[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 137 : Cường thế trở về




Thanh Nghiêm thong thả đi tìm một chỗ thanh vắng rồi lập tức tạo kết giới bao quanh mà ngắm nhìn bản thân một chút. Chiến bào hắc sắc hoa lệ này thật là quá rêu rao, cũng may là đến nhầm khu vực đang diễn ra cosplay không thì bản thân thảm. Quên mất trang phục ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thở dài một cái, Thanh Nghiêm cảm nhận xem linh khí ở đây có đủ để bản thân lấy đem ngưng tụ ra một bộ y phục bình thường hay không, sau đó thì cô nhíu mày trầm ngâm. Linh khí ở Trái Đất thật sự là quá loãng.

Hết cách, một thông đạo thời không chợt mở ra mang theo vô vàn ma lực ùa tới. Thanh Nghiêm khẽ động ngón tay một chút, toàn bộ ma lực này đã thanh thế cho chiến bào trở thành một bộ y phục công sở thanh lịch vừa khít với cơ thể của bản thân. Cử động một chút, cảm thấy có thể hoạt động thoải mái, cô hài lòng đóng lại thông đạo và ngay sau đó là hàng chục người lạ mặt đã vây kín bản thân không một kẽ hở. Tất cả họ đều cúi chào cô rồi nhanh chóng lùi sang hai bên, trả lại không gian thư thái và trang trọng nhất có thể.

Chớp mắt ngạc nhiên, Thanh Nghiêm chợt nở nụ cười. Cô mở lời trước: "Thủ hộ giả của Trái Đất sao?"

Những người kia xoay mặt nhìn nhau cuối cùng một người đàn ông trung niên tiến lên phía trước. Ông cúi chào theo lễ thức của tây phương rồi mới đứng thẳng người nói: "Đúng vậy, Ma Đế."

"Được rồi, đừng câu nệ như vậy." Thanh Nghiêm buồn cười cất lời rồi đi đến cạnh người đàn ông trước mặt. Cả hai xem như đạt thành nhận thức mà cùng đi song song. Sau đó, Thanh Nghiêm nói tiếp: "Đến đây chỉ vì việc tư, ai làm gì thì cứ làm như bình thường là được."

"Vậy ngài có cần chúng tôi giúp gì không?" Người đàn ông đề nghị.

Lúc này, Thanh Nghiêm chợt dừng chân, xấu hổ cất lời: "Có thể mượn một người dẫn tôi đến tập đoàn Nhật Linh được không?"

Rời đi lâu quá đến đường về nhà hay công ty cô đều quên mất rồi.

"Tất nhiên là được." Người đàn ông vui vẻ gật đầu rồi quay về bên phải khẽ gọi: "An Nhiên, cô đi cùng Ma Đế."

Một cô gái điềm tĩnh đoan trang bước ra cung kính cúi chào rồi đi đến bên cạnh Thanh Nghiêm. Sau đó, cả hai nói lời tạm biệt rồi và khỏi khu đường phố náo nhiệt này. An Nhiên dẫn Thanh Nghiêm đến một bãi đậu xe rồi lái chiếc ô tô màu đen đến bên cạnh cô. Rất tự nhiên mở cửa ngồi vào trong, Thanh Nghiêm thắt dây an toàn rồi để cho tài xế miễn phí đưa mình đi.

"Ngài thật khác so với những gì tôi biết."

Thanh Nghiêm không nói gì, chỉ đợi cô gái bên cạnh tiếp lời.

"Năm xưa, ông Phạm Thành Nguyên và chúng tôi gặp nhau như duyên phận để tìm hiểu về sự việc của ngài. Có thể nói, hai mươi bảy năm mà ngài ở Trái Đất với thân phận Phạm Thanh Nghiêm, năm người trong nhóm chúng tôi đã có cái nhìn khái quát về ngài... lúc đó." An Nhiên vừa lái xe vừa nói, cuối cùng cười nhẹ một cái. "Hiện tại ngài cho tôi cảm giác rằng tất cả những gì chúng tôi phán đoán và hiểu biết chỉ là một thước phim mới đi vào mở đầu."

Không đáp, Thanh Nghiêm nghiêng đầu nhìn cảnh vật qua lớp cửa kính. Mọi thứ xa lạ lại quen thuộc vô cùng, cứ như rằng thời gian ở Thương Khung chỉ là một giấc mộng dài mà thôi. Than nhẹ một tiếng, cô khép mắt lại.

