[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 142 : 130: Một đoàn hỗn loạn




"Đủ."

Sở Lan Tâm ấy vậy mà lại làm theo. Tiếng đàn ngưng bặt, bóng dáng nàng theo đó cũng biến mất.

Thanh Nghiêm nói: "Hạ tuyệt sát lệnh ra khắp lục giới chính nguyên."

"Vâng."

Thu hồi Ma vực, Thanh Nghiêm lững thững rời khỏi dãy Xám, bỏ lại cảnh sắc xám tro hiu quạnh. Nơi đây lúc trước chứa chấp nhiều oán niệm nhất của Đông đô, hiện tại vẫn là một vùng hoang vắng như vậy. Đông đô sầm uất nguy nga lại khiến cô vì muốn cứu Nhiếp Lan Tâm, đắc tội Giang gia, không ngờ cả hai bị người phản bội, còn liên lụy vô số kẻ vô tội.

Khi đó, Nhiếp Lan Tâm bước qua vô số thi biến cùng huyết đầm oán hận chỉ để cố níu giữ một người.

"Nếu kiếp sau gặp lại, ta nguyện ngay từ ánh nhìn đầu tiên đuổi theo ngươi, không rời không bỏ, mong rằng có thể bù đắp lại lòng trung thành mà ta từng thề nguyện với ngươi."

"Được."

Lời đáp thì thào đó như một cọng rơm cứu mạng cho Giang Cẩn Hiên, hắn cuối cùng mỉm cười mà nhắm mắt rời đi. Nhiếp Lan Tâm cứ như vậy ôm hắn ba ngày ba đêm, sau cùng bị Thanh Nghiêm cưỡng ép mới không tình nguyện mai táng hắn.

"Ngươi sau này còn dám phán linh tinh, ta lập tức khâu cái miệng của ngươi lại."

Biết Lan Tâm đang rất phẫn nộ, Thanh Nghiêm ngoan ngoãn gật đầu. Cô hiện tại còn chưa khống chế được năng lực của mình, nói lời vô ý nào đó không chừng sẽ mang đến đại họa cho kẻ khác. Thế nên cô mới phải theo đuôi nàng ta khắp nơi để chuộc lỗi đây này.

"Ta giúp ngươi tìm hắn."

Nhiếp Lan Tâm lập tức thốt lên: "Không cần! Số mệnh của ngươi rất đen, ngươi giúp chẳng khác nào hại ta. Kiếp sau tự ta tìm hắn kết thúc duyên nợ này, ngươi đừng có xen vào."

Dứt lời, người đã phất tay áo đi mất. Thanh Nghiêm bị bỏ lại chán nản thở dài rồi cũng rời đi theo một hướng khác. Cô còn phải tiếp tục đi chuộc lỗi đây. Mấy kẻ mang thiên mệnh này đúng là phiền toái, sớm biết thì đã không đùa giỡn bọn họ rồi.

Không ngờ thế sự khó lường, hai vạn năm tình triền vẫn mãi day dưa không dứt.

"Nếu kiếp sau gặp lại, ta nguyện chỉ dành ôn nhu của mình trao cho ngươi, nguyện thu liễm mọi nanh vuốt ngoan độc làm một bóng hình bên ngươi, mong ngươi tha thứ cho lỗi lầm của ta."

Thanh Nghiêm gật thót ngẩn đầu. Không chờ cô đáp lời, bóng dáng yểu điệu như cứ như một cánh diều mỏng manh hạ lạc xuống phàm trần. Cô hốt hoảng chạy tới vội đỡ lấy hắn gọi: "Doanh Doanh! Doanh Doanh!"

"Hắn ở phía kia!"

"Bắt lấy hắn!"

...

Thanh Nghiêm hạ sắc mặt ôm chặt Doanh Chính vào lòng, tay nâng lên kéo theo vô vàn diệp tử vút bay như ám khí hung tàn. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ toán người đang tiến đến đều hóa thành tro bụi, theo đó hư ảnh của thần thú Chu Tước cũng hiện diện mờ ảo trong hỏa ngục bao phủ.

"Ma Đế, Phượng Doanh năm xưa tàn sát cả bộ tộc Phượng Hoàng. Sư tôn có lệnh, nếu hắn nhớ lại tiền kiếp cũng chính là lúc trả lại sát nghiệp này."

Thanh Nghiêm không nói gì, chỉ càng thêm hộ Doanh Chính trong vòng tay của mình.

Phiến vũ khẽ rung, Chu Tước ngâm nhẹ một tiếng trầm thấp rồi nói: "Lịch kiếp của ngài đã kết thúc rồi, những ân oán duyên nợ giữa mọi người đều đã hoàn trả, đừng tạo thêm nhân quả tình triền nữa."

Thanh Nghiêm khinh bỉ đáp: "Tộc Phượng Hoàng có thể niết hỏa trùng sinh, ngươi đừng nói chuyện giật gân."

Chu Tước: "..."

