"Giỏi cho Sở Lan Tâm cũng dám tự tiện động vào cấm chế của bản đế."
Đúng lúc này, vài tiếng gọi dè dặt cất lên: "Ma Đế xin bớt giận."
Liếc mắt nhìn bọn thuộc hạ của mình lấp lấp ló ló trong trúc lâm, Thanh Nghiêm hừ lạnh một tiếng. Nghe vậy, cả bọn lập tức tiến đến trước mặt cô cung kính cúi đầu.
"Chuyện ta giao cho các ngươi làm tới đâu rồi?"
Được hỏi, mọi người không hẹn mà đẩy Lĩnh vương lên trước, còn bản thân thì lùi về sau rất đúng quy cách. Trong muôn vàn ánh mắt tha thiết đầy mong đợi và tin tưởng, khóe mắt Lĩnh vương giật giật vài cái, dù oán thầm nhưng hắn vẫn nghiêm trang đáp lời: "Bẩm Ma Đế, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Chỉ là..."
Thanh Nghiêm nheo mắt, bước chân chậm rãi tiến đến gần Lĩnh vương mang theo hàn khí áp bách. Thấy vậy, hắn nuốt khan một tiếng vội tiếp lời: "Chỉ là chúng ta đã thu luôn phí tổn của Vũ Đình Thánh quân và các vị phu quân của ngài ấy."
Thanh Nghiêm sửng sốt dừng chân.
Lời đã nói ra xem như không còn băn khoăn, Lĩnh vương đanh giọng báo cáo tiếp: "Một chuyện khác, họ đả thương không ít người chúng ta và cư dân ba mươi ba tầng trời, bên chúng ta không dám nặng tay vì chưa có lệnh của ngài nhưng phần lớn cư dân đã có ý định kiện lên tòa Chấp pháp. Hiện giờ, các Thiên Hành giả đang tiếp thu vụ việc."
Lời này vừa dứt, Lĩnh vương im lặng, những người xung quanh im lặng, Thanh Nghiêm cũng im lặng.
Đến cuối cùng, Thanh Nghiêm ngẩn đầu u buồn nhìn trời. Hay lắm phụ thân, ngài quả nhiên kinh hỉ đến rơi lệ khi thấy con trở về.
Bây giờ giải quyết sao đây? Bao che khuyết điểm vẫn là công chính liêm minh?
"Chuyện này... cứ để họ kiện." Thanh Nghiêm ngập ngừng nói, trong đầu loạn tính kế sách tốt nhất. "Toàn bộ nhân chứng và vật chứng phải đưa đến cho ta xem trước. Về phần các ngươi... cứ cùng họ luận bàn đi, ừ, luận bàn đấy."
Cơ mặt mọi người co rút, môi mấp máy gì đó không thành lời nhưng vẫn uể oải tuân theo mệnh lệnh. Tốt thôi, luận bàn thì luận bàn, ít nhất vẫn được quang minh chính đại động thủ với năm người kia mà không sợ kiện cáo. Xem ra Ma Đế vẫn hướng về bọn họ nhiều hơn a, được an ủi phần nào.
Nếu Thanh Nghiêm dò xét tâm tư của bọn thuộc hạ thì cô sẽ thương cảm đôi chút. Xét về vũ lực, phụ mẫu tất nhiên không bằng họ nhưng xét về âm hiểm... bọn thuộc hạ này vẫn còn thua xa. Cô nói luận bàn còn không phải vì sợ bọn họ bị phụ mẫu âm chết, khi đó cô biết đi tìm ai giúp mình quản lý Ma giới chính nguyên. Thế nên, vì đại cục đành hy sinh lợi ích cá nhân của họ vậy.
"Hạ tuyệt sát lệnh đối với Thiên Linh Tâm Chủ của Cực Lạc giới. Thời hạn... một ngày."
Cả đám người mở to mắt không dám tin điều mình vừa nghe nhưng thấy Ma Đế của họ không phải nói giỡn nên đành nén một bụng tâm tư ứng lời. Tuyệt sát lệnh của Ma giới chính nguyên so với các giới khác bá đạo hơn nhiều, chẳng biết vị kia làm gì khiến Ma Đế giận nữa.
An bài xong, Thanh Nghiêm xua tay ý muốn đuổi người. Cả bọn rất biết điều cung kính cúi chào, chỉ trong nháy mắt, cả trúc lâm xơ xác chỉ còn lại mỗi mình Thanh Nghiêm.
