[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 141 : Nhân quả tuần hoàn




"Nạp Lan Doanh Chính nợ ta một mạng, Vệ Tường Lâm nợ ta một người thủ hộ, Đoan Mộc Ẩn nợ ta một kim bảo địa, Lý Chiến Dã nợ ta một lòng tín nhiệm, Tô Mặc Hi nợ ta một kiếp quyền uy, Ngọc Nhật Bách nợ ta một thuở bình yên, Âu Cẩn Hiên nợ ta một lòng trung thành, Hách Liên Tân Kỳ nợ ta một lời hứa hẹn."

"Ta thay họ trả lại cho ngươi."

Sở Lan Tâm bật cười thành tiếng. Nét mặt vô dục vô cầu, vô hỉ vô bi suốt ngàn vạn năm cuối cùng cũng phá băng để lộ bản chất thật của nó. Nàng thê lương hỏi: "Ngài trả? Năm xưa ta không tranh cầu quyền uy bảo tọa, chỉ muốn du ngoạn hồng trần, khám phá nhân sinh. Là ngài đến Thương Khung, can thiệp vào số mệnh của họ, thay đổi số mệnh của ta, khiến ta vì giành giật lấy sự sống mà bước vào đạo tâm của Cực Lạc giới."

Từ thuở sơ khai đó, số mệnh của họ đã bị gắn chặt với nhau. Trải qua bao kiếp luân hồi, qua bao đời khổ ải, nàng trở thành Thiên Linh Tâm Chủ của Cực Lạc giới, họ chuyển sinh rồi lần nữa hội tụ tại Thương Khung, Ma Đế bị phong ấn bước vào lịch kiếp.

Sau thời gian vô ngần ấy, mọi người lại trở về điểm xuất phát như ban đầu.

Tinh duyên phận, cuối cùng vẫn phải đối mặt dù muốn hay không.

Hít một hơi thật sâu, Sở Lan Tâm thở ra rồi nói: "Vốn rằng nương nhờ lịch kiếp của ngài để kết thúc duyên nợ giữa chúng ta, không ngờ ngài lại động tâm với họ. Cho nên, ta cũng chỉ đành phá hủy cấm chế, khiến mọi người nhớ lại tất cả."

Thanh Nghiêm mệt mỏi khép mắt.

...còn cái đại kết cục quên ghim vào chung... Đều chết sạch cả, hết truyện.

"Nếu ta không can thiệp, ngươi và cả họ đều sẽ chết?"

Sở Lan Tâm gật đầu. Một khi đã kết thúc duyên nợ, vậy thì tử vong sẽ là điểm khởi đầu tốt nhất đối với tất cả. Nàng thoát khỏi chấp niệm, toàn tâm toàn ý trở về Cực Lạc giới tu luyện, họ giải phóng được nhân quả, thoát khỏi ác nghiệp để hưởng thụ một nhân sinh hoàn mỹ nhất của thế gian.

Đáng tiếc...

"Tinh thần lực của bằng hữu ngài mạnh hơn ta nghĩ, có thể nhìn thấy được ý định tương lai của ta. Đoán chừng ngài hẳn đã phá hủy toàn bộ nhân quả tiền kiếp của Nạp Lan Doanh Chính, Vệ Tường Lâm và Đoan Mộc Ẩn. Cho nên bây giờ, ngài nợ ta một mạng, nợ ta một người thủ hộ, nợ ta một kim bảo địa."

Lúc này, Thanh Nghiêm vẫn còn tâm trạng nói giỡn: "Đừng nói như vậy làm ta hiểu lầm ngươi yêu thương nhung nhớ ta đấy."

Vài dấu thập bắt đầu hiện trên trán của Sở Lan Tâm.

Thấy thời gian kéo dài quá lâu, Thanh Nghiêm hết kiên nhẫn vỗ tay vài cái. Ngay lập tức, cả hai người họ đã bị vô số bóng dáng vây kín không một kẽ hở. Lướt mắt dò xét, Sở Lan Tâm cau mày nghi vấn: "Tuyệt sát lệnh?"

