Xán mờ mịt lắc đầu: “Không có a!”
Mộc Tiểu Hoa hiểu rõ gật gật đầu, nhìn về phía Vũ cười đắc ý: “Không có cái quy định này a.”
“Không đúng.” Vũ phục hồi tinh thần, sửa sang suy nghĩ của mình, nói: “Sáng sớm ngày hôm qua, lúc ở trong rừng không phải ngươi nói rằng, ngươi không nhìn thấy ta nên không muốn ta bắt ngươi phải phụ trách với ta sao? Ý tứ kia không phải là nếu ngươi nhìn thấy thì sẽ phụ trách sao?”
“Trong rừng gì?” Xán nghi hoặc hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Mộc Tiểu Hoa phảng phất như bị đâm trúng tim đen, ngạo kiều nhướng mày: “Ta nói ta không thấy thì được đừng nghĩ đến chuyện muốn ta phụ trách, nhưng mà ta cũng không có nói là nếu ta thấy được thì sẽ phụ trách a! Nếu thật sự nhìn thấy ta cũng không muốn phụ trách, là do dưới tình thế cấp bách nên ta mới nói ra để hóa giải xấu hổ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Vũ bị Mộc Tiểu Hoa nói đến á khẩu không trả lời được, hắn trăm triệu không thể nghĩ ra được sẽ thành cái dạng tình huống này, có chút xấu hổ cũng có chút đáng tiếc nhưng lại không có lời nào tốt hơn để nói. Tóm lại khi nhìn Mộc Tiểu Hoa vẫn bình thản ung dung tiếp tục cắt phổi heo, tâm tình của hắn thực phức tạp.
Xán thế nhưng lại nôn nóng, nhìn Mộc Tiểu Hoa lại nhìn Vũ hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này a?”
Không ai trả lời, Xán dò hỏi nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa: “Ân? Tiểu Hoa?”
Mộc Tiểu Hoa giương mắt nhìn hắn một, hướng Vũ hất hất cằm nói: “Ngươi hỏi hắn.”
Xán dò hỏi nhìn về phía Vũ, “Vũ ca, rốt cuộc sao lại thế này, các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Vũ mím môi: “Không có gì.”
“Cái gì gọi là không có gì a? Rõ ràng là có cái gì đó.” Mộc Tiểu Hoa từ từ nói, nói thật giờ phút này trong lòng nàng có một ngọn hỏa đang thiêu đốt, ngọn lửa rất nhỏ vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của nàng.
Vũ nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa không nói chuyện, Xán nhìn Vũ lại nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa, Mộc Tiểu Hoa bị hai người nhìn chằm chằm cũng chịu không nổi, ngừng việc trên tay, nhìn về phía Vũ nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua có phải ngươi cố ý đem da thú của Liệt lấy đi đúng không?”
Ánh mắt Vũ hơi chuyển, Mộc Tiểu Hoa hừ cười một tiếng: “Quả nhiên là cố ý.”
Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía Xán nói: “Ngươi không phải muốn biết sao lại thế này sao? Chính là đêm qua khi ta đi xuống tắm đã xem hết người Liệt. Vừa rồi Vũ ca của ngươi muốn ta phụ trách, gả cho Liệt, mọi chuyện là như vậy đó.”
Mộc Tiểu Hoa nói xong tiếp tục cắt phổi heo, lực đạo cũng lớn hơn. Xán nỗ lực đem lời nói của Mộc Tiểu Hoa cùng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người kết hợp lại. Sau đó trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vũ: “Vũ ca, ngươi thế nhưng dùng thủ đoạn như vậy khiến Tiểu Hoa phải gả cho Liệt? Cách ngươi đoạt nương tử như vậy cũng quá mức rồi đó!?”
Vũ bị chất vấn không còn lời nào để nói, xấu hổ không thôi, nhưng rốt cuộc hắn thật sự đã làm ra chuyện như vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta làm như vậy không phải là nôn nóng quá sao?”
“Nôn nóng thì ngươi lại có thể tính kế ta như vậy?” Mộc Tiểu Hoa ngọn lựa trong lòng như mất đi khống chế: “Ta nói gả cho ai thì phải xem về mặt tình cảm, phải yêu thích lẫn nhau, ngươi làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Còn có, các ngươi phải biết rằng, ta chỉ gả cho một người, tuyệt đối không có khả năng cùng lúc gả cho mấy nam nhân. Các ngươi muốn cưới nương tử thì nổ lực đi tìm trong bộ lạc đi, đừng đánh chủ ý lên ta.”
Mộc Tiểu Hoa nói xong tiếp tục cắt phổi heo, lần này lực đạo lớn hơn nữa, cắt đến mức vang lên thanh âm 'Đoá đoá!', kỳ thật nếu chỉ nói đến chuyện bị thiết kế nàng cũng không hẳn sẽ sinh khí*(*tức giận), dù sao nàng cũng không tổn thất cái gì.
Nhưng mà khi nghĩ đến Vũ tích cực làm ra chuyện muốn nàng gả cho Liệt như vậy, nàng liền tức giận, không hiểu sao còn có một chút khổ sở cùng ủy khuất.
Xán cùng Vũ ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Hoa, hai người phục hồi tinh thần nhìn nhau, Xán nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hoa ngươi tức giận sao?”
“Ta không có.” Mộc Tiểu Hoa ương ngạnh nói.
“Thực xin lỗi.” Vũ vội xin lỗi: “Ta về sau không bao giờ làm như vậy nữa."
Mộc Tiểu Hoa mím môi, giương mắt nhìn về phía Vũ, nhìn thấy trong mắt Vũ là chân thành xin lỗi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Được rồi, sẽ không có lần sau!” Nàng hà tất gì phải chấp nhất với người nguyên thuỷ a?