Vươn tay lấy con rắn nhỏ trên tóc xuống, Thanh Nghiêm nhỏ nhẹ cất lời: "Đến thần đàn của ngươi bảo hộ cho Lăng Vân và tiểu xu xu, ta sẽ tới sau."
Ma Thiên Long ngọ nguậy thân mình có chút không vui nhưng rồi vẫn nghe lời của Thanh Nghiêm mà rời đi. Nhìn nó biến mất, cô thở nhẹ một hơi. Vốn an bài cho họ ở thần đàn của Ma Thiên Long tu dưỡng đồng thời duy trì mắt trận, không ngờ lại bị Sở Lan Tâm chen ngang phá hoại.
"Thiên Linh Tâm Chủ, ngươi muốn kết thúc thân phận Sở Lan Tâm, ta lại càng muốn ngươi phải tiếp tục thân phận này."
Thanh Nghiêm cười khẽ, các ngón tay chuyển động khiến vô vàn sinh cơ lan tỏa khắp nơi. Lục sắc tinh quang lượn lờ, chẳng mấy chốc cả khu trúc lâm đổ nát đã khôi phục nguyên trạng của nó: xanh tươi, tràn đầy sức sống. Thấy vậy, Thanh Nghiêm cất bước rời khỏi khu đổ nát của tiểu đình theo con đường nhỏ khuất dạng trong tầng tầng khóm trúc. Bất chợt cô cúi đầu nhìn thứ nằm trên đất.
Cẩm nang hướng dẫn du lịch tại Trái Đất - Lục Hải?
"Chậc, phụ thân, để xem ngài làm sao đấu lại mẹ của con."
Buông tiếng cười dài, bóng dáng của Thanh Nghiêm chợt biến mất giữa không gian bạt ngàn lục sắc. Gió cuốn thành vòng lên tận thiên không hòa cùng âm thanh du dương của tiếng sáo thanh thoát từ đâu đó vang vọng.
Giờ thì đi gặp Đoan Mộc Ẩn thôi, còn dùng cách gì đưa hắn đến Trái Đất thì... phải xem tình hình đã.
Cứ như vậy, Thanh Nghiêm lưỡng lự trước của phòng rất lâu, đến nỗi Đoan Mộc Huyên đứng phía sau kém chút nổi cáu mà trách mắng, thật may là nàng dằn lòng lại được. Nàng hậm hực cất lời: "Ma Đế, ngài không phải có chuyện muốn gặp nhi tử của ta sao?"
Còn đứng đó làm gì? Vào đi chứ?
Thanh Nghiêm ngập ngừng đáp: "Đây là khuê phòng của hắn. Ta vào một mình không tốt lắm."
"Con ta suốt ngày bôn ba bên ngoài, chỉ bằng việc ngài vào khuê phòng của nó còn có thể khiến thanh danh của nó tệ hơn chút nào sao?"
Thanh Nghiêm xấu hổ xoa xoa cánh mũi. Hội trưởng, giọng điệu tiếc hận rèn sắt không thành thép của ngươi là sao thế này? Để cho hắn lộ mặt kinh thương không phải là các ngươi đều tán đồng và duy trì sao? Hiện tại oán trách còn ích lợi gì nữa chứ.
"Dù sao ta tin ngài không làm gì quá phận."
Đoan Mộc Huyên dứt dời rồi xoay người bỏ đi một mạch, để lại Thanh Nghiêm đen mặt đứng như trời trồng. Có loại mẫu thân như vậy sao?
Hết cách, Thanh Nghiêm dứt khoát đẩy cửa bước vào, kiên dè gì đó đã bị cô vứt đi rồi. Thế nhưng ngay bước chân đầu tiên, Thanh Nghiêm đành đứng sững lại lấy tay che mắt. Quá chói, chói đến mù hai con mắt. Ngay lúc này Thanh Nghiêm có một loại xúc động muốn rời đi nhưng lý trí cưỡng bách cô phải ở lại. Chờ đến khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, Thanh Nghiêm mới buông tay bắt đầu đánh giá.
Ấn tượng đầu tiên: Vô cùng rộng lớn.
Ấn tượng tiếp theo: Khắp nơi đều là hoàng kim, bảo thạch, dạ minh châu, lưu ly, kim cương, ngọc châu, bạch ngân,... Tiền xu xâu thành chuỗi dài treo lủng lẳng làm màn che, nội thất toàn bộ đều được mạ bạc dát vàng, dưới sàn phủ kín đệm nhung rất ấm, trên các kệ gỗ quý đặt rất nhiều vật lưu niệm tinh xảo xinh đẹp, khói lư hương nơi góc bàn thoang thoảng một mùi thơm rất giống hương kẹo ngọt,...
