Một chồng hồ sơ sau khi được Thanh Nghiêm xem qua thì bị phân phát ra thành ba khu riêng biệt. Những nhân viên lâu năm thấy thế đều thấp thỏm liếc nhìn. Tiêu chí phân loại của tổng giám là đạt yêu cầu, tạm ổn và không đạt yêu cầu; hiển nhiên ở thời điểm này, cái chồng hồ sơ không đạt yêu cầu có vẻ cao hơn rất nhiều.
Thuận tay cầm lấy bản báo cáo hay tài liệu nào là Thanh Nghiêm lướt nhìn tiêu đề của nó, sau đó thì thao thao bất tuyệt một phen.
"Cần tôi nhắc lại phòng hành chính - nhân sự có chức năng gì không? Tôi cần tuyển người có tâm có tài chứ không phải có tiền. Nếu bọn họ có tiền thì cần gì đi làm công ăn lương cho tôi nữa. Các anh chị phải tuyển cho tôi nhân tài, thậm chí là hiền tài, không tuyển cổ đông, hiểu không?"
"Kế hoạch marketing trong giai đoạn tới thế này mà các anh chị cũng dám đưa cho tôi xem? Chúng ta cần là cái nhìn của khách hàng và thị trường chứ không cần cái nhìn của anh chị, đừng lấy những thứ quảng cáo vớ vẩn trong giới phim ảnh mang vào đây."
"Hướng đi chính của tập đoàn chúng ta là thị trường bất động sản, anh chị cảm thấy để bộ mặt tập đoàn thế này mà coi được à. Dù là ngóc ngách nhỏ xíu nào đấy ở khuôn viên hay sân thượng thì cũng không được để nó chẳng khác nào thứ gỉ sét hư hại như thế này!"
"Đề án chuyển hướng vào dịch vụ giao thông này rất có sáng ý nhưng vì sao nó chẳng khác nào một xấp giấy nháp được viết lung tung? Anh chị có biết thứ đưa lên cho tôi xem phải là một văn bản khoa học hay không, có biết làm sao để viết ra một văn bản khoa học chuyên ngành không?"
...
Cứ như vậy, từng bản báo cáo được đưa lên là chủ nhân của nó lại cúi đầu xuống hết mức có thể, lẳng lặng làm cái hốc cây để tổng giám của mình trút lời phê bình vào đó. Một vài người lần đầu bị áp lực nặng nề trong cuộc họp thế này thì chẳng mấy chốc đã cảm thấy bản thân bị xúc phạm, nhiều người kém chút đã muốn nói lời phản bác nhưng lại bị đồng nghiệp cản lại lắc đầu ý bảo bình tĩnh.
Lúc này mà cãi lại sếp là người đó xem như xong rồi!
Chờ tới khi đặt phần hồ sơ cuối cùng xuống bàn, Thanh Nghiêm mới hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng. Với tay cầm ly nước nhấp một ngụm, cô thả lỏng người ngồi tựa vào ghế nói: "Tiếp theo, các anh chị có năm phút để ngẫm nghĩ những gì tôi vừa nói sau đó đưa ra phản biện hoặc giải thích."
Lúc này, những thành viên mới lần đầu tiếp xúc với Thanh Nghiêm chợt vỡ lẽ ra mọi chuyện. Thì ra lúc nãy những người kia không cho họ mở lời là vì biết rõ sau khi tổng giám phê bình xong sẽ cho mọi người thời gian phản biện, giải thích. Các thức làm việc thật là... cứng nhắc.
Không để Thanh Nghiêm đợi lâu, tác giả của các bài báo cáo đã lần lượt giải thích và phản biện với cô. Kết quả, có người thành công lui thân, có người thảm thiết tử trận; Thanh Nghiêm sẽ không áp đặt ý tưởng của mình với người khác nếu người đó có khả năng thuyết phục được cô và chỉ ra rằng so với cô, ý tưởng của họ tốt hơn rất nhiều. Cho nên, sau hơn hai tiếng đồng hồ giằng co trong phòng họp, cửa phòng bật mở với vô vàn cảm xúc trên gương mặt của các nhân viên. Nếu thấy ai thở phào nhẹ nhõm rồi hí hửng ôm báo cáo trở về thì chứng tỏ người đó thoát nạn. Ngược lại, ai mặt mày ủ rũ cầm báo cáo chậm rãi đi về thì biết rõ đợt thanh lọc nhân sự của phòng ban đó đã được quyết định.