Tiếng đề minh ngân nhẹ, hư ảnh Chu Tước hóa thành hỏa diễm bao phủ toàn bộ dãy Xám. Nhiệt lượng ngày một gia tăng, Thanh Nghiêm vươn tay lay đi mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt của Doanh Chính. Một tháng qua, hắn đã rất thống khổ đi. Khắc Ấn Trực Phù ảm đạm như vậy hẳn cả Họa Ảnh cũng trọng thương không kém.

"Ngươi lúc trước làm gì mỏng manh như vậy, nếu bị truy sát thì khẳng định đã vặt sạch lông của Chu Tước rồi."

Đáp lại là vài tiếng cười nhẹ nhõm. Doanh Chính lờ mờ mở mắt, vươn tay ôm chặt lấy Thanh Nghiêm, đầu tựa vào vai của cô cười khổ: "Lúc trước là Phượng Hoàng chi thân, hiện tại là phàm nhân chi khu, làm sao vặt sạch lông của Chu Tước được." Đoạn, hắn ngừng một chút rồi ngẩn đầu, tay ghì chặt vào vai của Thanh Nghiêm làm điểm tựa mà áp nhẹ môi mình vào môi của cô.

Cảm giác mềm mại, ấm ấm, còn có chút... ngọt ngào.

Thoáng chốc, đôi gò má ửng đỏ, hắn chôn đầu vào hõm vai của cô mà nói: "Thật muốn làm vậy lâu lắm rồi. Kiếp này ta cũng quá e thẹn đi."

Thanh Nghiêm buồn cười nhìn người vừa hôn mình xong thì làm đà điểu rút đầu, tay luồn vào mái tóc xinh đẹp của hắn vuốt ve, đồng thời ngăn cản sức nóng của hỏa diễm lan đến rồi nói: "Lúc trước ngươi ra tay thật tàn nhẫn, bụng của ta bị khoét một lỗ khá to đấy."

Nghe vậy, đôi tay ôm lấy Thanh Nghiêm càng thêm siết chặt.

Năm đó Phượng Hoàng bộ tộc ngu muội muốn chống lại mạt pháp, không cam nguyện rời khỏi Thương Khung. Khi tộc trưởng cũng là thủ hộ thần nam phương Hắc Phượng Hoàng ngã xuống, cả tộc càng thêm hỗn loạn. Hắn lúc đó thà tự tay diệt sát cả tộc, lưng đeo sát nghiệp cũng không muốn thấy tộc của mình bị thế gian khinh nhờn, bị Chấp pháp giả loại bỏ. Cũng vào lúc đó, đoàn người của Linh Nghiêm xuất hiện.

Hỏa linh của Phượng Hoàng có thể xuyên thấu mọi ngụy trang, chỉ cần ánh nhìn đầu tiên hắn đã nhận ra, Linh Nghiêm vốn là kẻ đã chết. Mặc kệ là hiến xá vẫn là đoạt xá, trong mắt hắn, chúng chẳng khác nào tà ma ngoại đạo. Cho nên, cứ như vậy mà dùng phượng trảo khoét một động vào bụng của nàng ấy. Giờ nghĩ lại, thật may vì khi đó không khoét một lỗ ở vị trí trái tim.

"Đi thôi."

Doanh Chính sửng sốt ngẩn đầu nhìn ra ngoài, hỏa diễm của Chu Tước đã tắt từ lâu, cả dãy Xám trở về nguyên trạng như chưa từng bị hủy hoại. Không nha, tiểu Chu Tước tính tình táo bạo cương trực, không thể nào chịu thoái lui như vậy được. Bất chợt, hắn kinh hoảng dò xét khắp người Thanh Nghiêm: "Ngươi có bị thương ở đâu không? Chẳng lẽ ngươi thay ta chịu phạt? Ngốc a!!!"

Thanh Nghiêm vội trấn an: "Yên tâm, không có thương tích gì cả. Chu Tước chẳng dám làm gì ta đâu."

Nói rồi, cô kéo tay hắn đi.

"Ngươi không được nói dối đấy."

"Sẽ không." Thanh Nghiêm cười nhẹ, nói: "Đến chỗ của Lâm, ta sợ hắn..."

Doanh Chính chợt giữ tay Thanh Nghiêm lại, vẻ mặt phủ đầy áp lực: "Cả tháng nay ta bị Chu Trước đuổi theo nghe loáng thoáng tin tức, Chiến Dã vì không tuân thủ nam quy đã bị nhốt vào Hình đường Bắc Chiến, Chiến Ngân nổi điên xông vào cũng bị giam cầm ở đại lao. Tình hình nguy cấp."

Đến cả Doanh Chính cũng nói như vậy khẳng định là không chờ được nữa. Thanh Nghiêm siết chặt tay của hắn rồi cả hai lập tức biến mất. Chờ tới lúc mở mắt ra, Doanh Chính đã thấy bản thân đang đứng trong hoàng cung Bắc Chiến.

"Tham kiến vương gia!"

Một đội ám vệ chợt xuất hiện trước mặt Thanh Nghiêm và Doanh Chính. Người dẫn đầu biết thời gian gấp rút nên vội nói: "Thất hoàng tử bị phạt tại Hình đường, suy yếu. Thành vương bị giam ở thủy lao, trọng thương. Bắc Chiến tổn thất căn cơ, nguy cấp."