Ấn tượng sau cùng: Đi lạc vào huyệt động của Long tộc rồi.
Tổng thể mà nói, căn phòng này không phải người bình thường có thể ở được.
Thanh Nghiêm đánh giá xong thì co rúm khóe miệng đứng một chỗ. Cô cất tiếng gọi: "Đoan Mộc Ẩn!"
Không lời đáp lại.
Thanh Nghiêm nghi hoặc. Đoan Mộc Huyên rõ ràng nói hắn ở trong phòng mà, sao không thấy ai cả.
"Ma Đế?!" Hàn Quang xuất hiện, giật mình vội cung kính cúi chào rồi ngập ngừng nói: "Ngài... tìm chủ nhân?"
"Hắn đâu?" Thanh Nghiêm gật đầu hỏi.
Hàn Quang vặn vẹo sắc mặt, cuối cùng chậm rãi vén màn che mời Thanh Nghiêm đi vào trong.
Mang theo tò mò đi vào, Thanh Nghiêm đã hiểu được vì sao vẻ mặt của Hàn Quang lại kém như vậy. Căn phòng này so với bên ngoài thanh nhã hơn rất nhiều nhưng hiện giờ một nửa bên trái đã bị thiêu chẳng ra hình thù gì cả. Mùi cháy khét rất gay mũi làm Thanh Nghiêm cau mày, cô liếc nhìn một mớ hỗn độn đen ngòm dưới đất mà giương mắt nhìn Hàn Quang.
Hiểu ý, Hàn Quang khó nhọc cất lời: "Đó là hơn trăm xu vàng. Chủ nhân thiêu nó."
Thanh Nghiêm kinh hách nhìn lại đống đen ngòm nơi góc phòng. Có thể đem vàng thật thiêu thành ra thế này cũng mất không ít công phu đấy.
...dù ngươi chết, ta cũng thủ ngươi cả đời.
Ta còn sống... mỗi ngày sẽ đốt cho ngươi vài trăm vàng... làm lộ phí ở Minh giới.
Thanh Nghiêm chợt cắn chặt môi, vẻ mặt tối tăm vô cùng. Cô giương mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng thấy được người mình cần tìm đang nằm bất động trên giường. Vô thức tiến đến gần, Thanh Nghiêm cảm thấy lòng rối loạn như tơ vò.
Vẻ mặt hắn tái nhợt rất nhiều, mồ hôi ướt đẫm vầng trán, môi khô nứt ảm đạm, cơ thể lại run lên từng cơn. Thanh Nghiêm ngồi xuống bên giường, tay chạm vào trán của Đoan Mộc Ẩn.
"Sao lại nóng như vậy? Y sư đâu!" Thanh Nghiêm cáu gắt mở lời.
"Họ đều xem qua cho chủ nhân nhưng... đây là tâm bệnh." Hàn Quang đáp lời ảm đạm.
Mấy ngày nay hắn lo được lo mất nhưng cũng không biết phải giải quyết thế nào. Dùng cả liên kết tâm linh kêu gọi vẫn không đả động được chủ nhân nên chỉ còn cách túc trực quan sát, sợ ngài ấy tỉnh lại sẽ làm chuyện điên rồ. Hắn cũng thật không ngờ chủ nhân của mình luôn vô tâm vô phế lại có thể vì một người mà cố chấp đến như vậy.
"Hức hức..."
Bỗng nhiên Đoan Mộc Ẩn nức nở khóc lên, Thanh Nghiêm hốt hoảng vội gọi tỉnh hắn, đáng tiếc người vẫn còn lâm vào hôn mê.
"T..."
Thanh Nghiêm hơi cúi người để nghe cho rõ.
"Tiền... của ta... hức hức..."
Có chút dở khóc dở cười, Thanh Nghiêm than nhẹ bên tai của hắn: "Nếu luyến tiếc thì cần gì phải thiêu nó?"
Có vẻ như nghe được nghi vấn của cô, Đoan Mộc Ẩn đáp lời mê sảng: "Xin... lỗi... xin lỗi... là ta hại ngươi... không cần bỏ rơi ta... xin lỗi..."