Đến khi sắc trời đã chập tối, một ngày làm việc ở Nhật Linh khép lại trong muôn vàn sắc thái cảm xúc.
"Chị nên về đi, hai bác sẽ lo đấy." Hồng Thanh khóa chặt cánh tủ đựng hồ sơ rồi quay sang nói với Thanh Nghiêm. Hôm nay khẳng định là chị ấy mới vừa trở về, nếu còn tham công tiếc việc thế này thì không tốt cho lắm.
Thanh Nghiêm bỏ bút xuống rồi ngã người ra sau ghế, sắc mặt mỏi mệt vô cùng. Cô đáp: "Ừ. Em và Trà về cẩn thận."
"Dạ."
Hồng Thanh cúi nhẹ chào Thanh Nghiêm rồi cầm túi xách ra về, bỏ lại căn phòng lạnh lẽo với bóng hình của Thanh Nghiêm như hòa nhập vào tĩnh lặng.
Nhìn màn hình máy tính của mình vẫn tối om, Thanh Nghiêm chán nản tiếc hận. Password là gì... cô quên mất rồi, lúc trước hình như đã cài mấy lớp tường lửa cho nó thì phải?! Có vẻ như cần đi tìm chuyên viên kỹ thuật máy tính hoặc thậm chí là hacker để mở nó ra rồi.
"Chủ nhân, có kẻ theo dõi. Muốn hay không để ta xử họ?"
Thiên Túng đột nhiên lên tiếng chứa đầy sát khí làm Thanh Nghiêm xoay người cho cái ghế chuyển hướng ra sau. Chẳng biết nàng ấy xuất hiện từ lúc nào nữa nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của Thiên Túng, cô biết chắc nàng ấy nhàm chán đến mốc meo rồi.
Hướng mắt nhìn cảnh sắc về đêm trong ánh đèn rực rỡ, Thanh Nghiêm chợt nghĩ ngợi rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Thiên Túng. Cao ốc, đường phố, xe cộ,... mọi thứ thật là sống động nhưng vì sao bản thân vẫn cảm thấy có chút không vui? Là lưu luyến không gian thơ mộng về đêm của nơi đó vẫn là bản thân đã không thể trở lại là Phạm Thanh Nghiêm khi đã trở về nơi này?
"Về thôi."
"Chủ nhân, ta cuối cùng hiểu được tâm tư của ngài." Thiên Túng khô khan cất lời rồi hóa thành đạo sáng biến mất, bỏ lại Thanh Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Bản mạng khế ước ngốc của cô rốt cuộc cũng thông thấu rồi.
Đập vào màng tai là âm thanh inh ỏi của xe cộ lưu thông trên đường, Thanh Nghiêm có chút không vui nhíu mày. Dù vậy thì cô vẫn đứng im lặng trước cổng của tập đoàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh sau đó, một chiếc ô tô đen tuyền điệu thấp dừng lại trước mặt Thanh Nghiêm. Tấm kính dần hạ xuống, một cô gái với mái tóc búi hình củ tỏi ló đầu ra ngoài cất giọng kênh kiệu: "Lên xe! Mình biết cậu chẳng nhớ đường về nhà đâu."
Bĩu môi không thèm so đo, Thanh Nghiêm mở cửa xe sau rồi thoải mái ngồi vào. Chiếc xe ngay lập tức lao nhanh với tốc độ tối đa được cho phép, bụi cuốn mịt mù lan tỏa kéo dài.
"Sương Xương Ương Bướng, vẫn là cậu hiểu mình nhất."
"Đừng có gọi mình bằng cái tên chết tiệt đó!!!" Như Sương đang lái xe, nghe được danh xưng trời đánh kia thì kém chút trật tay lái đâm vào dãy phân cách, thật may là cô nhanh chóng phản xạ vãn hồi tình huống đau thương này. Phía sau, tiếng còi xe vang lên chói tai thể hiện sự bực tức rõ ràng của xe đang chạy phía sau, Như Sương biết chắc tên tài xế đó đang mắng chửi bản thân. Nhớ đến đầu sỏ gây ra chuyện này, cô hằng học quát tháo: "Phạm Thanh Nghiêm, cậu vừa trở về thì muốn kéo mình xuống địa phủ hả? Nói cho cậu biết, mình có thành ma thành quỷ cũng sẽ theo ám cậu cả đời. Cậu còn nợ mình một bộ thí nghiệm tiêu chuẩn của quân lực Mỹ, một chuyến du lịch ở Hà Lan, một vé vào Food Fesst, một bộ chung cư hạng nhất của Nhật Linh,... và còn cả đống bản thảo xếp xó ở nhà chờ cậu thẩm định."