Chuyện này cứ như vậy qua đi, Mộc Tiểu Hoa bắt đầu làm bữa sáng khi Liệt đi đến, Thế đang ở bên ngoài làm thùng gỗ cũng đi vào. Ăn xong bữa sáng, Thừa cùng A Mân còn có Nặc đến đây, nhìn thấy quần áo trên người Mộc Tiểu Hoa đều tỏ ra kinh ngạc cảm thán một trận, khiến cho Mộc Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng lại có chút bất đắc dĩ.
Thừa tới đây rủ Mộc Tiểu Hoa vào núi chặt cây trúc làm giỏ tre. Đem đống lửa chỉ còn cháy than hồng, Mộc Tiểu Hoa đặt vại lên hầm bao tử heo, lại bảo Xán ở bên cạnh bỏ giá gỗ lên, sau đó xiên thịt cùng nội tạng lên, chậm rải quay.
Sau khi nấu xong, lại phân chia cho mỗi người, Mộc Tiểu Hoa cùng nhóm người Thừa lên đường đi vào núi. Xán cùng Vũ cũng đi vào núi tìm củi làm bồn nước, Liệt cùng Thế lưu lại trong nhà làm thùng gỗ, thuận tiện canh lửa đang nấu đồ ăn. A Mân vốn cũng muốn vào núi, bất quá thấy Thế ở lại trong nhà nên nàng cũng lựa chọn ở lại, dù sao nàng tới đây cũng chỉ là muốn ở cùng với Thế.
An bài xong, cuối cùng vừa thấy Mộc Tiểu Hoa muốn đơn độc cùng huynh đệ Thừa vào núi, Xán cùng Liệt liền không bình tĩnh, bất quá hai người còn chưa nói cái gì đã bị Vũ ngăn lại.
Mộc Tiểu Hoa cùng Vũ nhìn nhau, không nói thêm cái gì liền cùng Thừa và Nặc rời đi. Xuống núi đi về hướng bên phải, đi qua tế đàn sau đó lại đi sâu vào trong núi, khi đi qua một ngọn núi không tính là cao lắm, đối diện là một rừng lớn tre trúc.
Rừng trúc xanh biếc ở trong gió nhẹ nhàng lắc lư, trúc xanh như cảnh biển biên biếc, cảnh sắc thực đẹp, đẹp đến khó gặp.
“Những cái đó là cây trúc đúng không?” Thừa hỏi.
“Ân.” Mộc Tiểu Hoa gật đầu: “Đúng vậy.”
Ba người hướng rừng trúc đi đến, nơi này cây trúc lớn lên rất tốt, để Nặc ở chỗ này chặt cây trúc, Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa hướng bên cạnh núi đi qua, nàng tính toán đi tìm xem xem có thực vật gia vị gì khác hay không.
Núi rừng phụ cận bộ lạc bởi vì có người thường xuyên đi lại nên hình thành ra một con đường nhỏ, bên cạnh rừng trúc là một ít cây tùng cùng nhiều bụi cây hỗn hợp trong cánh rừng, bởi vậy bụi gai cũng tương đối dày đặc.
Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa ở trong rừng một đường hướng lên trên thong thả mà đi, nhưng mà một đường đi cũng không đụng tới bất kì loại thực vật gia vị gì, nhưng lại đụng phải cây sắn cùng bách hợp dại, hai người dùng dụng cụ cắt gọt, vô cùng gian nan đào lên được một ít.
“Mấy thứ này đều có thể ăn sao?” Hai người đào một ít sau đó tiếp tục hướng trên núi đi, Thừa nhìn đồ vật trên tay không thể tưởng tượng dò hỏi Mộc Tiểu Hoa.
“Đương nhiên là có thể.” Mộc Tiểu Hoa gật đầu, bẻ gãy một khúc cây sắn để sát vào mũi ngửi, vui vẻ nói: “Loại này là cây sắn ngọt. Cái này lấy về có thể trực tiếp đem nướng hoặc nấu lên một chút thời gian là có thể ăn. Nếu nhiều hơn mà nói, còn có thể làm ra đươc ting bột sắn, tinh bột sắn có thể làm ra rất nhiều món ăn ngon.”
“Tinh bột sắn là cái gì?” Thừa manh vẻ mặt mê mang hỏi: “Có thể làm ra món ăn ngon gì?”
“Tinh bột sắn chính là một loại bột phấn lấy ra từ cây sắn.” Mộc Tiểu Hoa thật sự không biết nên giải thích cụ thể như thế nào nên chỉ có thể nói đại khái một chút cùng một vài món ăn ngon từ tinh bột sắn: “Có thể làm bánh, chưng bánh, phấn viên hay gì đó.”
Thừa cái hiểu cái không gật đầu, lại chỉ vào quả bách hợp hỏi: “Vậy còn cái này? Ăn như thế nào?”
“Như nhau, nướng a, nấu a, bất quá nấu canh là tốt nhất.”
Hai người vừa nói vừa hướng vào trong núi đi, qua khỏi ngọn núi này lại tiến vào một ngọn núi khác, Thừa nhìn hoàn cảnh bốn phía nói: “Bên này giống như không có những thứ mà ngươi miêu tả kia.”
Mộc Tiểu Hoa hướng bốn phía nhìn xem, bên này đã không còn đường núi rõ ràng, nàng chỉ hướng bên phải cánh rừng nói: “Chúng ta hướng bên kia đi xem một chút, xem có thể gặp được thứ gì khác ăn được hay không.”
Thừa gật đầu đồng ý, hai người tiến vào bên phải cánh rừng, nhưng mà đồ vật có thể ăn thì bọn họ không gặp được, nhưng lại gặp phải vài người.