Cõi lòng Thanh Nghiêm bách vị tạp trần, cô muốn cười nhưng không cười được. Bên tai cứ vang vọng lời xin lỗi nghẹn ngào của hắn làm cô càng thêm khó chịu. Lúc này, Hàn Quang đã sớm biến đi mất dạng, căn phòng chỉ còn mỗi Thanh Nghiêm ngồi thẫn thờ nhìn người đang nằm.
Biết trước sẽ như vậy cho nên ta mới khiến các ngươi quên đi.
"Sở-Lan-Tâm!"
Thanh Nghiêm siết chặt nắm tay, vẻ mặt âm lãnh vô cùng. Bất chợt cánh tay của cô bị ôm chặt, Thanh Nghiêm sửng sờ nhìn theo. Vẫn còn hôn mê, cứ tưởng...
"...ấm."
Ấm sao? Thanh Nghiêm nhìn cánh tay của mình trở thành gối ôm cho Đoan Mộc Ẩn mà trầm mặc. Cô làm gì có nhiệt độ mà ấm cho được, lạnh thì may ra. Chợt tản đi sinh cơ đang làm cơ thể cho bản thân, cánh tay của Thanh Nghiêm đã trở về dáng vẻ linh thức cô đọng của tâm thức và tâm ma. Hắc ám cùng tử vong, một hình hài chẳng đẹp chút nào cả.
"Lúc này còn ấm sao?"
Cô cười giễu hỏi thành tiếng, chờ đợi bóng dáng nhỏ nhắn kia có thể cho bản thân một đáp án vừa lòng. Lời nói mê sảng không phải đáng tin hơn những lúc tỉnh táo sao? Đoan Mộc Ẩn, ngươi thích quang minh, thích sự mỹ lệ, nếu biết ta như vậy ngươi sẽ bị dọa chạy mất.
Thanh Nghiêm dùng tay còn lại vén đi những sợi tóc rối vươn trên gương mặt Đoan Mộc Ẩn rồi cẩn thận ngắm nhìn. Tròn tròn rất đáng yêu, không diễm lệ sắc xảo như Doanh Chính, không thanh nhã đạm mạc như Tường Lâm cũng không cương nghị ngạo nghễ như Chiến Dã, hắn sở hữu vẻ đẹp rất hồn nhiên và thanh tú. Có lẽ ấn tượng với cô nhất vẫn là đôi mắt đang nhắm chặt kia, một đôi mắt sáng và tinh thuần vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong đôi mắt ấy, cô có cảm giác như bản thân là một điều gì đó vô cùng tốt đẹp đối với Đoan Mộc Ẩn.
Tất nhiên không loại trừ khả năng khi đó hắn xem cô là một bảo tàng di động.
"... thật..."
Thanh Nghiêm hồi thần đờ đẫn nhìn về cánh tay của mình, nó hiện tại đã bị ai đó cắn mạnh và hiển nhiên đã dính đầy nước bọt. Vô số dấu thập hiện đầy trên đầu, Thanh Nghiêm thật sự rất muốn một chưởng chụp chết kẻ đang hôn mê này.
"... thật..."
"Thật?" Nghiến răng ken két, Thanh Nghiêm gằn từng chữ cất lời: "Ngươi sẽ không mơ thấy cánh tay của ta là một khối hoàng kim mà cắn để thử xem thật giả đi?"
"...uhm..."
Đỡ trán thở ra một hơi, Thanh Nghiêm rút mạnh tay về khiến cơ thể Đoan Mộc Ẩn hơi nghiêng ra ngoài. Cẩn thận đỡ hắn nằm lại ngay ngắn trên giường, cô trầm tư một chút rồi chạm nhẹ vào gương mặt của hắn. Chờ tới lúc Thanh Nghiêm đứng thẳng người, một đôi khuyên tai xinh đẹp đã ngự trị trên vành tai của Đoan Mộc Ẩn. Văn hoa hướng dương rực rỡ lóe lên và nhanh chóng bị hắc sắc bao phủ, chỉ trong thoáng chốc, một đóa mạn châu sa hoa nở rộ giữa lồng ngực của hắn. Huyết sắc diễm lệ ẩn trong vụ sương mờ ảo, mang theo mùi hương thoang thoảng nơi miền ký ức xa xăm. Rất nhanh, đóa hoa tan biến trả lại ánh sáng của đôi khuyên tai, một màu nắng tinh khiết ẩn chứa thứ sức mạnh lạ thường.
"Quả nhiên..." Thanh Nghiêm thì thào. Lại bị Thiên Du oán trách vì phá hủy hoa của nàng ta nữa rồi.