"Cứu họ." Thanh Nghiêm nhanh chóng hạ lệnh rồi kéo Doanh Chính đi. Đoàn ám vệ bị bỏ lại phía sau cũng lập tức biến mất.

Xuyên qua rất nhiều ngõ ngách ẩn khuất, Doanh Chính tò mò hỏi: "Sao ngươi nắm rõ hoàng cung Bắc Chiến thế?"

Thanh Nghiêm nhướng mày đáp: "Chiến Ngân cho bản đồ. Học thuộc."

Để có thể thuận lợi giúp nàng ấy nắm vững triều đình Bắc Chiến, ngoài việc để một đội ám vệ ở lại, cô đương nhiên phải đòi một trương bản đồ rồi. Nếu không lúc trước họ hợp tác làm cái quái gì nữa.

Lách mình né tránh vài đợt thủ vệ, cuối cùng Thanh Nghiêm và Doanh Chính cũng lẻn vào được thủy lao. Cảm ứng được có khá nhiều cao thủ luyện đạo canh giữ, Thanh Nghiêm chau mày trầm tư. Sức mạnh của Đại Đế không phải để can thiệp làm loạn bất kỳ thế giới nào cả, cho nên hiện tại với cảnh giới luyện đạo của Nghiêm Thần trước đó khẳng định sẽ không cứu người được. Chậc, mệt rồi đây.

Bất ngờ từ bên trong vang lên các đợt chấn động mãnh liệt, tường đá kiên cố lay động nứt nẻ trải dài. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cao thủ trấn giữ đã lắc mình tiến sâu vào trong. Nhân cơ hội này, Thanh Nghiêm kéo tay Doanh Chính cũng theo sát ngay sau đó, còn không quên tạo một kết giới vững chắc bao bọc cả hai. Hàn thủy tràn lan đổ ào ra bên ngoài, không gian bị vụ sương bao phủ rét buốt. Đạp nước mà đi, cả hai dần tiến vào cấm địa của thủy lao, loáng thoáng nghe được thanh âm va chạm của binh khí xen lẫn trong các vụ nổ đinh tai nhức óc.

Một đợt xung chấn phát ra hủy hoại phần lớn cấm địa, Thanh Nghiêm theo các khu đổ nát liếc mắt nhìn vào trong. Ẩn hiện giữa các luồng năng lượng đang lan tỏa là hai bóng dáng hắc y nhân vô cùng quen thuộc.

"Tư Đồ San? Tô Mặc Hi?" Doanh Chính nhỏ giọng kinh ngạc, thật khó tin khi thấy hai người họ đến tận Bắc Chiến để cướp ngục.

Thanh Nghiêm đáp: "Là Linh San và Nguyệt Hi."

Doanh Chính giật mình hiểu ra. Linh San là nghĩa tỷ của Tư Ngân, Nguyệt Hi là gia phó của nàng ấy, khó trách khi khôi phục ký ức thì họ lại liều lĩnh tới tận đây. "Vậy bên Chiến Dã sẽ là..."

"Âu Cẩn Hiên, Tuyết Dao và Vũ Thi sẽ cứu hắn."

Doanh Chính chớp chớp mắt ngây ngốc hỏi: "Vậy ngươi dẫn ta tới đây làm gì? Đi tìm Tường Lâm thôi."

Thanh Nghiêm không đáp.

Thấy Thanh Nghiêm như vậy, Doanh Chính mím môi hậm hực siết chặt tay của nàng ấy. Tiểu Nghiêm nhi, giá như ngươi cứ một bộ lưu manh vô tâm vô phế như trước đây, đừng vương vấn quá nhiều người như vậy thì tốt biết bao.

Bất chợt, Doanh Chính bị Thanh Nghiêm kéo lùi về sau. Hàn thủy cuộn trào thành dòng đổ ập về phía bọn họ, bọt nước đập vào kết giới văng tung tóe khắp nơi. Lúc này, vị trí của cả hai đã bại lộ không sót chút nào.

Biết không còn đường lui, Thanh Nghiêm lập tức gia nhập cuộc chiến. Có thêm cô, tình hình bên trong lập tức được cân bằng. Các cao thủ Bắc Chiến vốn không muốn lấy tánh mạng của họ, giờ lại thêm cảnh giới luyện đạo Thanh Nghiêm lợi dụng điểm này thành ra càng khiến họ bó tay bó chân. Chớp lấy thời cơ, Thanh Nghiêm đánh lui đoàn người bên góc trái rồi lách mình đến chỗ của Lý Chiến Ngân. Dù đang trọng thương nhưng nàng ấy vẫn còn gắng sức đứng vững thủ vệ để không làm liên lụy mọi người, Thanh Nghiêm thấy vậy an tâm rồi kéo tay nàng ấy một cái chạy đi.

"Rút lui!"