Biết Thanh Nghiêm không muốn nghe thêm nhưng An Nhiên lưỡng lự hồi lâu vẫn nói tiếp: "Tôi không biết ngài đã trải qua những gì, cũng không có tư cách khuyên bảo ngài nhưng là... có lẽ ngài biết rõ bản thân nên làm thế nào để sống được thoải mái nhất."

Khóe môi Thanh Nghiêm cong lên một nụ cười đầy ý vị.

Không khí trong xe lâm vào tình trạng căng cứng và nặng nề. Tuy nhiên không lâu sau, tình trạng này bị phá vỡ khi xe dừng lại trước một tòa cao ốc rất lớn.

Thanh Nghiêm trầm mặc ngồi nhìn cao ốc này qua cửa sổ đã hạ kính che, hàng loạt cảm xúc hỗn loạn nháy mắt xâm chiếm cõi lòng. Bên cạnh, An Nhiên cũng có chút phức tạp nhìn ra ngoài, sau đó không tiếng động thở dài cất lời: "Khóa thời gian hỗn loạn, thật may là nó chỉ khiến ngài rời đi Trái Đất năm năm..." Mà không phải là năm mươi năm.

Không biết vì sao rất muốn cười, Thanh Nghiêm tự giễu vài tiếng rồi mở cửa xe.

"Cảm ơn."

Dứt lời, cánh cửa bị đóng lại dứt khoát, người thì đã rời đi được một đoạn khá xa. Thấy vậy, An Nhiên lẳng lặng lái xe rời đi, tay phải chợt chạm lên một xấp hồ sơ không biết xuất hiện từ lúc nào. Bên trên trang giấy đang mở xoay vòng một hình ngôi sao năm cánh, tức thì hàng loạt dòng chữ thanh thoát hiện ra. Cuối trang giấy hiện rõ hai khung chữ ký, một đề tên An Nhiên, một đề tên Phạm Thành Nguyên.

Chờ khi hình ngôi sao biến mất, các dòng chữ theo đó cũng hóa hư vô, đọng lại trên trang giấy chỉ còn bốn chữ in hoa rõ to: Hợp đồng kết thúc!

Trong lúc này, Thanh Nghiêm nhà chúng ta đã khí phách cao điệu bước vào công ty. Với vóc dáng đúng chuẩn người mẫu thậm chí gương mặt hiện tại đặt ở Trái Đất được xem là vô cùng tuấn tú, cô thành công thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Bộ trang phục công sở màu đen thanh lịch kèm theo chiếc áo vest tinh tế, váy đen cổ điển ôm gọn đến đầu gối, đôi giày cao gót hạ từng bước xuống nền vang lên từng tiếng thanh thúy hòa cùng tự thân khí tràng uy nghiêm làm người xem không tự giác im lặng chờ cô bước qua.

Tại quầy lễ tân, thiếu nữ cố gắng gượng dằn lại cảm xúc dân trào như nhìn thấy thần tượng mà vội chạy theo Thanh Nghiêm. Cô lắp bắp thốt lên: "Thật xin lỗi, cô có hẹn trước k..."

"Tổng giám!?"

Tiếng gọi kinh hỉ này vang lên làm mọi người hướng mắt về phía thang máy vừa mở cửa.

Mộc Trà vội nói lời chào với người bên cạnh rồi nhanh chóng chạy đến chỗ của Thanh Nghiêm. Cô vui vẻ đến nỗi hai tay quơ loạn xạ cuối cùng dưới ánh nhìn cảnh cáo của Thanh Nghiêm, cô lập tức đứng nghiêm cất lời: "Tổng giám, mừng cô trở về."

"Đi thôi."

Mộc Trà nghe vậy thí điên chạy theo Thanh Nghiêm tiến vào thang máy, bỏ lại phía sau biết bao cái ánh nhìn trợn tròn của mọi người.

Tổng giám của tập đoàn Nhật Linh hình như trước giờ chỉ có một người duy nhất đi?

Sau vài phút yên lặng, cả đại sảnh sôi trào tiếng bàn tán, đặc biệt là về phía các nhân viên. Bọn họ đa phần đều mới được tuyển vào hai ba năm, dù cảm thấy quái lạ khi một tập đoàn lớn thế này mà vị tổng giám chẳng thấy xuất hiện lần nào nhưng uy danh của người này vẫn nghe hoài mỗi ngày, nghe riết rồi tự nhiên cảm thấy vị tổng giám bí ẩn chẳng khác nào tu la đòi mạng.