Xoay người muốn rời đi, Thanh Nghiêm bỗng đứng sững lại. Cô quay đầu nhìn vạt áo của mình bị giữ chặt, nét mặt thoáng qua chút kinh ngạc.
"Đừng đi."
Chậm rãi ngồi trở lại giường, Thanh Nghiêm thản nhiên mở lời: "Ta muốn dò xét tâm thức của ngươi."
Đoan Mộc Ẩn suy yếu gật đầu, tay vẫn nắm chặt vạt áo của Thanh Nghiêm không buông. Hắn cứ cho rằng mình vẫn còn nằm mơ, một giấc mơ tốt đẹp đến nỗi có thể thấy được nàng ấy, nghe được nàng ấy nhỏ nhẹ nói bên tai của bản thân. Thật may hắn tỉnh lại đúng lúc, nếu không lại một lần nữa bỏ qua nàng ấy rồi. Bất chợt nơi mi tâm bị người chạm nhẹ, Đoan Mộc Ẩn giương mắt nhìn lên.
Cảm giác... rất ấm áp.
Chờ đến khi Thanh Nghiêm thu tay về, Đoan Mộc Ẩn nhìn sắc mặt của nàng ấy mà thấp thỏm trong lòng. Chẳng lẽ tâm thức của hắn không tốt ? Hắn chống tay ngồi dậy tựa vào thành giường, khàn giọng cất lời: "Ta... ngươi... không vui sao?"
Nghe vậy, Thanh Nghiêm nhìn Đoan Mộc Ẩn một cách vô cùng phức tạp, đan xen trong ánh nhìn là sự ghen tị rất khó diễn tả bằng lời. Cô đáp: "Tâm thức của ngươi rất cường đại, thoát khỏi lần bạo bệnh này sẽ giúp ngươi củng cố đạo tâm."
Đoan Mộc Ẩn nhíu mày không tin. Nếu tốt như vậy tại sao sắc mặt nàng ta ngày càng kém như thế?
"Hiển nhiên, ta một lần nữa không biết phải dùng cảm tưởng gì để đánh giá vận khí của ngươi." Thanh Nghiêm hậm hực nói tiếp: "Ngươi chỉ ngủ một giấc, hiện tại đã đột phá cảnh giới luyện hồn, bước vào luyện tâm."
Đoan Mộc Ẩn mở to mắt kinh ngạc sau đó bất chấp cơ thể vẫn còn suy yếu mà cười to đắc ý: "Thật? Ha ha ha.. ta vốn là thiên tài... khụ, khụ,..."
Nhìn hắn lúc này, Thanh Nghiêm chỉ hận không thể bóp chết hắn. Người với người quả nhiên càng thêm tức chết nhau.
"Ta bước vào luyện tâm! Ta bước vào luyện tâm, a ha ha..."
Đoan Mộc Ẩn hào hứng nói đi nói lại một câu nói, vui vẻ kéo tay của Thanh Nghiêm mà cười rộ lên. Lúc này, Thanh Nghiêm muốn tức giận cũng không được, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi cong nhẹ. Nếu không phải tâm thức của ngươi vô cùng tinh thuần, trên bước đường tu luyện chưa từng có sự nghi kị, oán hận, chán nản hoặc bất cứ tâm lý tiêu cực nào thì ngươi sẽ may mắn như vậy sao. Thật là ngốc mà!
Vui vẻ một hồi, Đoan Mộc Ẩn mới nhận ra có chỗ không đúng. Hắn chợt đưa tay chạm lên vành tai sau đó kinh hỉ nhìn Thanh Nghiêm, đôi tròng mắt sáng tới nỗi như muốn hóa thành thất thải ngọc bảo chiếu rọi khắp nơi. Hắn lắp bắp thốt lên: "Đưa ta? Thật sự đưa ta? Ngươi... chấp nhận ta?"
"Không tin?" Thanh Nghiêm cười khẽ hỏi ngược lại.
"Nhưng... họ không thích ta. Lúc trước, Nạp Lan Doanh Chính còn muốn giết ta." Đoan Mộc Ẩn uể oải cúi đầu, âm điệu rầu rĩ không vui. Hắn biết so với hai người kia, bản thân trong lòng nàng ấy vẫn chỉ mới là một dấu ấn mờ nhạt. Nếu như họ không vui, nàng ấy khẳng định cũng sẽ không vui, khi đó hắn có là gì quan trọng?