Thanh Nghiêm có chút choáng khi nghe Như Sương liệt kê ra quá nhiều thứ mà bản thân nợ cậu ấy. Không thể nào cô để mình nợ như chúa Chổm được, khẳng định là cậu ấy bịa chuyện rồi.
"Cuối cùng, cấm cậu gọi cái tên khốn khiếp kia. Nó đã là quá khứ, là dĩ vàng rồi!!!"
Như Sương gần như hét toáng lên với cô bạn đang ngồi ở ghế sau. Bốn chữ vàng đó là Nghiêm đặt làm bút danh cho bản thân khi cô còn đang phân vân chọn cái tên nào trên cộng đồng mạng. Chờ tới lúc cô phát hiện thì cái tên đó đã không cách nào xóa nhòa được trong lòng độc giả, thậm chí cô muốn đổi bút danh cũng không được. Cô bạn trời đánh ngồi phía sau kia thuê hẳn một hacker chỉ để làm công việc "củng cố và bảo vệ" cái bút danh luyến láy đó. F*** đồ tư bản chết dẫm!!!
"Sương, mình về rồi."
Bao nhiên oán khí của Như Sương chỉ bằng một câu đơn giản này đã hoàn toàn biến mất. Nhìn về phía trước, qua lớp kính chắn là một thành thị phồn hoa, cô than thở cất lời: "Cậu làm mình khóc rất nhiều có biết không, mọi người trong đội cũng vậy. Chưa từng có đội trưởng nào tệ hại như cậu hết."
Thanh Nghiêm trầm mặc lắng nghe.
"Cậu đột nhiên hôn mê, mình làm mọi cách cũng không khiến cậu tỉnh lại được. Vết thương không bị hở, không nhiễm trùng, không biến chứng hậu phẫu cũng chẳng có viên đạn nào đột nhiên ghim vào người cậu hay hóa độc phẩm nào bị tiêm vào vậy mà tảng băng cậu cứ nằm bất động. Có biết lúc não cậu chết, mình thế nào không? Mọi người thế nào? Hai bác thế nào?"
Như Sương đập mạnh tay vào vô lăng thét lên.
Nhìn vào cái kính nhỏ lắp trong xe, Thanh Nghiêm thấy gương mặt Như Sương đã giàn giụa nước mắt. Cô bạn năng động và vui tươi ngày nào giờ đã là một người phụ nữ chững chạc trước dòng đời phức tạp. Mọi người dù thay đổi nhưng vẫn là những người mà cô từng biết, thay đổi thật sự là chính bản thân cô mà thôi.
Vươn tay gạt nước mắt, Như Sương dằn lại xúc động mà lái xe. Cô nói tiếp: "Hai bác không chịu làm lễ tang cho cậu, không chôn cất cũng chẳng hỏa táng, sau đó họ mất tích một ngày trời. Lúc tụi mình tìm được, họ như già thêm mười tuổi, tiếp đó thì xác cậu cũng biến mất. Là biến mất đó, trước mặt tụi mình. Họ nói cậu trở về với nơi mà cậu thuộc về, nếu cậu còn chút lương tâm thì tương lai sẽ đến thăm mọi người. Lúc đó tụi mình cho rằng hai bác điên rồi, bị cái chết và sự biến mất của cậu làm cho điên rồi."
Một giọt lệ đột ngột rơi xuống khóe miệng, mặn đắng, chua chát; Thanh Nghiêm cúi đầu, cơ thể vây kín trong áp lực nặng nề.
"Nghề của tụi mình vốn chẳng tích được bao nhiêu công đức nhưng cả đội vẫn cố chấp muốn gánh vác cùng cha mẹ của cậu. Một bản hợp đồng dường như chỉ có trong phim ảnh hay tiểu thuyết lại hiện diện trước mắt tụi mình, đơn giản thì cứ ký vào, cũng chẳng ai chết được thì lo làm gì. Cứ xem như tụi mình cũng điên theo cha mẹ của cậu đi, ít nhất thì vẫn còn hy vọng rằng cậu sẽ trở về." Như Sương cười giễu, "Năm năm chỉ như một giấc mộng, trừ hai bác và cả đội, ai cũng cho rằng cậu xuất ngoại làm nhiệm vụ. Đúng là một trải nghiệm tuyệt vời có đúng không?"