Không ngờ hôm nay gặp dược danh nhân bất ngờ như vậy thật sự là có chút không ăn nhập gì với tưởng tượng. Người đâu mà... đẹp trai quá đi mất!!!

Lúc này trong thang máy, Mộc Trà nhanh chóng hội báo tóm tắt tình hình trong năm năm qua của tập đoàn cho Thanh Nghiêm nghe, còn không quên oán hận vài câu. Liếc nhìn sếp của mình không những ngày càng đẹp mà vẻ mặt lạnh lùng lúc trước càng thêm thăng cấp, cô than thở trong lòng.

Sếp à, cứ như vậy thì lại có thêm mấy cây si trồng trước phòng làm việc của sếp nữa rồi. Dạo này rất lưu hành tư tưởng 'bá đạo tổng giám đốc tiểu kiều thê' đấy sếp!

Liếc mắt quỷ dị nhìn trợ lý của bản thân, Thanh Nghiêm cảm thấy cần phải đem cô ấy đi huấn luyện lại, cũng không biết trong năm năm này cô ấy đã bị tiêm nhiễm những thứ tư tưởng quái lạ nào vào đầu nữa.

Một tiếng 'đinh' vang lên, cửa thang máy hé mở, Thanh Nghiêm cùng Mộc Trà thong thả bước ra rồi đi về phía căn phòng lớn nhất ở tầng lầu này.

"Đúng rồi tổng giám, trưa nay đại hội cổ đông..."

"Trước không vội." Thanh Nghiêm vừa đi vừa lạnh nhạt nói. "Hồng Thanh luôn trực tại phòng đúng không?"

Mộc Trà gật đầu đáp. Hồng Thanh là thư ký riêng của tổng giám, còn bản thân là trợ lý của cô ấy. Năm năm qua hai người bọn cô bị điều về bên chủ tịch, hiện giờ tổng giám trở về thì cũng đến lúc trở lại đúng cương vị của mình. Dù sao cả hai đều do một tay tổng giám đào tạo, nói theo cách của cô ấy là: Thủ hạ của tôi, người khác lấy quyền gì sử dụng miễn phí?

Mặc dù người khác ở đây là... cha của sếp.

Phòng làm việc gọn gàng đến mức trống trải, chỉ một bàn làm việc đơn giản, một dãy bàn máy tính hiện đại, một tủ hồ sơ và một kệ sách cỡ lớn. Không hoa lá điểm tô, không vật phẩm phong thủy, không tranh ảnh màu mè,... căn phòng hiện ra với tông màu đen trắng gần như là khô khan. Điều này đủ để thấy lúc trước Thanh Nghiêm sống đơn điệu tới mức nào.

Hồng Thanh đang sắp xếp lại lịch trình cho chủ tịch, bất chợt nghe tiếng cửa mở thì ngẩn đầu lên, sau đó cô ngơ ngác bất động. Ước chừng vài giây, cô lập tức đứng bật dậy vội đi đến trước mặt Thanh Nghiêm mỉm cười tiếp đón: "Tổng giám, mừng cô trở về. Tôi lập tức đi lấy báo cáo cho cô."

Dứt lời, Hồng Thanh đã nhanh chóng đi đến tủ hồ sơ rồi mở khóa rất nhiều ngăn, cuối cùng lấy ra vài xấp hồ sơ dày cộm đặt lên bàn làm việc. Lúc này, Thanh Nghiêm đã ngồi vào vị trí của mình từ lâu, thản nhiên cầm lấy xấp hồ sơ đầu tiên bắt đầu xem xét. Bên cạnh, Mộc Trà từng bước giải thích cặn kẽ tình hình theo từng bản báo cáo.

Điểm qua từng năm, Thanh Nghiêm nhíu mày day day thái dương rồi cất lời: "Đem danh sách các cổ đông và nhân sự hiện tại đến đây, nhớ kèm theo hình. Lâu quá nên tôi quên mất họ trông như thế nào rồi."

Hồng Thanh nghe vậy chợt cảm thấy bi ai cho mọi người trong công ty, đặc biệt là các vị cổ đông.

"Lấy cả tài liệu thị trường giao dịch, thống kê biến động doanh thu, mức hối đoái ngoại tệ, danh mục các công ty khác cùng hoạt động của họ,... còn gì nữa?" Thanh Nghiêm liệt kê hàng loạt thứ cần xem, buồn bực ngẫm nghĩ rồi chợt tiếp lời: "Giáo trình quản trị kinh doanh."