Bất chợt một lực đạo kéo mạnh bản thân về phía trước, Đoan Mộc Ẩn hốt hoảng theo bản năng muốn đánh trả thế nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã bị vây chặt trong một vòng tay rất ấm áp và vững chãi. Nhận ra được tình cảnh lúc này, gương mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng, tay chân đông cứng không biết phải làm sao. Lúc này trên đỉnh đầu của hắn vang lên thanh âm: "Họ thích ngươi mới là chuyện lạ."
"Ngươi..." Đoan Mộc Ẩn mím môi ủy khuất, khóe mắt chợt ửng đỏ.
"Đoan Mộc Ẩn, Ma Thanh Nghiêm ta không phải là nơi quy túc tốt nhất đối với ngươi." Thanh Nghiêm cất lời bình thản, khóe môi vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp. Một tay đặt nhẹ lên lưng của hắn, từng chút từng chút sinh cơ dạt dào không ngừng thẩm thấu vào trong cơ thể hắn chải chuốt lại tâm mạch và kiện toàn thân thể. Thanh Nghiêm không chế lực đạo vừa phải rồi mới tiếp lời: "Ta sẽ không sủng ngươi đến vô pháp vô thiên, sẽ không chung thủy với duy nhất một mình ngươi cũng sẽ dễ dàng ra đi để lại ngươi cô độc bất cứ lúc nào."
"Ta không..."
"Ngươi sẽ." Thanh Nghiêm buông Đoan Mộc Ẩn ra, hai tay giữ chặt đôi vai của hắn bắt buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt của mình. Cô nói: "Ngươi hy vọng có một nữ nhân thành tâm yêu ngươi, sủng ngươi, ngoại trừ ngươi không có nam nhân nào khác. Ngươi hy vọng có một nữ nhân biết kinh thương, có tài hoa, thấu hiểu ngươi, cùng ngươi tiêu dao giang hồ, ân ái kiếp đời. Đoan Mộc Ẩn, Vũ Đình Nghiêm Thần mà ngươi hứa hẹn trao ái tình đã chết rồi, trước mặt ngươi hiện tại là Ma Đế Ma Thanh Nghiêm."
Đoan Mộc Ẩn siết chặt vạt áo, cơ thể run lên bần bật.
Đau lòng xoa nhẹ gò má của hắn, Thanh Nghiêm ôn nhu cất lời: "Đôi khuyên tai chỉ là chứng minh cho việc các ngươi là người mà Ma Thanh Nghiêm ta muốn bảo vệ mà thôi. Nghe ta, thử nhìn xa hơn đi, ngươi sẽ thấy được người đáng để ngươi yêu thương."
Thanh Nghiêm vừa dứt lời, Đoan Mộc Ẩn đã bật khóc nghẹn ngào. Hắn siết tay đấm mạnh vào vai của cô mà phát tiết oán hận, và Thanh Nghiêm để mặc hắn làm như vậy.
"Cút! Ngươi cút đi!" Đoan Mộc Ẩn thét to.
"Được, ta đi. Ngươi bảo trọng."
Thanh Nghiêm lau nhẹ nơi khóe mắt của hắn rồi đứng dậy xoay người rời khỏi phòng không một chút do dự. Thấy thế, Đoan Mộc Ẩn phẫn nộ cầm lấy cái gối bên cạnh ném mạnh về phía Thanh Nghiêm. Đáng tiếc chỉ trượt qua bờ vai của đối phương.
Lần đầu tiên đón nhận đòn công kích yếu đến mức như vậy, Thanh Nghiêm rất muốn cười nhưng không dám, sợ khiến người trên giường thẹn quá thành giận mà làm ra những chuyện điên rồ.
Gương mặt Đoan Mộc Ẩn đỏ lên vì giận, hắn hậm hực bước xuống giường, tay với lấy ngoại sam khoác lên người rồi đi đến trước mặt Thanh Nghiêm. Rất thô bạo kéo vạt áo của cô, hắn quát to: "Ta bảo ngươi cút ngươi liền cút hả?"
"Ừ." Thanh Nghiêm gật đầu.
Bàn tay đang siết chặt vạt áo nổi gân xanh, Đoan Mộc Ẩn rít qua kẽ răng: "Ngươi mơ tưởng bỏ lại ta! Ta mặc kệ ngươi là Vũ Đình Nghiêm Thần vẫn là Ma Thanh Nghiêm, mặc kệ ngươi có bao nhiêu nam nhân, Đoan Mộc Ẩn ta nhất quyết không buông tay. Ta thích ngươi, yêu ngươi, nghe rõ chưa!"
