâu năm tại Tướng phủ.Nói là quản gia,nhưng ngày xưa ông đã rong ruổi sa trường,vào sinh ra tử,và từng có lúc đỡ lấy một nhát kiếm cho Định quốc công.

Cho nên đối với Tú Ngân ông cũng như Gia Gia của nàng,chỉ là nhìn dáng vẻ giành nhau đi cờ thế này,nàng không nhịn được khóe miệng co rút.

“Gia gia.”

Đang lúc Định quốc công cùng bạn già giành nhau vui đến quên trời quên đất,thì tiếng nói ngọt ngào của cháu yêu truyền vào tai.Ngay tức khắc cái gì gọi là chơi cờ ông đều vức ra sau đầu.Gương mặt tuy đã đầy nếp nhăn,râu cũng đã nhuộm trắng.Nhưng không che được nụ cười thỏa mãn của ông.

“Tú nhi,sao đã dậy rồi,mau mau đến đây.Có mệt hay không,đã dùng điểm tâm hay chưa?”

Quản gia của Tướng phủ được gọi là Tiết gia gia,cũng nhanh nhẹn hồ hỡi đón nàng,ông để nàng ngồi bên cạnh Định quốc công,còn mình thì nhanh nhạy đi hối người đem điểm tâm lên.Tú Ngân vội nói.

“Tiết gia gia,con đã để Song nha đầu mang điểm tâm sáng lên rồi,người ở lại dùng cùng Gia Gia và con đi.Mới sáng người đã bị Gia Gia con gọi đi đánh cờ,chắc là cũng chưa dùng qua điểm tâm đi.”

Tiết quản gia cười híp cả mắt,mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Định quốc công ngang nhiên ngồi xuống bàn đợi ăn bữa sáng.Định quốc công trừng mắt nhìn bạn già không ra gì của mình,nhưng không thu được kết qua nào đành yên phận đợi cháu yêu gắp thức ăn cho.

Song nha đầu coi như cũng nhanh nhẹn.Đem điểm tâm sáng lần lượt đặt lên bàn.Sau lại rất tự nhiên đưa khăn ấm cho Định quốc công dùng để lau tay.Khéo hôm nay nàng ta lại mặc váy màu xanh ngọc bích.Càng tô lên vẻ đẹp dịu dàng đầm thắm của nàng ta.Trên đầu cài hai ba chiếc trâm hoa,lại thêm loại vải may trang phục không phải là loại vải thô thường ngày của bọn nha hoàn.Người ngoài nhìn vào không khéo còn nghĩ nàng ta không phải là nha hoàn mà là tiểu thư của Tướng phủ.Định quốc công nhíu nhíu mày,nhìn một lượt nha hoàn ,rồi lại nhìn một lượt sang cháu mình.Ông lại thêm tức giận,đạp bàn nói.

“Ban sáng đứa nào giúp con chải đầu.Sao tiểu thư của Định quốc tướng phủ ta mà ngay cả trâm hoa cũng không thấy.Này là ý gì a.”

Song nha đầu sợ run,nàng ta giờ mới để ý thấy trên đầu tiểu thư không thấy một chiếc trâm hoa nào.Rỏ ràng sáng nay nàng ta đã cài lên cẩn thận bộ trâm mới nhất cho tiểu thư rồi kia mà,sao lại…..

“Gia Gia,là Tú Ngân không muốn.Cài trâm vừa nặng đầu,vừa đau,lại còn khó trải,con thật không muốn mang nên mới lấy xuống.Gia Gia đừng trách Song nha đầu.”

Định quốc công mày nhíu càng chặt,ông nạt.

"Ngay cả chải đầu cho tiểu thư còn không biết,giữ lại làm gì.Lão già,đem nó đi đi,mau tìm cho Tú nhi một đứa lanh lợi a.”

Song nha đầu,mặt không còn giọt máu nào,liền như thế mà quỳ sụp xuống.Liên mồm xin tha thứ.

Ngồi bên cạnh lão gia.Tú Ngân thản nhiên nhìn nữ nhân đang quỳ lạy trên đất,nước mắt rơi như mưa,đem bao nhiêu phấn son làm nhèo ra hết.Giờ chẳng ai dám nói nàng ta xinh đẹp cho nổi.

Song nha đầu,làm người tất có quả báo.Việc cô nhận ngày hôm nay,chính là do kiếp trước cô trông.Nhìn đi Song nha đầu,chỉ là vì tôi đem trâm hoa lấy đi,cô đã bị bán ra ngoài.Để xem lần này làm sao cô dám đánh chủ ý lên người tôi.

Những gì cô nợ,tôi sẽ lần lượt lần lượt lấy lại cho bằng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.