Thanh Nghiêm cười cười gật đầu, vẻ mặt vô cùng hợm hĩnh. Cô phất tay, sau đó là một nam nhân bước ta đi đến đứng cách Thiên Linh Tâm Chủ không xa. Không để nàng ấy thắc mắc lâu, cô giải thích: "Họ sẽ dùng mọi cách giết ngươi, ta chắn cho ngươi vào đao chí mệnh là được. Sau đó, hắn sẽ thủ hộ bên cạnh ngươi cho đến khi ngươi kết thúc thân phận Sở Lan Tâm. Mặt khác, ta sẽ khiến Đông Ly thậm chí cả Thương Khung là hậu phương vững chắc của ngươi, đảm bảo một đời vinh sủng quyền uy không ai sánh bằng, thậm chí tin tưởng ngươi vô điều kiện. Thế nào?"

Sở Lan Tâm trân trối một lúc lâu mới nghẹn ra vài lời: "Còn có thể... đê tiện hơn chút nữa không?"

"Có thể nha!"

Không còn lời nào để nói, Sở Lan Tâm đen mặt lập tức xoay vòng tạo lĩnh vực, Thanh Nghiêm trong nháy mắt cũng cách nàng một đoạn rất xa. Khí thế ồ ạt tâm niệm, linh khí cuồn cuộn đổ về rồi cô đặc tủa ra khắp nơi, trong vòng mười trượng không ai có thể đứng vững. Ấn pháp đạo tâm bừng sáng trên đỉnh đầu lập tức hạ xuống khiến một vùng đồi trống trở thành vùng trũng hoang tàn.

Những người tiếp nhận tuyệt sát lệnh rối loạn tản ra khắp nơi, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Trong Ma vực này, nàng ấy sẽ không bị hạn chế tu vi. Các ngươi phải cố hết sức giết nàng ấy đấy." Thanh Nghiêm đứng xa xa cất lời.

Mọi người: "..."

Địa vị của Thiên Linh Tâm Chủ ở Cực Lạc giới tương đương với Thống lĩnh ma quân của Ma giới chính nguyên, Ma Đế ngài nói chuyện nghe sao đơn giản thế?

Mặc kệ mọi người nhăn nhó ra sao, Sở Lan Tâm vẫn liên tục điều động lực lượng đánh văng bọn họ ra. Ma vực ám trầm biến ảo liên tục, nương theo đạo tâm vô biên của nàng mà hình thành pháp tắc chế trụ mọi thứ. Đạo phong đâm tủa như loài ký sinh mang mọi người đến bờ vực sâu thẳm, không linh khí cuộn trào, không chấn động bão táp, tấp cả mọi thứ đều tĩnh tại như những bàn tay vô hình đánh sâu vào tâm trí tất cả.

Đây là thực lực của Thiên Linh Tâm Chủ, làm chủ bản tâm, thao túng nhân tâm, vô dục vô cầu.

So với Ma Đế, sức mạnh này chẳng khác nào hồi quy cùng một đạo.

Thanh Nghiêm liên tục né tránh các đòn tâm đạo của Sở Lan Tâm, một bên cảm thán khen ngợi, một bên oán hận cất lời: "Mệt cho các ngươi còn tự xưng là cao thủ của Ma giới chính nguyên, ngay cả góc áo của nàng ấy cũng không chạm được. Cứ thế thì làm sao ta chắn đao cho nàng ta?"

Mọi người: "..."

Một đạo tiễn xé không mà đi, Thanh Nghiêm nghiêng người liếc nhìn, tay chợt động tạo ra vách ngăn cho bản thân. Cô mở lời hào hứng: "Sở Lan Tâm, tu vi của ngươi có tiến bộ a."