Nghe lời tỏ tình thẳng thắng như vậy, Thanh Nghiêm có chút ngại ngùng, hai lỗ tai đỏ ửng lên. Trước giờ đều là người khác nói giảm nói tránh, mịt mờ tỏ vẻ sau đó mới là cẩn thận bày tỏ tình cảm, nào có ai như Đoan Mộc Ẩn vừa lôi kéo áo của cô vừa tỏ tình đâu. Dù rằng không phải lần đầu tiên hắn cho cô thấy rõ tâm ý nhưng lần này quả thật là...
Thấy vẻ mặt Thanh Nghiêm cứ hờ hững, Đoan Mộc Ẩn đỏ ửng mặt thẹn quá quát to: "Hũ nút! Đầu đất! Nữ nhân chết tiệt!" Hắn là nam nhân, bỏ qua lễ nghĩa mà bày tỏ như vậy là quá lắm rồi thế mà nàng ta cũng không biết đáp lại là sao? Ít nhất cũng nên giống lúc trước từ chối thẳng thừng đi chứ? Im lặng là ý tứ gì?
Lồng ngực Thanh Nghiêm run lên, tiếng cười trầm thấp phát ra chợt xóa tan bầu không khí gượng gạo lúc này. Đôi mắt cong lên đầy ý cười, khóe môi chợt mở cất lời ấm áp: "Từ rất lâu ta đều biết ngươi thích ta, yêu ta."
Đoan Mộc Ẩn ngượng nghịu đến đỏ bừng như tôm luộc.
"Ngươi a, người khác muốn tán gẫu với ngươi cũng phải trả tiền chứ đừng nói đến giao dịch gì cả, mà ta lại may mắn không tốn xu nào cũng được ngươi quấn lấy bắt chuyện. Một lần, hai lần thì coi như ngươi cao hứng không nhớ thu tiền, nhưng suốt sáu năm đều như vậy thì đến ngu ngốc cũng biết ngươi đối với ta có tâm ý."
Thanh Nghiêm vừa nói vừa nhìn người đang cúi đầu tới mức muốn chôn vào lồng ngực của mình, ánh mắt thoáng qua tia hung quang mà tiếp lời: "Chỉ là ta nói rồi, thậm chí nói rất nhiều lần, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đạt được thứ mà ngươi muốn từ ta. Nam nhân các ngươi đều ghét kẻ hoa tâm, đừng để ta thấy các ngươi dùng mặt nạ dối trá đó nói lời yêu ta."
"Ta không có!" Đoan Mộc Ẩn cuống quýt thốt lên: "Ta không có, ta nói đều là thật lòng. Ta ghét ngươi hoa tâm nhưng ta thật sự yêu ngươi. Ta nói thật mà. Ta..."
Đoan Mộc Ẩn lắp bắp từng câu, vẻ mặt nhăn nhó không biết làm thế nào mới có thể giải thích rõ ràng nên không chú ý đến nụ cười tà tứ trên môi của Thanh Nghiêm.
"Phải làm sao ngươi mới tin ta? Ta hứa sau này sẽ không gây chuyện nữa, sẽ nghe lời của ngươi, ngươi tin ta đi."
"Thật sự?" Thanh Nghiêm nhẹ giọng hỏi lại.
Đoan Mộc Ẩn lập tức gật đầu xác nhận, ánh mắt thấp thỏm mong đợi nhìn Thanh Nghiêm.
"Sau này sẽ không gây chuyện?"
"Ừ."
"Sau này đều nghe lời ta?"
"Ừ."
"Sau này không chiếm địa bàn làm ăn của ta?"
"Ừ."
"Sau này ưu tiên giảm giá khi ta mua tin tức?"
"Ừ."
"Sau này không..."
"Ma Thanh Nghiêm!!!" Đoan Mộc Ẩn hoảng hốt hồi thần gào thét, tay run run chỉ vào Thanh Nghiêm. "Ngươi... ngươi..."
Có chút tiếc nuối khi bị phát hiện quá sớm, Thanh Nghiêm xoa xoa cằm, một tay gạt nhẹ cái tay đang chỉ vào mặt mình ra mà nói: "Ngươi thông minh hơn rồi."
Đoan Mộc Ẩn muốn thổ huyết.
Khốn nạn! Bị lừa rồi!
"Ta còn chưa có chết đâu, ngươi đốt vàng là ý gì hả?" Thanh Nghiêm u buồn mở lời.
