[Dịch]Trong Nhà Ai Lớn Nhất

Chương 23 : Chương 23




Bên ngoài ánh nắng xuyên qua khe cửa,khắc những vệt sáng lên màn trướng thêu long phượng trình tường. Trên bàn,đôi nến long phượng đã cháy tàn,chỉ còn lại lớp sáp vón cục nằm chơ trọi trên giá nến.

Mà trên giường,một nữ nhân ngồi yên bất động,đáy mắt nhìn chiếc khăn màu trắng lây dính dấu vết hoan ái cùng vệt lạc hồng minh chứng cho tấm thân xử nữ.

Bàn tay nắm chặt màn trướng,trên mặt nữ nhân chỉ còn lại một mảnh tro tàn.

“Vương phi…”

Đám nữ tỳ đứng bên cạnh thấp thỏm không yên. Rõ ràng tối qua hãy còn náo nhiệt vui vẻ không thôi. Hôn lể cử hành trang trọng chẳng kém đại lể phong Hậu năm trước,Vương Gia vui vẻ đến độ ai kính rượu cũng không từ chối. Uống đến mức say mèm,sau mới được thị vệ dìu đỡ vào hỉ phòng.

Chúng tỳ nữ đứng canh một đêm bên ngoài,nghe âm thanh bên trong mà không khỏi đỏ mặt tim run. Cứ tưởng sớm mai khi vào hầu hạ sẽ được ban thưởng,ai ngờ vị Vương Phi kia lại ngồi bất động bên trong màn,Vương gia lại đi đâu từ sớm. Không khí trong hỉ phòng một mảnh lạnh ngắt lại ngột ngạt. Khiến chúng nữ tỳ cũng không dám tiến lên. Mấy ma ma có tuổi được lệnh đến thu khăn trắng cũng lấy làm khó hiểu. Không khỏi nghĩ hay là tân nương không còn cái kia…khiến cho Gia mất hứng…. này là chuyện lớn a….

“Ra ngoài…”

Vị vương phi bên trong màn lên tiếng,âm thanh lạnh lùng như muốn bóp chặt lấy cổ họng của người vừa lên tiếng,khiến chúng nữ tỳ một bước cũng không dám nói. Vị ma ma trong cung phái đến không nhịn được rùng mình. Khí tức của vị Vương phi này cũng quá cường hãn rồi,còn chưa có thấy mặt. Chỉ nghe mỗi tiếng nói đã khiến bà không nhịn được mà run sợ. Nhưng sợ thì sợ,việc kia nếu làm không xong,đừng nói đến chuyện trở về phụng mệnh. Bà cùng hai ma ma đi cùng còn muốn ở trong cung hưởng phước a.

Cho nên dù hai chân muốn chạy,nhưng bà ta liền lấy hết dũng khí mở miệng.

“Vương phi…xin người đừng làm khó chúng nô tỳ…chúng nô tỳ cũng là vì phụng lệnh mới đến quấy rầy người nghỉ ngơi a.”

Lời còn chưa nói hết đã thấy một bàn tay trắng nõn cầm một mảnh khăn màu trắng vứt xuống sàn,lạnh lùng nói.

“Cút đi”

Ba vị ma ma trong cung run rẩy nhặt lấy khăn,không dám chậm trễ liền rời khỏi. Mà đám nữ tỳ cũng liền theo chân đi ra ngoài,để lại trong hỷ phòng một mảnh tĩnh lặng.

Không lâu sau,một nữ nhân mặt áo váy màu thiên thanh,trên mặt trang điểm thanh nhã động lòng người vén màn đi vào.

“Tiểu thư….Song nhi hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”

Màn trướng được vén lên,nữ nhân ngồi trên giường không mặc quần áo,chỉ có chiếc chăn thêu long phượng che đậy thân dưới. Song nha đầu mặc dù có dự liệu trước nhưng không khỏi đỏ mặt nhìn những vết xanh xanh tím tím khắp người nữ nhân.

Đôi môi hé cười,gò má ửng đỏ,cả người không khỏi có chút rộn ràng khi nghỉ một ngày nào đó nàng ta cũng sẽ như này. Ngồi bên gường đợi người hầu hạ,toàn thân tản mát ra khí tức của nữ ân đã trải qua lể chu công cùng Vương gia tuấn mỹ vô trù.