Mộc Trà nghe vậy cho chút không xác định mà hỏi lại thông qua ánh mắt. Sếp à, mới có năm năm thôi, cô rốt cuộc ở quân đội làm cái gì mà đến tri thức quản trị cũng quên rồi?

Nếu có thể, Thanh Nghiêm thật sự rất muốn nói 'Tôi đi tu tiên hơn ngàn năm mới về' nhưng ngẫm lại thì thôi, phong cách lạnh lùng cứng nhắc hiện tại của bản thân không thích hợp để nói giỡn.

Dù nghi hoặc thế nào thì Hồng Thanh và Mộc Trà vẫn làm hết sức giúp Thanh Nghiêm "ôn tập kiến thức cơ bản" và "nhận diện nhân sự trong công ty" một cách nhanh nhất có thể. Thanh Nghiêm cũng lạy ơn trời trí nhớ bản thân không đến nỗi tệ nếu không thì cái chức tổng giám này khẳng định sẽ thoát khỏi tay của cô.

Mãi đến khi Thanh Nghiêm mệt mỏi ngã người ra sau ghế thì mới phát hiện thời gian đã trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ. Cô thở ra mệt mỏi. Sống an nhàn lâu quá nên giờ có chút không thích ứng được rồi. Thật muốn bỏ chạy khỏi công ty.

"Ôi, đại hội cổ đông đã bắt đầu rồi." Mộc Trà chợt nhìn đồng hồ rồi thốt lên. Cô bất an vội nhìn Thanh Nghiêm mà nói: "Thời gian trước, Hội đồng quản trị luôn làm khó dễ chủ tịch, các kế hoạch định hướng đưa ra đều bị giằng co rất lâu mới lấy được sự tán đồng và ngăn họ động tay động chân. Hơn nữa, chủ tịch hiện giờ chỉ còn nắm giữ 28% cổ phần, phu nhân giữ 12%."

Khi tổng giám đột ngột rời đi, điều hành tập đoàn giao lại cho chủ tịch. Thời gian đầu vẫn rất tốt nhưng sau đó có một lần cổ phiếu rớt giá, các tập đoàn lớn nhìn chằm chằm muốn bước một chân vào khiến nội bộ khi ấy một lần nữa bất ổn, cổ phần của các vị cổ đông lại phân tán sau đợt bị tổng giám "thu gom" trước đó. Nếu không phải tổng giám nắm giữ 15% cổ phần đồng thời ủy quyền cho chủ tịch quyết định phiếu bầu trong các cuộc họp thì Nhật Linh đã sớm đổi chủ rồi.

Nghe Mộc Trà kể lại ngắn ngọn súc tích, Thanh Nghiêm hạ sắc mặt suy tư. Lúc trước cô chỉ lấy được 5% cổ phần, 7% còn lại đã bị bọn gian thương kia dùng con đường đen tối đoạt đi trước. Nếu lúc đó bản thân đừng quá chính trực thì hiện tại cũng không phải phiền lòng vì vụ này nữa rồi. Thật là mệt tâm!

Lần này, bằng mọi thủ đoạn phải khiến số cổ đông giảm còn không quá mười lăm người!

Đứng đối diện, Hồng Thanh và Mộc Trà chợt thấy lạnh sống lưng, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người sếp nhà mình. Gương mặt lạnh lùng tuấn tú của sếp lúc này quá dọa người, khẳng định đợt "đổ máu" kế tiếp của công ty sắp đến rồi.

"Trà, theo tôi đi họp cổ đông." Thanh Nghiêm chợt cười lạnh đứng lên, "Thanh, thông báo xuống, bốn mươi phút sau họp ban giám đốc."

"Vâng."

***

Không khí trong phòng họp lâm vào tình trạng giằng co, bên trên màn hình chiếu là các số liệu và biểu đồ liên tục chuyển động. Phạm Thành Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa, vị trí đầu tiên bên trái là Huỳnh Kim Thoa, bên phải bỏ trống, sau đó kéo dài tiếp là gần hai mươi vị cổ đông ngồi đều hai bên.

Vỗ mạnh tay lên xấp hồ sơ, Nguyễn Kế Nghiệp hầm hừ cất lời: "Chủ tịch, các dự án đầu tư này đã gây ra thất thoát không nhỏ, ông không có lời giải thích nào sao?"

Phạm Thành Nguyên chậm rì rì đáp: "Giải thích? Các dự án bất động sản không có vấn đề gì, nguyên nhân là lúc thi hành có người động tay động chân thôi. Các ông biết rõ chuyện này hơn tôi chứ?"