"Ừ." Thanh Nghiêm cười khẽ đáp lời, một nụ cười vô cùng ảm đạm.
"Nè, cậu... về đâu? Bao lâu rồi."
Thanh Nghiêm chống tay lên thành cửa, đầu tựa vào đó khép mắt đáp lời: "Lâu lắm, không nhớ được nữa. Nơi mình... về... là Thương Khung."
Két!!!
Xe thắng gấp làm Thanh Nghiêm giật mình một cái, cô oán hận thốt lên: "Lê Như Sương, mình chưa muốn chết."
"Ha ha, xin lỗi." Như Sương cười trừ vội cho xe tấp vào lề đường, hoàn toàn ngó lơ tiếng mắng chửi léo nhéo bên ngoài. Sau đó, cô lập tức chồm người ra sau, đôi mắt mở to thể hiện sự kinh hách mà thốt lên: "Thương Khung? Sẽ không phải Thương Khung của mấy bộ tiểu thuyết mạng đình đám gần đây đi?"
"Mình làm sao biết hiện tại có tiểu thuyết nào đình đám."
"Nói trọng điểm!!!"
Thở dài một cái, Thanh Nghiêm nằm dài xuống băng ghế sau đáp: "Là Thương Khung của cậu đấy."
Như Sương bỗng chốc hóa đá. Thật lâu sau cô mới thoát khỏi kinh hách quá độ mà lắp bắp cất lời: "Cái bản thảo np đó? Nhân vật chính phụ phản diện đều chết hết đó hả? Woa, mình có năng lực nhìn xuyên không gian!!!"
Chợt mở bừng mắt, Thanh Nghiêm ngồi bật dậy hỏi: "Cậu nói chết hết? Rõ ràng lúc cậu đưa bản thảo cho mình, chỉ có một nam chính và một nam phụ chết thôi mà."
"Ờ, còn cái đại kết cục quên ghim vào chung." Như Sương vội đáp rồi hào hứng kể lể, còn không quên tiếp tục cho xe chạy. "Sau khi Doanh Chính chết, Hoài Vũ chết, đến chính nguyên giới tiếp theo là Tường Lâm chết, Nhật Bách chết, rồi đến Nghiêm Tuyệt chết, Chiến Dã chết, tiếp nữa là Gia Hân chết, Tuyết Dao chết, Cẩn Hiên chết, tiếp nữa là Mặc Hi, Tân Kỳ, Đoan Mộc Ẩn, Vũ Thi, Nghiêm Luân,.... cuối cùng là Lan Tâm chết. Đều chết sạch cả, hết truyện."
Mợ nó! Thanh Nghiêm rủa trong lòng. Đây là đại kết cục của cậu? Toàn nhân vật đều chết, chẳng lẽ muốn sang phần hai cho họ hồi sinh rồi chết tiếp à?
"Có lẽ tại cậu đi nên ý tưởng của mình bay hết rồi, chẳng thể nào viết thành tác phẩm được cho nên mình vội sửa bản thảo cho hoàn chỉnh rồi xếp xó ở nhà. Hiện giờ cậu về thì tiếp tục giúp mình đi. À quên nữa, cậu ở Thương Khung vẫn tên Phạm Thanh Nghiêm à? Mấy nhân vật trong bản thảo có thật không vậy? Mong rằng họ không chết, mình muốn gặp chân nhân, muốn thấy mỹ nhân!"
Phân vân không biết có nên nói sự thật cho Như Sương hay không thì Thanh Nghiêm bất chợt nghe Như Sương cười hà hà nói: "Biết cuối cùng cái bản thảo đó ai là trùm cuối không? Mình ghi Nghiêm Thần hồi sinh rồi tung tuyệt chiêu diệt sạch cả bọn. Há há há. Đừng hỏi mình cô ấy hồi sinh như thế nào, chẳng biết đâu."
"Mình ở Thương Khung tên là Vũ Đình Nghiêm Thần."
"Ha... hả???"