Tư Đồ San và Tô Mặc Hi nghe vậy lập tức không tham chiến mà lùi dần ra ngoài. Ngay khi cả bọn vừa đến được chỗ của Doanh Chính thì một truyền tống trận lóe sáng mang tất cả đi mất.

"Lập tức báo cho bệ hạ!" Một người thủ hộ lên tiếng rồi thoáng chốc cùng phần lớn các cao thủ tọa trấn khác biến mất khỏi thủy lao, bỏ lại một đống hỗn loạn phía sau chìm trong hàn thủy sâu thẳm.

Trong lúc này, đoàn người của Thanh Nghiêm đã an toàn tại sườn núi Phạn ở phía đông Bắc Chiến. Phạn không phải một dãy núi nguyên sinh mà là một dốc núi trắc trở phủ đầy băng tuyết. Nơi sườn dốc là vách đá gồ ghề xen lẫn với các mảng cây bụi chưa bị tuyết bao phủ, đồng thời còn có rất nhiều hõm sâu tạo thành các động nhỏ có thể tránh gió và bão tuyết. Chờ cả bọn đứng vững thì bên cạnh họ xuất hiện thêm một đoàn người khác.

"A Dã!" Bất chấp thương tích, Lý Chiến Ngân vội vã chạy tới bên đệ đệ của bản thân. Nàng mím môi đau lòng, tay vòng qua ôm nhẹ lấy Lý Chiến Dã rồi thì thào: "Không sao là tốt rồi."

Lý Chiến Dã không đáp, chỉ khẽ gật đầu trong vòng tay của tỷ tỷ mình. Giương mắt nhìn qua bờ vai của Lý Chiến Ngân, hắn thấy được bóng dáng quen thuộc mà bản thân chờ đợi hơn ngàn năm. Đáng tiếc, thiên ý trêu ngươi, nếu không khôi phục ký ức thì hiện tại có lẽ hắn sẽ vô cùng hoan hỉ.

Rời khỏi vòng tay của Lý Chiến Ngân, Lý Chiến Dã hít một hơi thật sâu rồi chợt nâng tay. Đối diện, Thanh Nghiêm theo phản xạ ngăn lại thứ đang lao tới trước mặt mình. Sửng sốt nhìn chiếc vòng bện gỗ trong tay, cô hướng ánh mắt đầy phẫn nộ dành cho Lý Chiến Dã cất lời: "Ngươi hối hận!"

Lý Chiến Dã nhìn cô rồi chậm chạp gật đầu.

"Ngươi hối hận đến mức tự tổn hại bản thân cũng muốn hủy khế ước bạn lữ của chúng ta?" Thanh Nghiêm đanh giọng hỏi lại.

Một câu này làm làm sắc mặt Lý Chiến Dã tái đi, cũng làm mọi người kinh hoảng không kém.

Khế ước bạn lữ??? Khế ước duy nhất tồn tại song song với bản mạng khế ước được cả thế gian bảo hộ cho Đại Đế. Họ không nghe nhầm đi?

"Lý Chiến Dã, trả lời ta!"

Vô thức lùi về sau, Lý Chiến Dã không nói được lời nào. Bất chợt cơn đau ập đến, hắn cắn răng gắng chịu không để mọi người phát hiện. Thế nhưng ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay của hắn kéo về phía trước để lộ cánh tay sớm đã huyết nhục mơ hồ.

Lực đạo rất mạnh làm Lý Chiến Dã khẽ rên một tiếng. Phát hiện hắn đang rất đau đớn, Thanh Nghiêm phóng nhẹ tay rồi hòa hoãn trị thương cho hắn. Lục sắc quang đoàn mang theo sinh cơ dạt dào thấm nhuần vào cánh tay thê thảm kia nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ ban đầu cho nó. Chỉ chốc lát sau, Thanh Nghiêm mới thả tay của hắn ra, sắc mặt vô cùng tối tăm. Bởi vì cô phát hiện, chiếc vòng bện gỗ trong tay hắn sớm đã vỡ thành nhiều mảnh.

Không để Thanh Nghiêm có cơ hội nói thêm gì nữa, Lý Chiến Ngân bất chợt đẩy cô ra xa, cả người chắn trước Lý Chiến Dã mà cất giọng cảnh cáo: "Ngươi tránh ra! Nếu sớm nhớ ngươi là Linh Nghiêm thì ta có chết cũng không cho A Dã động tâm với ngươi."

Lời này làm tâm trạng của Thanh Nghiêm càng thêm nặng nề. Xung quanh, ngay cả Doanh Chính và bọn người Tư Đồ San cũng trầm mặc không nói tiếng nào.

Lý Chiến Ngân cáu gắt thốt lên: "Lúc trước ngươi mặt dày không biết xấu hổ đã đành, hiện tại còn là một kẻ ngụy quân tử, ta mắt mù mới muốn kết giao bằng hữu với ngươi, còn để A Dã cùng ngươi... Năm xưa mọi người vốn có thể chờ đợi mạt pháp kéo đến rồi yên ổn nhận lấy tử vong, chính vì nữ nhân ngươi xuất hiện kéo theo hàng loạt rắc rối cũng khiến chúng ta vô duyên vô cớ nợ Sở Lan Tâm nhiều tới vậy. Nếu không chúng ta sẽ chuyển kiếp cùng một thời đại sao? Còn gặp lại ngươi!!! Đúng là tai họa di trăm ngàn vạn năm!"