Nàng ta mãi mơ mộng hảo huyền mà không nhìn ra trong mắt nữ nhân ngồi trên giường,trước là bình tĩnh vô ba,nay lại nhuộm đầy màu sát khí nồng đậm.

Bàn tay Song nha đầu còn chưa được chạm tới người trên giường,đã bị một cái tát như trời giáng vào bên má,khiến nàng ta ngã lăn ra đất.

“Tiểu thư…”

Song nha đầu ngỡ ngàng,ôm má,ngay cả khóc cũng quên. Nàng ta không ngờ tiểu thư như thế mà lại đánh nàng ta.

“Hay cho Song nha đầu,giỏi cho Song nha đầu..”

Tú Ngân,một thân huyết lệ bước xuống giường,nàng đem áo khoác mặc vào người. Bỏ quên cảm giác đau buốt từ bên dưới,từng bước từng bước giống như muốn đòi mạng đến gần Song nha đầu.

Nàng không ngờ…không thể tin…

Ngày hôm đó,rõ ràng nàng đã buông tha cho hết thẩy. Vậy mà tại sao,không thể thoát khỏi.

Ngày đó bên bờ sông Tần Hoài,nàng đứng sóng vai cùng nàng ta.

Bên bờ sông Tần Hoài,sóng nước lăn lăn lả lơ trêu đùa mấy ngọn liễu rũ. Gió đưa tiếng hát từ mấy chiếc thuyền hoa truyền vào tai người trên bờ. Xa xa nam nữ có tình cùn sánh vai,thấp thoáng giống như bức họa thủy mặc in xuống nước.

Tú Ngân đứng yên lặng,mặc cho người bên cạnh nước mắt như mưa. Đẹp đến làm nhói lòng không ít quân tử đang ở bên kia đình trông lại.

Hai mỹ nữ,một lạnh bạc giống như tiên nữ không chạm khói lữa nhân gian. Một yêu mị khả ái,lại đang nức nỡ giống như hoa lê trong mưa. Làm sao cũng khiến lòng người khó nhịn. Nhưng cho dù có khó nhịn,bọn họ cũng không dám vọng động nha. Chỉ cần nhìn mấy hộ vệ đang cầm trường kiếm,đứng nghiêm trang cách đó không xa. Trên mặt chỉ có mấy chữ “kẻ khôn chớ chọc vào”.

“Tú nhi…xin cô giúp tôi đi”

Sau một phen nức nỡ,Khương Lệ ngẩn gương mặt dẫu cho đang khóc vẫn xinh đẹp động lòng người lên. Lại thấy cho dù nói như thế nào,Tú Ngân vẫn một mực lạnh bạc như cũ,không khỏi khiến nàng ta nóng nảy.

“Tú Nhi…chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu sao”

Đến lúc này Tú Ngân mới nhìn sang người bên cạnh,trong mắt chỉ có một tĩnh lặng. Nàng cười,nụ cười buồn nhàn nhạt không khỏi khiến Khương Lệ ngẩn người.

“Khương…à không Vương phi nương nương…người bảo tiện nữ giúp. Là muốn tiện nữ giúp như thế nào đây”

“Không…Tú nhi,xin cô đừng nói như thế. Tôi không muốn gả cho Vương gia gì đó,tôi chỉ muốn ở lại Thuận Hành lâu. Cô giúp tôi đi. Cầu xin Gia gia cô nói với Hoàng thượng thu hồi ban hôn…Cô có thể mà….”

Khẽ đẩy bàn tay đang nắm chặt tay mình đến đau nhói. Tú Ngân nói,mắt nhìn lòng sông không ngừng dậy sóng lăn lăn xinh đẹp.

“Không muốn gả cho Vương gia…chỉ muốn ở lại Thuận Hành lâu… Sao cô không nói thẳng ra là vì muốn vào cửa Hầu môn phủ. Muốn lại phu nhân của Công Hầu Tịnh Thế Hiên”

Lời Tú Ngân nói,không khỏi giống như sét đánh khiến Khương Lệ bàng hoàng ngơ ngác.