Xe lần nữa thắng gấp, Như Sương bỏ Thanh Nghiêm ở giữa đường rồi lái xe đi mất dạng. Hiện giờ cô ấy cần bình tĩnh tiêu hóa lượng thông tin vô cùng lớn vừa được cung cấp. Xung quanh, rất nhiều chiếc ô tô khác cũng chuyển hướng rời đi, Thanh Nghiêm nhìn theo hồi lâu rồi mới cất bước di chuyển. Một đám người đã già cả rồi mà còn lấp lấp ló ló cái gì? Cô cũng sẽ không phạt họ như lúc trước mà. Đồng đội như vậy chẳng biết nên cảm thấy ra sao nữa.
Thanh Nghiêm nhìn ngó xung quanh rồi thở nhẹ một hơi. Cũng may đoạn đường này cô còn nhớ được, qua ngã tư là về đến nhà rồi.
Về nhà...
Cuối cùng ngôi nhà mà trước kia vẫn cho rằng nó lạnh lẽo lại là nơi ấm áp nhất đối với bản thân.
Nặng nề đẩy ra cánh cửa vốn đã bị đóng băng trong trí nhớ, Thanh Nghiêm dè dặt bước vào nhà. Cha mẹ của cô đã ngồi đợi trong phòng khách từ lâu. Ánh đèn lóa sáng khắp nơi mang theo chút âm trầm bao phủ không gian. Không có cảm giác đoàn tụ ấm áp, nơi này bây giờ khiến Thanh Nghiêm cảm thấy như về lại khi xưa sau mỗi tần tan tầm trở về nhà, áp lực, bất lực, tuyệt vọng.
Cô đi đến bên cha mẹ rồi chợt quỳ xuống trước mặt họ nói lời xin lỗi đầu tiên. Tiếp đó, không để cha mẹ nói gì cả, cô bắt đầu kể lại cuộc sống của mình ở Thương Khung, kể lại nó theo chính cảm nhận của bản thân, theo chính cái nhìn của bản thân.
Kể lại một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì mọi người đánh giá về cô.
"Chát!"
Thanh Nghiêm nghiêng đầu qua một bên mím môi không nói gì. Cái tát này đối với cô hiện giờ chẳng gây đau rát gì cả, chỉ sợ tay của mẹ đã sớm đỏ ửng rồi.
Huỳnh Kim Thoa thở hổn hển, tay run run chỉ thẳng vào mặt Thanh Nghiêm cất lời: "Giỏi lắm! Giỏi lắm! Phạm Thanh Nghiêm, từ khi nào con trở nên đốn mạt như vậy!"
Cõi lòng Thanh Nghiêm nhói đau.
"Lừa lọc người khác làm niềm vui, tự cho bản thân là đúng mà áp đặt mọi chuyện, ngạo mạn không tôn trọng người khác,... ở bên đó con sống sung sướng lắm đúng không, thấy bản thân là Đại Đế gì đó nên chẳng coi ai ra gì." Huỳnh Kim Thoa cất cao âm điệu, giọng nói khàn khàn xem lẫn tiếng nấc thê lương. Bà tiến tới siết chặt lấy đôi vai của con gái, gằn từng tiếng một: "Chúng ta trải qua chiến tranh, đi qua đói khổ, chúng ta dạy con cách nhìn của một tầng lớp hạ tiện nhất trong xã hội này nhưng xem ra vinh hoa phú quý ở nơi đó khiến con sa đọa rồi. Chỉ là mẹ có thể hiểu, họ cho con những thứ mà cha mẹ không cho được, con thay đổi cũng là lẽ thường nhưng mà... con nói con day dưa tình cảm cùng lúc với bốn người?"
Thanh Nghiêm cúi đầu xem như cam chịu. Thấy vậy, Huỳnh Kim Thoa dùng sức đẩy mạnh cô ra.
"Hai chữ chung thủy mẹ dạy con bị chó ăn mất rồi sao? Con muốn nghe mẹ mắng con là thứ kỹ nữ, là hạng đàn bà lăn loàn, là loại người khốn nạn đùa giỡn tình cảm của người khác sao?"
"Không... con..." Thanh Nghiêm mấp máy môi không thốt thành lời.
Huỳnh Kim Thoa bật cười như điên loạn. Bà chật vật ngồi xuống ghế sô pha dưới sự giúp đỡ của chồng mình, hai tay ôm mặt khóc thành từng tiếng. Không khí trong nhà lâm vào tình trạng nghẹt thở tột cùng.
"Mẫu thân của con cũng dạy con như vậy sao?"