Thanh Nghiêm xoa xoa cánh mũi quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn người. Khổ thân, đã nói lúc trước người ta trẻ người non dạ mà. Bất chợt, cô nhíu mày nhìn lại Lý Chiến Ngân mà nói: "Này, đừng chuyển chủ đề, chuyện của ta liên quan gì đến A Dã?"

"A Dã là để ngươi gọi sao?" Đệ khống Lý Chiến Ngân nổi đóa.

"Lúc trước ta vẫn gọi vậy đó thôi." Mặt dày vô sỉ Thanh Nghiêm đáp lời.

"Ngươi..." Còn muốn mắng chửi, Lý Chiến Ngân bất chợt bị đệ đệ ngăn lại. Theo hướng nhìn của hắn, nàng ngẩn đầu dõi theo thiên không, sau đó khóe miệng co rúm lại.

Bên cạnh, bọn người Thanh Nghiêm cũng kinh ngạc không kém.

Thiên không trong sáng lúc trước giờ đã bị một bóng dáng khổng lồ bao phủ. Long ngâm vang vọng làm mang tai của mọi người đau xót. Thiên địa chuyển biến, gió xoáy nổi lên, bóng dáng cường đại trong long lân hắc sắc chiếm trọn ánh nhìn của tất cả vạn vật.

"Ma Thiên Long." Tư Đồ San lẩm bẩm rồi lập tức liếc mắt hỏi Thanh Nghiêm: "Chính là Ma Thiên Long năm đó sao?"

Thanh Nghiêm khô khốc đáp: "Ừ."

Không biết từ lúc nào Doanh Chính đã trốn ra sau người Thanh Nghiêm nhỏ giọng cất lời: "Ngươi có dặn tên Đoan Mộc kia ở yên một chỗ không vậy?"

Thanh Nghiêm cười gượng đáp: "Đã quên."

Doanh Chính trầm mặc, những người bên cạnh nghe xong cũng câm nín. Nhân quả tuần hoàn, mọi chuyện lặp lại nữa rồi.

Nếu hỏi bọn người được khôi phục ký ức tiền kiếp cảm nhận thế nào khi thấy Ma Thiên Long, khẳng định tất cả đều sẽ đáp: Lúc trước là rung động tâm can, kính ngưỡng dạt dào; hiện tại là hận không thể một đao đánh rớt nó xuống đất hoặc là bỏ chạy xa nhất có thể. Bởi vì hai vạn năm trước, một con Ma Thiên Long dẫn đến huyết án trên toàn bộ Thương Khung. Mà đầu sỏ trong chuyện này chính là vị Ma Đế đáng kính đang đứng bên cạnh họ đây.

Cười ha hả vài tiếng, Doanh Chính bất chợt vòng tay ôm lấy Thanh Nghiêm từ phía sau, đầu cọ cọ vào người của cô vội nói: "Tiểu Nghiêm nhi, ta đi xem Sở Lan Tâm khi nào hấp hối đây!"

Dứt lời, khí tức năng lượng của Trực Phù tộc chợt hiện kèm theo đó là bóng dáng diễm lệ của Doanh Chính biến mất. Sự việc diễn ra quá nhanh, tới lúc Thanh Nghiêm xoay người lại thì đã chẳng thấy vị hôn phu của mình đâu nữa rồi. Chưa kịp để cô oán hận, bóng dáng của Lý Chiến Dã bất chợt bị đẩy mạnh về phía bản thân làm cô hốt hoảng vội đỡ lấy hắn. Khi cả hai lảo đảo đứng vững mà ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy trận văn của Thanh Nguyên tộc lóe sáng mang theo Lý Chiến Ngân đi mất.

"A Dã, xin lỗi, tỷ phải đi gặp mẫu hoàng."

Lý Chiến Dã: "..." Nói xong tỷ đệ thâm tình đâu?

Thanh Nghiêm: "..." Nói xong đệ khống táo bạo đâu?

Mọi người: "..."

Lại một tiếng long ngâm vang vọng, lần này ai nấy đều nghe rõ sự phẫn nộ xen lẫn bên trong. Long thân cường đại che thiên làm cảnh sắc bao trùm trong hắc ám, lôi phạt đứt gãy chợt xuất hiện khắp nơi rồi bắt đầu giáng xuống địa hạ. Chẳng mấy chốc thiên địa luân chuyển, người người chật vật trốn khỏi phạm vi tàn sát của Ma Thiên Long. Lúc này chẳng ai muốn làm anh hùng đón nhận lôi phạt của nó đâu, cháy khét chứ chẳng chơi.

"Ha ha, thất bồi, ta đi tìm Lan Tâm đây." Âu Cẩn Hiên vội lau hồ môi lạnh đang chạy dài rồi lấy một quyển trục truyền tống khởi động đi mất.