"Ông..." Nguyễn Kế Nghiệp tức giận khiến mặt đỏ bừng bừng tuy nhiên vẫn cố trấn tĩnh không làm căng mọi chuyện, nắm tay đã siết chặt thành quyền. Xung quanh, mọi người nghiêng ngả cái đầu bán tán xì xào, có người hoảng hốt, có người phẫn nộ, có người thờ ơ,... đủ thể loại.

Thấy vậy, Huỳnh Kim Thoa nheo mắt suy tư, tay lật nhẹ vài tờ hồ sơ một cách tùy ý. Mấy năm qua không ít người muốn chiếm giữ Nhật Linh làm của riêng, hoặc chia cắt nó để chiếm lợi nhuận, tất nhiên thân là cổ đông thì có ý nghĩ này cũng không quá bất ngờ. Chỉ là họ không nên kéo tập đoàn vào nguy nan để trục lợi, một bọn đàn ông đến chết cũng muốn giữ cái thứ sĩ diện và quyền lực ảo.

"Nhưng dù thế nào thì chủ tịch cũng phải tìm cách giải quyết chuyện này."

"Đúng vậy, đừng để chúng tôi cảm thấy ông không còn đủ khả năng để điều hành tập đoàn."

"Mấy người nói thì hay lắm, lúc đầu là ai tán thành thông qua các dự án này?"

"Điều lệ đối với các cổ đông ông sẽ không quên đi, chủ tịch?"

"Nói gì vậy, mấy ông biết gì về điều hành tập đoàn mà lên giọng ở đây!"

...

Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc đã tranh cãi gay gắt làm Phạm Thành Nguyên và Huỳnh Kim Thoa bực tức không hề nhẹ. Ngay lúc hai vợ chồng muốn trấn áp bọn người phiền nhiễu này thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Hai tiếng 'cốc cốc' rất nhẹ nhàng nhưng quỷ dị lại khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều nghe được. Không để họ lên tiếng tiếp, cánh cửa mở rộng.

Chờ đến khi nhìn thấy người đang tiến vào, căn phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ. Phần lớn các cổ đông đều ngậm miệng như hến, một vài cổ đông khác dù không biết đó là ai nhưng thấy những người ngạo mạn hống hách kia đều co quắp ngồi yên thì cũng chợt thấp thỏm trong lòng.

Rất tự nhiên ngồi vào ghế đầu tiên dãy bên phải, Thanh Nghiêm vươn tay tiếp nhận hồ sơ Mộc Trà đưa tới rồi bình thản xem xét. Ước chừng mười phút sau, cô đóng nó lại và cất lời: "Xin lỗi vì đến trễ. Lâu rồi không gặp, thật thú vị khi thấy đại hội cổ đông có thêm rất nhiều gương mặt mới."

Âm tiết cuối cùng nhẹ như gió thoảng nhưng khiến không ít người giật thót một cái.

Hôm nay là ngày trời đánh gì vậy, sao cái tảng băng này lại trở về? Tưởng cô ta sớm chết ở cái xó xỉnh nào của quân đội rồi chứ!!! Các cổ đông "cũ" oán hận trong lòng.

"Đừng im lặng như vậy, chúng ta chỉ còn hai mươi phút cho cuộc họp này."

"Cô..."

Rất nhiều người phẫn nộ nhưng không dám phản bác thêm lời nào. Họ đều hiểu được, lấy phong cách hành sự của người này thì sau khi giải quyết ban cổ đông sẽ tới ban giám đốc.

Vẻ mặt vẫn duy trì sự lạnh lùng, Thanh Nghiêm không để tâm tới những nhiễu loạn nhỏ mà bắt đầu nói: "Thất thoát vốn, bãi công, tai nạn lao động, chúng ta bắt đầu với ba vấn đề này trước. Như quy định cũ, ai làm sai thì sa thải.

"Nhưng..."

"Chú ý, tôi không hỏi ý kiến các cổ đông, tôi chỉ đến thông báo tình hình của tập đoàn và hướng giải quyết."

"Quyết định của..."

"Vị cổ đông lạ mặt này, quyền quyết định của tôi là từ 55% cổ phần." Thanh Nghiêm liếc nhìn cảnh cáo người đàn ông vừa lên tiếng, "Có cần tôi nói cho ông cha mẹ tôi là ai không? Nếu không thì im lặng mà nghe."