“Cô biết.”

Tú Ngân thở dài,nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người đang hoảng hốt nhìn mình.

“Tôi biết…cái gì tôi cũng biết…. biết cô thông qua Thuận Hành lâu thu thập tin tức. Biết cô nhân cơ hội gọi là cứu giá để đặt viên gạch đầu tiên cho con đường tiến gần ba vị trong cung kia. Biết được cô lợi dụng tình cảm của tôi cùng Hoàng hậu nương nương để kết giao làm bằng hữu…Cũng biết cô…cố ý để lộ thân thế nữ nhân…một lòng muốn vào cửa Vương hầu…Khương Lệ…đã như ý nguyện sao cô còn hối hận đây.”

Khương Lệ không chịu được đả kích mà ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt đờ đẫn nhỏ giọng thì thào.

“Cô biết…cái gì cô cũng biết. Cớ sao lại im lặng,sao không nói cho tôi biết chuyện sẽ đến nước này,tại sao.”

Tú Ngân cau mày,nàng nói.

“Tôi không sao…Khương Lệ..tôi không cảnh báo cô cửa Hầu gia sâu như bể sao. Tôi không nói cô nên tránh xa ba người kia sao. Nhưng cô không nghe tôi…Khương Lệ cô đã bị thù hận cùng lòng tham che mờ mắt,bịt hai tai rồi…Tôi không nói cô sao…không có sao.”

Trước sự chất vấn của Tú Ngân,Khương Lệ chỉ biết cúi đầu không nói. Tú Ngân ngồi xuống ôm lấy thân hình đang run rẩy của nàng ta.

“Đừng lo…rồi cô sẽ ổn thôi. Khương Lệ,hãy quên đi hận thù kia. Sống thật tốt…Vương gia…sẽ thương yêu cô hơn hết thảy,cho cô mọi thứ. Là một nữ nhân,ngoài yêu thương sủng ái của phu quân,thì còn cầu gì hơn..Khương Lệ…ngày mai này,cô sẽ là nữ nhân tôn quý hơn hết thảy. Những người làm đau cô sẽ phải quỳ bên chân…đó không phải là điều cô muốn…Sống thật tốt…thật hạnh phúc..”

Để hắn cũng hạnh phúc.

Để hắn được thương yêu.

Để tôi yên lòng.

Tự đi tìm hạnh phúc cho chính tôi.

Có lẽ sẽ là cô độc…có lẽ sẽ là tương kính như tân…có lẽ sẽ là hạnh phúc…

Chẳng sao..chỉ cầu hắn hạnh phúc.

Thì ra,nàng vẫn là để tâm đến thế. Có lẽ,chỉ cần rời đi,thời gian trôi sẽ bôi nhòa đi vạn vật. Xóa nhòa đi vạn thứ…cuối cùng cũng sẽ như hạt bụi bay giữa đất trời.

Sau khi nói hết lời,Tú Ngân rời đi. Ngày mai là đại hôn của hắn,cũng là ngày nàng rời khỏi. Nàng không đủ dũng khí,nhìn hắn vạn dặm hồng trang,kèn hoa đưa bước đón tân nương trở về. Mà tân nương lại không phải là nàng.

Có lẽ Gia Gia cũng hiểu cho nàng,cho nên mới lựa chọn rời đi từ sáng sớm. Mà nàng cũng không cầu gì hơn.

“Tiểu chủ.”

Ngân Hạnh tiến vào,nhìn tiểu chủ đang ngẩn người nhìn về phía xa không khỏi lên tiếng trêu chọc.

“Ai dzô….Thiết Tiêu nếu biết có người ngay cả nhìn trăng cũng nhớ người chắc vui đến lúc ngủ cũng cười a.”

Tú Ngân không khỏi bật cười nhìn vẻ mặt giảo hoặc giống như tiểu miêu trộm cá của Ngân Hạnh. Nàng nói.

“Thế Ngân Hạnh cô nương,liệu Tống Ngân Vĩ công tử không biết có hay không cũng có cơ hội cười trộm khi ngủ a”

“Tiểu chủ,người lại trêu chọc Ngân Hạnh a,hắn có cười hay không nào có liên quan gì đến em a.”