Ngẩn đầu nhìn mẹ của mình, Thanh Nghiêm cẩn thận đáp lời: "Mẫu thân có dạy, đàn ông chỉ để sủng chứ không phải yêu."
"Vậy thì tại sao con dám nói với mẹ cái chữ yêu đó với bốn người kia!" Huỳnh Kim Thoa buông tay nói một cách chua chát: "Chính mẫu thân con cũng dạy nếu không thể chuyên tâm yêu một người thì đừng bao giờ bắt chữ yêu trên miệng. Con chỉ được phép nói hai chữ trách nhiệm. Nếu cảm thấy mẹ vô lý áp đặt thì con đừng nhìn mặt mẹ nữa, trở về bên kia đi. Đúng là cha con như một!"
"Mẹ!"
Không để Thanh Nghiêm nói thêm gì nữa, Huỳnh Kim Thoa đã đứng lên đi về phòng, bỏ lại Thanh Nghiêm vẫn còn quỳ gối trên sàn và Phạm Thành Nguyên im lặng ngồi trên ghế.
Run rẩy nhìn đôi tay của mình, Thanh Nghiêm thật sự rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc được. Chính bản thân làm gì nên tội, người hiểu rõ nhất không phải là cô sao. Mẹ chỉ là vạch trần tấm màn đen luôn che giấu sự thật mà thôi.
Đột nhiên, đôi tay thô ráp đè nặng trên vai, Thanh Nghiêm hoang mang cất tiếng gọi: "Cha... con sợ..."
Sợ tất cả mọi thứ cô có được đều chỉ là sự miễn cưỡng của mọi người.
"Nghiêm, con chưa từng buông lỏng chính mình để sống cho nên luôn lo được lo mất. Nếu con tệ hại như vậy thì đã sớm bị mọi người xa lánh và căm thù rồi." Phạm Thành Nguyên vỗ nhẹ vào đầu con gái, giọng nói trầm ấm vang lên xoa dịu đi sự run rẩy của con bé. "Nói nghe xem, một người phụ nữ tái giá, cả hai đời chồng đều hết mực yêu thương chồng, tận tụy vì gia đình thì có bị gọi là kỹ nữ hay hạng đàn bà lăn loàn không?"
Thanh Nghiêm lắc đầu.
"Vậy một người đàn ông đã cưới vợ còn ở bên ngoài nuôi tình nhân hoặc ngược lại thì sao?"
Thanh Nghiêm gật đầu.
Phạm Thành Nguyên thở dài. "Cho nên, đa phần mọi người đều chỉ chấp nhận con yêu một người trong một khoảng giời gian và sẽ lên án khi con yêu nhiều người trong cùng một khoảng thời gian. Họ nói đó không phải là yêu mà chỉ là sự ngụy biện cho cái bản chất tham lam của con. Thế nhưng, yêu là gì?"
Thanh Nghiêm như chợt hiểu lời của cha.
Gương mặt âu lo của Phạm Thành Nguyên dần dãn ra, ý cười cũng hiện diện. Ông nói: "Đi nhận lỗi với mẹ của con đi."
"Dạ." Thanh Nghiêm chậm rãi đứng lên. "Lúc nãy mẹ nói cha..."
"À, khi đó con chưa sinh ra, thời còn trẻ ấy mà." Phạm Thành Nguyên lắc đầu cảm thán, bất chợt vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc nhìn con gái của mình. "Mang mấy đứa trẻ đó đến đây đi, cha mẹ muốn xem thử tụi nó là dạng người thế nào. Nhớ, phải xin phép gia đình người ta đàng hoàng, cấm con dụ dỗ hay bắt cóc hoặc gì đó tương tự. Bắt đầu với đứa nhỏ nhất đi, tên gọi Đoan Mộc Ẩn hả?"
"... dạ." Thanh Nghiêm đáp lời ỉu xìu nhìn theo bóng lưng của cha mình. Bất chợt, một đoàn sáng ấm áp xuất hiện cọ nhẹ vào gò má của cô khiến cõi lòng hư thoát dần trở nên nhẹ nhõm.
"Hài tử, họ nói không sai và ta muốn con vượt qua tình kiếp này. Đây là lý do ta chọn Thương Khung. Tuy nhiên, ta vẫn sẽ tôn trọng quyết định của con."
Thanh Nghiêm khẽ khàng nói tiếng cảm tạ, cả người vùi trong sự che chở của mẫu giới.
Đi thôi, về Thương Khung.