Sắc mặt Đoan Mộc Ẩn biến đổi liên tục, hắn khó nhọc cất lời: "Chỉ vì chuyện như vậy..." Mà ngươi khiến ta khóc cả buổi trời?
Thanh Nghiêm hiểu ý nên gật đầu rất vô tư.
"Đồ nhỏ nhen, ích kỷ, ác độc, đê tiện, ngụy quân tử, không biết xấu hổ,..."
"Ta là vậy đó, không thích thì tránh xa."
"So đo với nam nhân, ngươi có còn là nữ nhân không vậy?"
"Ta có phải nữ nhân hay không ngươi thử chẳng phải sẽ biết."
Tĩnh!
Nguy rồi, giận quá mất khôn, ăn nói bậy bạ.
Cười lả giả như chưa từng nói hớ, Thanh Nghiêm ho khan vài tiếng cất lời: "Không đùa nữa. Ta muốn ngươi cùng ta đi đến một nơi."
Đoan Mộc Ẩn phụng phịu nét mặt không nói gì.
Biết hắn đang tính toán theo bản năng gian thương, Thanh Nghiêm vươn tay véo nhẹ một cái vào gò má của hắn mà cười nói: "Theo ta đi gặp cha mẹ."
Lần này, cả người Đoan Mộc Ẩn đỏ bừng như hỏa diễm.
"Đừng lo, phụ mẫu của ta cũng ở đó, ngươi sẽ không cảm thấy xa lạ đâu. Đi với ta được không?"
Đoan Mộc Ẩn ngây ngốc gật đầu.
Thanh Nghiêm cười càng thêm tỏa nắng. "Ngươi vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi thêm chút đi, ngày mai ta đến đón ngươi."
Lại tiếp tục gật đầu.
Chờ khi Đoan Mộc Ẩn hoàn hồn lần nữa thì đã chẳng còn bóng dáng của Thanh Nghiêm đâu cả. Hắn ngơ ngác đứng im tại chỗ.
"Phụ mẫu và cha mẹ có gì khác nhau sao?"
Đáp lại là âm điệu khô cằn của Hàn Quang: [Sau này ra ngoài ngài đừng nói ta là bản mạng khế ước của ngài. Mất mặt chết được!]
"Ý gì hả!!!"
Hàn Quang cắt đứt kết nối tâm linh rồi lảng tránh trong không gian khế ước. Chủ nhân của hắn đúng là ngốc không ai bằng. Chỉ đôi ba câu của Ma Đế đã khiến ngài ấy quên sạch mọi ưu phiền cả tháng qua lẫn oán trách đối với cấm chế ký ức kia, cứ như vậy sẽ bị khi dễ dài dài mất.
"A, nàng ấy có biết chuyện diễn ra sau khi cấm chế bị hủy không? Bọn họ..."
***
Vết cắt xé toạc không gian tạo thành một vòng cung hắc ám hỗn loạn. Sở Lan Tâm vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi, sắc mặt âm trầm nhìn người đối diện. Khắp nơi đã bị phong tỏa, tâm thức lưu động liên tục đánh sâu vào linh hồn của nàng. Cả một vùng âm u của dãy Xám tiếp giáp biên giới Trung An và Đông Ly đều biến thành Ma vực dưới ý niệm của Ma Đế.
"Ngài muốn giết ta." Sở Lan Tâm thản nhiên cất lời, không phải nghi vấn mà là khẳng định. Nàng tiếp lời: "Đáng tiếc lại không thể giết ta."
Thanh Nghiêm cười lạnh nói: "Đúng vậy, không thể giết ngươi được. Cuối cùng ta cũng nhớ ra tại sao ngươi lại là người cho ta nương nhờ nhân sinh khi lịch kiếp. Trải qua hai vạn năm, cuối cùng chúng ta lại tương phùng như thế này."
Nghe vậy, ánh mắt của Sở Lan Tâm tối lại, nét mặt bình thản cuối cùng cũng xuất hiện tia cảm xúc khác thường. Nâng tay chạm nhẹ vào ngực trái, ánh hoàng kim chợt lóe rồi vụt tắt khiến phong ấn giải khai, nàng cất lời rét lạnh: "Nhờ phúc của ngài mà ta mới trở thành Thiên Linh Tâm Chủ. Ma Đế, trăm kiếp đạo tâm là khoảng thời gian ta thống khổ nhất."
Thanh Nghiêm trầm mặc, ánh mắt hơi khép lại che giấu đi cảm xúc đang hỗn loạn.