"Chúng ta cũng đi trước, ngày khác tán gẫu." Doãn Tuyết Dao và Vũ Thi nhìn nhau rồi cũng lập tức mở trận văn của Thần Ấn bỏ chạy.

Ấp úng hồi lâu, Tô Mặc Hi cúi gập người trước Thanh Nghiêm vội nói: "Vương gia, thần nguyện lãnh phạt."

Sau đó, người cũng biến mất.

Ha hả, giỡn mặt với cô sao? Thanh Nghiêm cười lạnh.

"Ta..."

"Các ngươi dám!!!" Thanh Nghiêm hừ lạnh gằn từng tiếng, tay giữ chặt Lý Chiến Dã, mắt thì hung ác trừng Tư Đồ San.

Không để họ có thêm thời gian tâm sự, một tiếng long ngâm chứa đựng đầy sát ý vang lên kéo theo bóng dáng cường đại kia đang lao nhanh đến chỗ của ba người họ. Thấy thế, Thanh Nghiêm nhíu mày tạo một kết giới xung quanh rồi cất lời: "Tiểu Ma Long, bình tĩnh lại!"

Đồng tử thị huyết hỗn loạn chợt co rút, Ma Thiên Long ngâm dài kéo theo các đợt bạo động năng lượng trên khắp khu vực bắc Thương Khung. Ước chừng nửa khắc sau, bóng dáng của nó thoát khỏi táo bạo, dòng chảy năng lượng cũng bình ổn. Tuy nhiên, nó vẫn lượn lờ trên thiên không kéo theo khí tức tiêu điều luôn phủ xuống khắp địa hạ.

Vào lúc này, trận văn của Hàm Trì tộc xuất hiện lập tức khiến không gian trong nháy mắt rét buốt. Lảo đảo chạm chân xuống đất, Đoan Mộc Ẩn ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó hắn hốt hoảng vội bước lùi ra sau, cả người co rụt lại như đứa trẻ phạm sai lầm bị trưởng bối bắt được. Hồi lâu, hắn mếu máo thốt lên: "Ta... không biết nó là Ma Thiên Long năm đó."

Thanh Nghiêm không nói gì. Thấy vậy Đoan Mộc Ẩn vội chạy đến bên cạnh cô, ánh mắt ngập nước long lanh nhìn cô nhỏ giọng kể lể: "Ngươi cũng biết lúc trước ta đoạt toàn bộ cơ duyên của Sở Lan Tâm, thù mới nợ cũ đều dồn vào kiếp này. Nếu không tìm một bảo tàng đủ sung túc đền cho nàng ta thì ta có bán thân cũng không trả hết nợ a. Ta cũng là vì ngươi thôi. Ngươi sẽ không thích ta day dưa bất cứ chuyện gì với nữ nhân khác mà đúng không? Đúng không?"

Thanh Nghiêm cảm thấy ánh mắt của bản thân sắp mù rồi. Chói quá! Bộ y phục sặc sỡ hắn đang mặc ở đâu ra vậy?

Đoan Mộc Ẩn ngày càng nôn nóng nhìn Thanh Nghiêm chẳng hề động dung, lại liếc mắt nhìn Ma Thiên Long đang đằng đằng sát khí với mình, hắn gấp rút đến độ tay chân luống cuống. Bất chợt, hắn phát hiện Lý Chiến Dã đang đứng bên cạnh Thanh Nghiêm, đôi mắt to tròn lúng liếng lập tức sáng lên. Nhanh như chớp, hắn đã đứng kề sát trước mặt Lý Chiến Dã cất lời hoan hỉ: "Chiến Dã, Chiến Dã, bằng hữu tốt! Lúc trước ngươi giúp ta một lần, lúc này cũng giúp ta đi. Làm ơn!"

Lý Chiến Dã vô thức lùi về phía sau Thanh Nghiêm, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Đoan Mộc Ẩn. Lúc trước vì giúp tên này nên hắn mới không tín nhiệm Nhiếp Lan Tâm làm thiên đạo tự phát xét là hắn vi phạm lời thề, khiến duyên phận giữa họ biến thành duyên nợ. Lúc này đừng nói là hắn không có năng lực để giúp, nếu có hắn cũng chẳng ra tay đâu.

Bi thương nhìn Lý Chiến Dã và Thanh Nghiêm, Đoan Mộc Ẩn rưng rưng nước mắt nhìn về người cuối cùng ở đây. Nhận ra đó là Tư Đồ San, vẻ mặt hắn lập tức suy sụp. Đầu gỗ này mà giúp thì khẳng định trời sập tới nơi.

Rống!!!

Đoan Mộc Ẩn giật thót vội nhào vào lòng của Thanh Nghiêm bất chấp hình tượng khóc lên: "Ta không sai! Đã nói là vì ngươi ta mới đi tìm bảo tàng mà. Ngươi không thương ta! Ngươi không thương ta!"

Vô số vạch đen thi nhau chạy dài trên trán của Thanh Nghiêm, cô bất đắc dĩ vươn tay vỗ nhẹ vào lưng của hắn từ tốn an ủi: "Được, được, là ta sai. Hiện giờ ta giúp ngươi giải quyết vấn đề, ngươi trước đi lánh nạn có được không?"