Sau đó, không ai nói gì nữa, chỉ dành nghẹn một bụng tức hằng học "lắng nghe". Lúc này, chỉ có cha mẹ ai kia là hơi cúi đầu cười hả hê. Bọn họ vì bận tâm giao tình với nhiều người nên không thể hành xử quá quyết liệt nhưng con bé thì không, nó hoàn toàn chẳng cho ai mặt mũi đâu.

"Vấn đề cổ phiếu rớt giá, sau cuộc họp ban giám đốc sẽ đưa kế hoạch mới nhất đến tay mỗi người, đảm bảo khống chế được tình hình. Hội đồng quản trị cũng nên cân nhắc lại vì sắp tới chúng ta sẽ rà soát doanh thu để phát hành cổ phiếu mới. Mọi cổ đông sẽ có quyền ưu tiên như nhau."

Tiếng xì xào lại nổi lên bất chấp cái tảng băng di động đang ở trước mặt, toàn bộ cổ đông đều tự tính toán trong đầu, ánh mắt dò xét nhìn về Thanh Nghiêm.

Hoàn toàn bỏ qua hàng chục con mắt đang dán trên người mình, Thanh Nghiêm tiếp tục nói: "Các dự án đầu tư trước đó hay sắp tới tôi đã xem qua và tất nhiên chỉ muốn nói thế này, dù là đầu tư một tỷ hay một trăm tỷ đồng hoặc hơn thì chúng ta vẫn là công dân lương thiện, có việc gì cấp bách thì cứ gọi 113. Hội đồng quản trị lưu ý việc này."

Sắc mặt khá nhiều người lập tức vặn vẹo khi nghe những lời đó, tất nhiên hai vợ chồng chủ tịch kém chút đã cười thành tiếng.

Thời gian cứ thế điểm từng giây từng giây, áp lực trong phòng họp càng lúc càng nặng nề, vang vọng chỉ có tiếng nói bình thản của Thanh Nghiêm cùng lời phụ họa của Phạm Thành Nguyên. Cho tới lúc được Mộc Trà ra hiệu đã hết giờ, Thanh Nghiêm mới đóng lại tài liệu trước mặt. Nhìn khắp phòng một lượt, cô nói: "Đại hội cổ đông hôm nay có vẻ không quá tốt đẹp, thậm chí chưa đề cập đến những vấn đề chủ chốt cần để mở ra cuộc họp này. Sau ngày hôm nay khi họp ban giám đốc để kiểm tra lại tình hình trong năm năm qua, tôi muốn chúng ta sẽ có một đại hội cổ đông khác tốt hơn cùng với họp hội đồng quản trị và một cuộc tổng duyệt đối với ban giám đốc cũng như toàn công ty. Mọi người nhớ đừng đi du lịch đâu đó quá xa đấy."

Không ít người đã bực tức muốn đứng lên rời khỏi phòng ngay lập tức.

Thấy vậy, Phạm Thành Nguyên cười tủm tỉm cất lời: "Nếu mọi người không còn ý kiến gì thì cuộc họp hôm nay sẽ chấm dứt tại đây. Như thường lệ, mời kiểm tra biên bản và ký vào."

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại người nhà ba người Thanh Nghiêm, cánh cửa được Mộc Trà cẩn thận đóng lại, không khí nháy mắt lại bị đông cứng.

Thanh Nghiêm nhìn cha mẹ của mình, lưỡng lự hồi lâu mới chậm chạp đi đến ôm chầm lấy hai người họ. Cô mím chặt môi không nói lời nào, khóe mắt đã ửng đỏ từ lâu. Cảm nhận từng cái vỗ nhẹ trên lưng, lắng nghe những tiếng thở dài nghẹn ngào, lòng cô bỗng nhiên đau nhói.

Mái tóc họ đã điểm hoa râm từ lâu, những nếp nhăn trên trán, nơi khóe mắt, nỗi buồn u uất phản phất trên gương mặt, tất cả ngay từ khi vừa bước vào căn phòng này đã khiến cõi lòng cô như bị ngàn cân đè nặng. Hơn nửa đời người, cha mẹ dường như chỉ vì đứa con ngu ngốc này mà vất vả ngược xuôi.

"Mọi người chỉ biết con chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài." Phạm Thành Nguyên khàn giọng cất lời, tay liên tục vỗ về cô con gái của bản thân. "Phạm Thanh Nghiêm chưa từng chết, có hiểu không?"

"Dạ."

Cái giá phải trả để thay đổi chuyện này là gì, cô không muốn biết nữa.