Vung tay loại bỏ thêm một nhóm người, Sở Lan Tâm co rút khóe miệng nói: "Vẫn khó ưa như ngày nào."

Song đó, nàng lắc mình biến mất, chợt lại xuất hiện kề sát với Thanh Nghiêm. Linh nguyên cuộn trào cô đọng thành chưởng ấn, nàng đánh mạnh về phía vách ngăn. Đáng tiếc rằng chẳng thể tạo ra chút hao tổn nào cả. Quyết định nhanh chóng, Sở Lan Tâm lùi về sau, ánh mắt sắc lạnh tiếp đòn của những nhóm khác đang tiến lên.

Đứng ngoài cuộc, Thanh Nghiêm khoanh tay hờ hững dõi theo mà than vãn: "Khi đó ta trẻ người non dạ, ngươi cứ một mực không buông tha cho ta sao?"

"Ngài trẻ người non dạ cái rắm!" Sở Lan Tâm tức giận thốt lên, "Ngài khi đó điển hình là một tên ác bá không học vấn, không nghề nghiệp, không chuyện ác nào không làm!"

Thanh Nghiêm xấu hổ xoa xoa cánh mũi không phản bác, nghĩ thầm: Bởi vậy nên ta mới là nhân vật phản diện mà không phải nhân vật chính.

Thuở sơ khai, cô mới được sinh thành không lâu. Vì chưa chính thức trở thành Ma Đế nên vẫn luôn trong trạng thái linh thức, ngoài mẫu giới chẳng ai nhìn thấy được bản thân. Thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng một ngày, cô nhàm chán đến độ trốn xuống các tiểu thế giới du ngoạn. Khi đó mọi thứ mà cô hiểu biết đều thông qua rất nhiều thế giới tổng hợp lại, có thể nói là học tạp vô cùng. Chờ đến lúc cảm thấy hết hứng thú, cô quyết định đến Thương Khung dạo một vòng xem như là nơi cuối cùng trước khi trở về với mẫu giới.

Và vẫn như mọi khi, cô bắt đầu tìm kiếm một "thân thể" để tá túc, cuối cùng chọn được một đôi huynh muội.

Chịu ảnh hưởng của các thế giới trước, ban đầu cô nghiêng nhiều về lựa chọn vị huynh trưởng. Tuy nhiên yêu cầu hắn đưa ra nếu cô muốn mượn xác lại quá nhiều, nào là không thể tùy ý lộ diện, không được hủy hoại thanh danh, tuân thủ đạo nghĩ lễ nghi, cầm kỳ thi họa tinh thông, vân vân và mây mây các loại ngạc nhiên cổ quái, cuối cùng cô bỏ cuộc chuyển sang vị muội muội. Đáng ăn mừng là cô nương đó rất hào phóng với ba điều kiện: thứ nhất, chôn cất cho đại ca tử tế, đảm bảo sau khi cô dùng thân xác nàng ấy chán chê thì phải để nó xuống mồ yên ổn; thứ hai, trừ phi có người làm điều gì đi ngược luân thường đạo lý hoặc mang tội ác tày trời hoặc xúc phạm đến nghịch lân của cô nếu không thì cô không được lạm sát; thứ ba, cấm trêu hoa nghẹo nguyệt, phong lưu thành tánh.

Thanh Nghiêm nghe xong lập tức đáp ứng.

Cứ như vậy, ước pháp tam chương thành lập, cô chôn cất tử tế cho vị huynh trưởng, bản thân dùng thân xác của vị muội muội bắt đầu du ngoạn.

Lần đầu đặt chân đến Truy Phong thành với thân phận Huyền sư cao thâm đắc đạo, Thanh Nghiêm gặp được Sở Lan Tâm, khi đó là Nhiếp Lan Tâm.

"Cô nương, ta thấy ấn đường của ngươi bị hắc khí bao phủ, thái dương nhợt nhạt, khí sắc ảm đạm, Thiên Cơ lưu động bất thường, sắp tới chắc chắn sẽ gặp đại họa."