Chỉ chờ những lời này, Đoan Mộc Ẩn lập tức nín khóc cười rộ lên rồi gật đầu liên tục. Hắn biết chỉ cần nàng ấy thừa nhận cảm tình thì chắc chắn sẽ dung túng và sủng ái hắn hết mực. Cho nên, hắn mới không sợ nàng ấy bỏ mặc bản thân tự sinh tự diệt đâu.

Chờ Đoan Mộc Ẩn rời khỏi người của mình, Thanh Nghiêm vươn tay mở ra một thông đạo thời không rồi quay sang dặn dò Đoan Mộc Ẩn: "Bên đó là Trái Đất Lục Hải, ngươi cứ yên tâm du ngoạn, sẽ có người hướng dẫn mọi chuyện cho ngươi. Nhớ, gặp cha mẹ ta thì không được hồ nháo làm loạn, phải nghe lời có biết không?"

"Biết, biết!" Đoan Mộc Ẩn vội ứng lời, ánh mắt sáng rực đầy tò mò nhìn vào thông đạo. Ha ha, hắn được đến thế giới khác du ngoạn! Ha ha ha....

Nhìn biểu cảm của Đoan Mộc Ẩn, Thanh Nghiêm cũng đoán được tám phần là hắn đang nghĩ gì. Có chút không yên lòng nhưng lý trí khiến cô dằn lại cảm xúc này xuống. Xoa nhẹ đỉnh đầu của hắn rồi gật đầu, cô nhìn bóng dáng nhỏ bé kia háo hức bước vào thông đạo thời không và biến mất.

***

Huỳnh Kim Thoa cao ngạo ngồi trên ghế như nữ vương, ánh mắt sắc lạnh nhìn về người đối diện mà nói: "Xinh đẹp như vậy chỉ biết dạy dỗ con bé càng thêm yếu đuối mà thôi. Quả nhiên chẳng được tích sự gì cả."

Lam Phượng Khuynh nghe xong, đôi mắt hoa đào cong lên như trăng rằm. Hắn cười duyên cất lời ngọt lịm nếu bỏ qua gân xanh đang hiện đầy trên mu bàn tay: "Cường thế như vậy hèn chi khiến bảo bối chẳng khác nào rối gỗ vô hồn nên tâm linh mới thương tích chồng chất."

"Hừ, chẳng phải là ông khiến con bé tổn thương nặng nhất sao?" Huỳnh Kim Thoa mỉa mai đáp lại, chữ "ông" còn được đặc biệt nhấn mạnh.

Lam Phượng Khuynh kém chút nổi đóa, may mà Tiêu Thanh Hàn ở bên cạnh ngăn cản kịp thời. Lúc này biết không thể để Phượng Khuynh tiếp tục tán gẫu, Diệp Phong đành mở lời hòa hoãn: "Thần nhi hiện tại rất hạnh phúc, có cả hai gia đình cùng yêu thương con bé."

"Nói chính xác thì chỉ có chúng tôi thôi." Huỳnh Kim Thoa đan tay vào nhau cười khẽ, nói: "Dù sao vợ chồng chúng tôi dành cả đời cho con bé, không giống những người nào đó bận bịu sự nghiệp vĩ đại đến nỗi con bé gặp chuyện không may lúc nào chẳng hay. Lúc Nghiêm ở đây, con bé luôn bị giám sát 24/24, đảm bảo lúc nào cũng có người bên cạnh cứu trợ thậm chí hy sinh thay cho nó."

Những người nào đó bận bịu sự nghiệp vĩ đại: "..."

Đây rõ ràng mắng họ không để tâm lúc Thần nhi gặp dao động tâm cảnh, bị trọng thương ở rừng Sâm Túc, nhập ma trong thử thách Đại Đế, vân vân và mây mây đây mà.

Huỳnh Kim Thoa nâng tách trà nhấp một ngụm, vẻ mặt đắc ý liếc nhìn bốn vị phụ huynh đang ngồi ở đối diện. Hừ, chỉ cần còn vướng bận Thanh Nghiêm, mấy người muốn đấu với tôi... ha ha, mơ đi!

Trong lúc này, ở một góc khác của phòng khách, Vũ Đình Thiên Thanh và Phạm Thành Nguyên đồi đối diện nhau trong bầu không khí vô cùng nặng nề. Không còn dáng vẻ ôn hòa như mọi ngày, Vũ Đình Thiên Thanh hiện tại chẳng khác nào một phen lợi khí liễm đi mũi nhọn khiến kẻ khác kiêng dè lại không cách nào đoán trước được bất kỳ điều gì. Nàng chậm rãi cất lời: "Ông cho rằng chúng tôi sai?"

Phạm Thành Nguyên trầm tư nhìn người ở đối diện, đôi mày hơi chau lại, sắc mặt có chút nặng nề đáp: "Không, nói cho cùng ngài vẫn là một vị hoàng đế, mà họ là hiền thần phụ tá cho ngài. Thanh Nghiêm chỉ là một biến số trong cuộc đời các ngài mà thôi."