"Con gái lớn rồi, đi đâu thì cũng phải nhớ mà về nhà có biết không?" Huỳnh Kim Thoa ôm lấy Thanh Nghiêm, đầu tựa vào vai cô khẽ khóc mà căn dặn.

"Dạ."

Rồi sau đó chẳng ai nói thêm gì nữa cả. Mãi đến khi khống chế được cảm xúc của bản thân, Thanh Nghiêm mới buông cha mẹ của mình ra lẳng lặng nhìn họ. Lúc này, một tiếng gõ nhẹ vang lên nơi cửa, cô biết đã đến lúc đi xử lý cái ban giám đốc. Thu lại toàn bộ biểu cảm, cô ôn tồn nói: "Ở đây cứ để con lo, cha mẹ về nhà nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, đừng nặng tay quá đấy." Phạm Thành Nguyên gật đầu đồng ý. Ông cũng không muốn ngày mai đi làm lại phát hiện nhân sự của tập đoàn giảm đi một nửa đâu.

Thanh Nghiêm bật cười rồi xoay người bước đi. Hôm nay chỉ là cảnh cáo họ một chút thôi, cô sẽ không làm nghiêm trọng vấn đề lên đâu.

Bất chợt, phía sau vang lên câu hỏi đầy oán trách của Huỳnh Kim Thoa.

"Nghiêm, con rể của mẹ đâu?"

Bước chân của Thanh Nghiêm bỗng chốc hóa đá.

Huỳnh Kim Thoa nheo mắt hỏi tiếp bằng chất giọng nguy hiểm: "Đừng nói với mẹ là con ở bên kia lâu như vậy vẫn chưa gả ra ngoài đấy?"

"Là cưới, không phải gả." Phạm Thành Nguyên đứng bên cạnh sửa lời.

"À nhầm, cưới chồng. Cái đầu hủ nút của con sẽ không tệ đến mức dọa bỏ chạy hết bọn con trai bên đó đi? Cùng tuổi với cha mẹ, con cháu người ta đã đầy nhà."

"Chuyện này con sẽ giải thích sau."

Dứt lời, Thanh Nghiêm bỏ đi một mạch.

Nhìn con gái của mình đi mất, hai vợ chồng đăm chiêu suy nghĩ. Dựa theo bản tính cố chấp cứng đầu đến mức trăm chiếc xe tải cũng không kéo về được của con gái, họ dám chắc đến chín phần cái chuyện tình cảm này là do con bé sai trước.

Bất chợt lúc này, Phạm Thành Nguyên chợt thốt lên: "Có lẽ không phải do nó mà là do tư tưởng. Lúc trước bà dạy nó tình yêu đôi lứa là thứ viễn vông và vô cùng nguy hiểm còn gì."

"Nói tôi còn không bằng nói ông." Huỳnh Kim Thoa trợn trắng mắt nhìn chồng mình, "Chính ông dạy nó tình yêu đôi lứa chỉ là một dạng lợi dụng lẫn nhau được người ta ngầm chấp nhận đến hết đời còn gì."

Hai vợ chồng không ai nhường ai, ánh mắt đầy trách móc nhìn đối phương. Cuối cùng, họ đồng loạt thở dài và rời khỏi phòng họp. Thôi thôi, con hư là tại cha mẹ, bọn họ dạy dỗ lại con bé còn không được sao.

Trong lúc Thanh Nghiêm trên đường tiến vào phòng họp chuẩn bị cho ban giám đốc, vợ chồng Phạm Thành Nguyên than ngắn thở dài trở về nhà, các cổ đông nghẹn một họng máu cầm bản sao tốc hành biên bản cuộc họp cổ đông trên tay thì toàn thể tập đoàn từ trên xuống dưới đang loạn thành một đoàn.

"Nhanh lên, nhanh lên, báo cáo năm năm qua đã sửa xong đưa? Đưa cho tôi gấp!"

"Kiểm tra thống kế số liệu và doanh thu xong chưa, nhanh đưa cho tôi!"

"Các biên bản xử phạt pháp lý đâu rồi, mau đi tìm!"

"Cập nhật hệ thống số gấp rút lên!"

...

"Em à, nhanh chuẩn bị hồ sơ xin việc cho con mình rồi lập tức bảo nó cầm hồ sơ đến tập đoàn nghe chưa. Nếu anh bị đuổi việc thì may ra còn có nó an ủi."

"Ba ơi, lần trước cái công ty gì đó ba muốn con chuyển qua còn cơ hội không, nếu còn thì tranh thủ giữ giùm con, lỡ may bị đuổi việc thì còn có chỗ mà đi."