Nhiếp Lan Tâm lần đầu tiên bị phán điều không may, vừa muốn tiến lên cho tên thần côn khốn khiếp kia một trận thì cả Truy Phong thành bất chợt rung động, sau đó mạt pháp ập tới hủy hoại toàn bộ phong cấm thủ hộ toàn thành. Xung quanh người người náo loạn, cuối cùng không biết ai la to chỉ vào nàng căm giận nói: "Là nàng ta mang đến tai họa! Truy Phong có Diệp thị thủ hộ, không thể nào bị mạt pháp kéo tới nhanh như vậy, là nàng ta mang hung tinh!"

"Đúng vậy, đúng vậy, vị Huyền sư kia vừa điểm tên nàng ta sẽ mang đến đại họa."

"Chính là ngươi liên lụy Truy Phong!"

...

Mỗi người một lời, cuối cùng Nhiếp Lan Tâm vô tội bị mắng đến lâm đầu cẩu huyết, còn bị truy sát mà đầu sỏ gây ra chuyện này đã trốn biệt tăm biệt tích từ lâu.

Thế nên, thù hận kết từ lúc đó.

"Những ai mang thiên mệnh năm đó đều bị ngài ngược thành cẩu, nhân hình không ra, ma quỷ không nhận." Sở Lan Tâm thở hắc ra một hơi, "Đến nỗi bằng hữu chí thân của ngài là Linh San nói cái gì?"

Thanh Nghiêm cười ha hả đáp lời: "Nàng ấy nói: kiếp sau nếu ta xui xẻo gặp lại ngươi thì tốt nhất ngươi đừng nhận người bằng hữu này. Ngươi đáp ứng là giúp ta chết được nhắm mắt."

Tĩnh!

Bằng hữu chí thân còn nói như vậy là đủ thấy ngài tra đến cỡ nào rồi, Ma Đế.

Thanh Nghiêm biết mọi người nghĩ gì nên vô cùng u oán. Linh San chính là Tư Đồ San. Lúc trước, cô dùng mọi thủ đoạn, từ một khóc hai nháo ba thắt cổ tới mặt dày vô sỉ bám theo mới có thể khiến đầu gỗ Linh San thừa nhận mình là bằng hữu, sẵn lòng trả giá vô điều kiện. Nào ngờ đến phút cuối nàng ấy cứ như thế mà đoạn tuyệt thật là tan nát cõi lòng

"Cho nên, nhân tra như ngài còn lý lẽ gì bắt ta buông tha?"

Sở Lan Tâm cười lạnh hỏi. Một kiếp nhân sinh đó, những người kia dù bị ngài ấy ngược lên xuống nhưng cuối cùng cũng chấm dứt bằng tử vong, chỉ có mỗi mình nàng là bi kịch nhất thôi. Bởi vì đều là người mang thiên mệnh lại bị Ma Đế biến thành cỏ dại ven đường, bọn họ phải trải qua rất lâu trong thời gian luân hồi mới có thể lần nữa chuyển kiếp, không ngờ chẳng những chuyển kiếp cùng một thời đại, cùng gặp nhau mà lại còn phải tiếp tục sống dưới bóng ma của vị Đại Đế viết rành rành hai chữ "đê tiện" và "vô sỉ" trên mặt.

"Nhân quả đều là ngài gieo nên lịch kiếp thống khổ là chuyện bình thường."

Cơ mặt Thanh Nghiêm co rút một chút, miệng cười méo xệch cất lời: "Công báo tư thù, giỏi lắm!"