Vũ Đình Thiên Thanh cười lả giả nói: "Vẫn là trách chúng tôi. Thế nhưng nếu không có chúng tôi thì Thần nhi sớm đã bị loại khỏi vị trí Đại Đế và biến mất trong vũ trụ này. Chữ 'duyên' cuối cùng đó, ông cho rằng với cách dạy dỗ của các người thì có thể giúp con bé nhận ra được sao?"

"Vậy nếu để nó vô tư trưởng thành dưới sự dạy dỗ của các người thì nó sớm chẳng có tư cách ngồi vào vị trí Đại Đế kia rồi." Phạm Thành Nguyên cũng không khách khí đáp trả, kính ngữ gì đó đều đã sớm ném đi mất.

Cả hai nhìn nhau đằng đằng sát khí.

Bên ngoài, bọn người trong đại đội bảy thấp thỏm canh giữ trước cửa, liếc nhìn hai khu vực nồng nặc mùi thuốc súng là mồ hôi lạnh thi nhau chạy dài. Sáng sớm cả bọn bị gọi đến đây để "giữ nhà", chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì năm người kia trống rỗng từ hư không xuất hiện làm cả đám kém chút lấy súng ra nhắm bắn, may mà Như Sương ngăn cản kịp thời. Với ánh mắt sáng như ngân hà cộng thêm những gì cô bạn tiết lộ lúc trước, cô rất nhanh chóng đoán ra thân phận của những người kia. Nói thật... con mẹ nó soái chết người. Mỹ nhân, mỹ nhân, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy mỹ nhân làm cô kém chút ngạt thở. Thế nhưng chưa kịp để cô chạy tới xin chụp ảnh lưu niệm thì khói thuốc súng đã bắt đầu lan tỏa.

'Một cô con gái dẫn tới huyết án' đủ để diễn tả tình cảnh từ đầu tới giờ.

Như Sương dậm chân hậm hực thuật lại mọi chuyện cho cả đội, bản thân thì ấm ức ghen tị với cô bạn của mình.

Bất chợt, thêm một cái hố đen hiện giữa phòng khách thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người. Tiếp theo đó, họ thấy được một thứ gì đó rất chói lóa đi ra từ hư không, cái hố đen theo đó cũng biến mất.

Một bộ cẩm bào cổ trang vô cùng... chói mù mắt chó. Bảo thạch, kim cương, hoàng kim, trân châu,... những thứ gì có thể phát sáng lấp lánh đều được đính trên y phục đó, ấy vậy mà nhìn chẳng tục chút nào cả, còn phát ra khí tức cao sang quý phái mới đau đớn.

Chờ mọi người hồi thần lại thì một giọng nói thanh thúy cất lên: "Vãn bối gặp qua Đông Ly quốc chủ, Đế Lam đại nhân, Diệp thừa tướng, Tiêu y tiên, Trầm thống lĩnh."

Vũ Đình Thiên Thanh co rút khóe miệng nói: "Ừ."

Thở phào một cái, Đoan Mộc Ẩn quan sát hai gương mặt lạ lẫm đang ngồi ngang hàng với ngũ đại cao thủ của Đông Ly, chợt nhớ đến lời dặn của Thanh Nghiêm làm hắn lờ mờ đoán được phần nào sự việc nên vội cung kính nói: "Vãn bối Đoan Mộc Ẩn lần đầu gặp mặt... bá phụ, bá mẫu."

Bá phụ Phạm Thành Nguyên: "..."

Bá mẫu Huỳnh Kim Thoa: "..."

Thấy không được đáp lại, Đoan Mộc Ẩn bất an vò vò ống tay áo. Hắn nói sai sao? Nhưng nếu không gọi vậy thì gọi thế nào. Tiền bối? Đại nhân? Tiên sinh?

Lúc này, hai vợ chồng Phạm Thành Nguyên liếc mắt nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu. Chỉ cần đánh giá sơ bộ thì họ quyết định phải đem thằng bé này đến công ty, bởi vì... mùi tiền thật sự quá nồng, còn nồng hơn cả Thanh Nghiêm. Nhân tài như vậy không sử dụng thì quá lãng phí. Còn về chuyện tình cảm gút mắc của tụi nhỏ thì... để sau đi.

Phạm Thành Nguyên hòa hoãn cất lời: "Được rồi, đứng thẳng lên đi."

"Dạ!" Đoan Mộc Ẩn cười hớn hở ngẩn đầu. Chợt bắt gặp rất nhiều người đứng ở ngoài phòng nhìn vào, trông dáng vẻ rất giống hộ vệ ở nhà nên hắn gật đầu nói: "Các vị tráng sĩ khỏe!"

Các vị tráng sĩ của đại đội bảy: "..."

--- ------ ------ ------ ----/

Tác giả nhắn nhủ: Thật xin lỗi vì lặn mất tăm gần cả tháng nay làm mọi người đợi nhưng xin thông cảm chút cho tác giả vẫn còn đang ngập đầu trong đống bài vở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.