"Con trai, nhanh chóng làm hồ sơ xin việc đi. Hôm nay tập đoàn chỗ ba khẳng định sẽ khuyết rất nhiều vị trí."

"Bà nhanh đến tập đoàn, hôm nay có cơ hội xin việc cao lắm. Cứ tin tui!"

"Lần trước mày muốn thành lập công ty, có còn vị trí trống nào không? Lỡ tao bị đuổi thì cho qua ở nhờ với."

...

Rất nhiều nhân viên sững sờ nhìn cấp trên và đồng nghiệp của mình hoàn toàn mất đi bộ dạng kiêu ngạo thường ngày mà gào thét chạy tới chạy lui loạn xạ, có một loại cảm giác quá không chân thực hiện trong cõi lòng. Chỉ là một cuộc họp ban giám đốc khẩn mà thôi, cần thiết phải như vậy sao? Còn hơn cả cái chợ!

Thấy bọn "ma mới" cứ ngao ngáo như từ trên trời rớt xuống, một vài "ma cũ" không đành lòng nên tiến đến phổ cập tri thức một lần nữa cho đàn em.

Người thanh niên ôm xấp hồ sơ vừa kiểm duyệt nhanh như gió vừa nói: "Nếu là năm năm trước, họ sẽ không hoảng loạn như vậy. Chỉ cần tổng giám mở họp ban giám đốc thì họ lập tức có được trên tay những tài liệu cần thiết và hoàn thiện nhất để trình lên cũng như luôn trong tâm trí sẵn sàng trả lời chất vấn. Đáng tiếc năm năm qua sống an nhàn hơn, không có tổng giám như con dao kề sát cổ mỗi ngày nên có phần lơi lỏng."

Một thiếu nữ khác đi ngang qua nghe vậy thì cười khẽ rồi ngồi vào bàn làm việc, tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím với các số liệu chạy chi chít trên màn hình. Cô nói: "Tổng giám luôn bảo mọi người ghi nhớ, vì là tập đoàn tư nhân nên cô ấy lúc nào cũng có thể đuổi người. Làm tốt thì ở lại, phá hư chuyện thì cút xéo; nguyên văn đấy. Nhưng phải công nhận khi đó, cả tập đoàn mình thật sự là môi trường làm việc vô cùng tốt không thua gì các tập đoàn nước ngoài."

Nghe thế, rất nhiều người đều lên tiếng cho rằng như vậy là quá hà khắc. Bọn họ đi trên thương trường, không phải là lính trong quân đội. Thời đại ngày nay là dân chủ và tự do, Nhật Linh cứ làm việc như vậy mà vẫn còn tồn tại được cũng là kỳ tích.

Những nhân viên lâu năm lắc đầu giải thích.

"Công việc của mọi người lúc trước đều được kiểm soát rất chặt chẽ, tổng giám sẽ không cần mọi người báo cáo sai phạm bởi vì nếu có thì nó đã nằm trên bàn của cô ấy dưới dạng tài liệu mật. Đối với những việc không gây ảnh hưởng lớn đến người khác và tập đoàn thì tổng giám sẽ nhắm mắt bỏ qua. Tuy nhiên, báo cáo nộp lên thì tuyệt không được phép phạm sai dù là một lỗi nhỏ, cô ấy sẽ phổ cập kiến thức chuyên môn cho mấy đứa không ngóc đầu lên được."

Theo đó là rất nhiều tiếng cười vang lên.

Nhớ lại lúc trước họ cũng từng trải qua thảm cảnh bị phổ cập kiến thức, tự nhiên có chút hoài niệm. Khi đó lần đầu tiên trong đời họ mới biết được, có một cô gái tựa như tảng băng di động lại mang theo khả năng giảng dạy với một chất giọng trầm ấm rất cuốn hút. Lúc đó, dù cô ấy có mắng chửi thì chắc vẫn có khá nhiều người muốn nghe.

Hiện tại, nhìn thấy rất nhiều người gọi điện thoại bảo người nhà chuẩn bị hồ sơ xin việc hoặc vò đầu bức tóc, cả bọn buồn cười mà tiếp tục việc làm dang dở. Tập đoàn sinh động trở lại rồi.

Phút thứ ba mươi lăm sau khi nhận được thông báo họp, tất cả giám đốc các phòng ban lập tức chỉnh chu lại bản thân, nghiêm trang cầm theo tài liệu và rất nhiều hồ sơ đi về hướng phòng họp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.