Dứt lời, Thanh Nghiêm búng tay một cái khiến Sở Lan Tâm chật vật lùi về sau một đoạn khá dài. Cảm nhận cơ thể tê dại không cách nào bình ổn được, Sở Lan Tâm cười khổ. Dù nói thế nào thì nàng chẳng thể làm Ma Đế tổn hại được, trừ phi ngài ấy tự nguyện. Tuy nhiên, nàng trước giờ không là người dễ dàng khuất phục. Đôi tay nâng lên, một phen bảo cầm lưu ly sắc chợt hiện, nàng lướt tay gảy nhẹ.

Âm sắc phiêu linh thanh thoát mang theo cường đại sát niệm đánh sâu vào tâm thức của mọi người, chẳng mấy chốc gào thét hủy đi tầng tầng phong bế nơi sâu thẳm nhất cõi lòng âm u của họ. Dù là cư dân chính nguyên giới nhưng điều đó không có nghĩa tâm ma hoàn toàn bị loại trừ, Thiên Linh Tâm Chủ nàng lúc nào cũng có thể lợi dụng ký ức của họ để tạo thành một tâm ma mới.

Mặc cho bọn thuộc hạ đang trong trạng thái bất ổn, Thanh Nghiêm vẫn đứng lù lù bất động như thể tiếng đàn kia cũng chỉ là một phổ khúc bình thường nếu bỏ qua ánh mắt đã tối đen như mực. Âm điệu này... là khúc Loạn trần ai.

"Linh Nghiêm! Ngươi đưa cho A Dã thứ cầm phổ quái quỷ gì thế?" Tư Ngân bịt chặt hai lỗ tai hét lên, những người bên cạnh cũng khốn khổ ôn đầu chạy ra xa.

Chật vật bò ra khỏi Tĩnh cư, Thanh Nghiêm hối hận đáp lời: "Ta nhặt được ở Nhạc gia, làm sao biết đường đường thế gia văn nhã như họ lại cất chứa thứ cầm phổ đáng sợ như vậy. Nhất định là Nhạc Hi Lâm ám toán ta!"

Ở bên cạnh nhướng mày tỏ vẻ không tin, Linh San nói: "Nhạc Hi Lâm trước giờ chính trực ôn hòa, làm người có thể nói là tốt bụng quá mức, ngươi khẳng định đã làm gì để hắn phải ra hạ sách này rồi."

Thanh Nghiêm hậm hực cất lời: "Chẳng phải chỉ sơ ý đốt Tàng thư các của hắn, ta đã xin lỗi rất thành khẩn rồi còn gì."

Khóe miệng mọi người giật giật trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Đốt tàng thư các của Xuất Vân Nhạc gia Nhạc đại công tử, ngươi chỉ bị hắn gạt một quyển cầm phổ đủ để thấy tu dưỡng của hắn tốt đến mức nào rồi.

Lúc này, Tư Dã từ trong Tĩnh cư bước ra ngoài, sắc mặt âm u nhìn Thanh Nghiêm mà nói: "Bồi Tĩnh Tâm."

Tĩnh Tâm là tên bội cầm của Tư Dã.

Thanh Nghiêm liếc mắt nhìn vào trong, với thị lực vô cùng tốt, cô thấy được thanh Tĩnh Tâm thanh nhã ngày nào giờ đã bị vết nứt bao trùm khắp mọi nơi, chắc chắn chỉ cần chạm nhẹ là tan thành tro bụi. Cô cười ha ha lùi ra sau lưng Linh San đáp: "Là do ngươi học nghệ không tinh, không thấu được đảo khúc chứa sát lục trong cầm phổ, không thể trách ta. Muốn bồi thường, chết cũng không!"

Tư Dã siết chặt nắm tay khiến gân xanh nổi lên, gương mặt tuấn mỹ cương trực cuối cùng xuất hiện vết rách. Nếu không phải bận tâm người khác còn có mặt ở đây, hắn khẳng định rút kiếm xông lên.

"Ngươi dám vô lễ với đệ đệ ta, tìm đánh!"

"Chạy mau!"

Thanh Nghiêm và Linh San đồng thời vận khí bay đi.