Tú Ngân chỉ cười,không tiếp tục trêu ghẹo Ngân Hạnh nữa,chỉ mở hộp gỗ bên trong lấy ra một tập giấy mỏng.

“Ngân Hạnh, ngày mai xuất phát rồi,nhưng đột nhiên Thiết Tiêu không có tin tức,ta là lo lắng dịch bệnh bên kia biến hóa khôn lường. Em cùng với Ngân Vĩ đi trước một bước,cố gắng giúp đỡ ngăn chặn dịch bệnh.”

Ngân Hạnh nhận vật Tú Ngân đưa,không nhịn được nói.

“Vâng,em nhất định sẽ vì tiểu chủ mang Thiết Tiêu bình an chở về.”

Tú Ngân không nhịn được liền mắng.

“Lại nghĩ đi đâu rồi,nhanh đi đi. Ở đây đã có Ngân Liên giúp ta,đi sớm về sớm,có hiểu hay không.”

Ngân Hạnh gật gật đầu liền đi khỏi,vừa ra đến cửa đã nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tay cầm cây tiêu vĩ,lặng yên đứng đợi. Ngân Hạnh không khỏi cười hạnh phúc,liền tiến nhập vào lòng của nam nhân kia,hai người liền như cơn gió dùng nội lực đạp tường mà đi.

Tú Ngân nhìn theo,trong lòng không khỏi một hồi vui vẻ,Ngân Hạnh cùng Ngân Vĩ thành đôi,Ngân Liên tuy yên lặng nhưng nàng cũng biết trong lòng nàng ấy đã có người thương. Tiểu Lang hiếu thắng nhưng hẳn là sẽ mang hạnh phúc cho nàng ấy. Còn Thiết Tiêu…hắn và nàng hẳn là….

Hắt xì…

Tú Ngân không nhịn được che miệng hắt hơi,không hiểu vì sao huân hương hôm nay trong phòng lại dùng mùi hương nhu khiến nàng khó chịu. Tú Ngân tuy từ nhỏ tiếp xúc với đọc dược nhiều,luyện được khứu giác nhạy bén. Nhưng có tật xấu là không ngửi được mùi hương nhu. Nếu ngửi phải liền khiến mũi nàng chẳng thể ngửi được mùi gì trong một thời gian. Khi còn ở trên núi không ít lần nàng bị mọi người trêu chọc,cho nên sau này nàng không dùng đến loại hương này nữa.

Nàng không chịu được liền gọi người đến đem lọ hương kia đi,sau lại gọi nha hoàn tiến vào.

“Thải Hà..”

Tú Ngân lên tiếng gọi,Thải Hà liền đi vào. Nàng thấy Tú Ngân đang loay hoay tìm đồ liền nói.

“Tiểu thư,người là tìm thứ gì sao.”

“Cái này em đem đến cho quản gia Vương phủ,nói là lễ vật ta tặng Khương lệ cô nương. Nhớ là chỉ chuyển cho quản sự của phủ,không cần gặp mặt cô nương ấy sau đó liền rời đi có biết hay không.”

Tú Ngân đưa cho Thải Hà một phong thơ,rong đó có khế ức của Thuận Hành lâu. Nàng sẽ để nó lại cho Khương Lệ,tuy biết sau này nàng ấy không thiếu vinh hoa phú quý,nhưng dẫu sao có Thuận Hành lâu cũng làm nàng yên tâm hơn. Ở Kinh thành này,nàng ấy chẳng còn người thân nào nữa.

Thải Hà đáp ứng liền nhanh chóng ròi đi.

Tú Ngân thấy trời cũng đã muộn,liền cứ thế trở về giường. Nàng mong trời mau sáng,rời khỏi Kinh thành nàng sẽ là cánh chim tự do rồi.

Tú Ngân nhắm mắt,khóe môi khẽ cười.

Chỉ là Tú Ngân không để ý,liền khi nàng vừa ngủ,một luồn khói mê cứ thế từ cửa sổ bay vào phòng. Mà ai đó vì khứu giác mất đi,không chút phòng bị liền cứ thế mê mang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.