"Linh Nghiêm, ngươi chính thức bị Tư gia truy sát!"

Nghe vậy, Thanh Nghiêm không cho là đúng quay đầu về sau đáp trả: "Đệ khống như ngươi đời này chẳng ai thèm gả cho đâu, cho nên cứ thoải mái chấn chưởng Tư gia đi giết ta. Ta thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, ngũ quan vặn vẹo, sắp tới tốt nhất đừng nên ra khỏi nhà."

Lời vui đùa khi đó ấy vậy mà lại trở thành sự thật. Tư gia thủ hộ Khai Quang thành lọt vào mạt pháp luyện ngục, toàn gia không một ai sống sót.

Thanh Nghiêm bừng tỉnh khỏi hồi tức, tay day day thái dương thở dài. Năm đó không hiểu chuyện mà làm loạn khắp nơi, chờ tới lúc cô bị mẫu giới bắt trở về diện bích tư quá suốt mấy ngàn năm thì Thương Khung đã lạc định trần ai. Thời mạt pháp chấm dứt, tân sinh Lục An thần thủ hộ xuất hiện điều hòa lại pháp tắc, mọi thứ bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Truy Phong Diệp thị, Khai Quang Tư thị, Kỳ sơn Linh tộc, Xuất Vân Nhạc thị, Đông đô Giang thị, Hải vực Anh tộc,... tất cả đều chẳng còn.

"Ngàn vạn năm qua con đã biết bản thân sai ở chỗ nào chưa?"

Thanh Nghiêm hướng mắt nhìn Ma Tịch Dạ ở phía xa đang cùng bọn người Thiên Du cười nói vui vẻ, nội tâm thở dài phiền muộn đáp: "Hài nhi ngông cuồng cố chấp, không phân biệt thị phi đúng sai, hành xử tùy tâm vô trách nhiệm."

"Rất tốt. Thời gian tiếp con không cần theo bên người Ma Tịch Dạ, hòa nhập vào Ma giới chính nguyên để ngưng thần tu luyện, khi đến lúc, ta sẽ đưa con vào lịch kiếp."

"Vậy Lam Duật phụ thân..."

"Hắn khẳng định sẽ không để con dễ dàng lịch kiếp, nhưng vậy thì đã sao?" Giọng nói vang lên hờ hững, "Vị trí Ma Đế sớm cần có người đảm nhiệm, hắn thân là Ma Hoàng Đại Đế vốn nên vì con phân ưu. Lịch kiếp thống khổ con thông qua Minh Thiên Du đã sớm biết, cho nên, chọn một người để con nương nhờ nhân sinh đi."

Thanh Nghiêm rũ mắt suy tư. Thật lâu sau, cô tan biến trong không gian, hòa nhập làm một với thế giới rộng lớn này. Vang vọng chỉ còn là lời khẽ khàng xin lẫn tiếng cười hoài niệm.

"Nghe nói Cực Lạc giới vừa có thành viên mới, còn là người quen đâu."

"Ai~~~ vậy thì chọn nàng ta. Nhân quả con gieo cũng nên đến lúc hoàn trả. Hài tử, khi đó con đừng oán hận ta."

"Aha, khó nói trước nhưng chắc là sẽ không. Dù sao khi đó, hài nhi khẳng định sẽ chính chắn và nghiêm túc hơn bây giờ. Tuy nhiên thời gian qua lâu lắm, những chuyện cần nhớ cũng quên khá nhiều, sợ rằng tới lúc lịch kiếp bị phong ấn, việc ngoài ý muốn sẽ kéo tới."

Quả nhiên miệng tiện không nói được lời nào tốt đẹp, việc ngoài ý muốn kéo tới nhiều đến đau cả đầu.

Năm đó hứa không liên lụy Linh San, bản năng cô vẫn nhớ mà làm được, còn lại... đều loạn thất bát tao, nhất là không ngờ lại động tâm với một vài người trong số họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.