Thiên trở về nhà cùng Ngọc Sương.
Ngọc Sương biết tiệm áo cưới ấy, anh và Bảo My đã từng thề hẹn ở đó. Vậy thì sao chứ? Dù sao sau này anh cũng sẽ là chồng cô, còn Hà Huyền Bảo My đó, chỉ là dĩ vãng mà thôi! Nhưng anh lại không cho cô thử áo cưới ở trong đó. Nhưng cũng may chị ta cũng đã nhìn thấy...
Khi bước tới trước cửa tiệm, anh đã ngay lập tức nhận ra, chỉ không nghĩ rằng Ngọc Sương lại thích tiệm này. Khi bước vào trong, nhìn thấy người con gái ngồi ở trong đó, ngay lập tức anh đã không thể chịu được, liền thuyết phục Ngọc Sương đổi tiệm áo cưới. Lúc đầu cô cũng không chịu nhưng không hiểu lại thay đổi rất nhanh chóng, anh cũng an tâm...
Thời gian cứ trôi chẳng thèm nhìn sắc mặt ai, thế mà đã đến thứ hai, ngày đính hôn của Duy Thiên và Ngọc Sương cuối cùng cũng đã đến.
Bảo My tiến vào cùng với anh hai của mình, trong bộ đầm dạ hội đơn sắc trắng dây lưng xích, cô thu hút bao ánh mắt, chiếc đầm xẻ trước ngực, gần như hở toàn bộ lưng vô cùng quyến rũ. Đi bên cạnh ông anh toàn thân đen lại càng làm nổi bật cô lên. Khi hai người tiến vào đã thành nam châm rồi...
-Hồ tổng! – Có người nhận ra anh, lập tức tiến lại làm quen nhưng lại không thể rời mắt được người con gái đi bên cạnh anh – Còn vị này là?
-Em gái tôi! Chào giám đốc Trần! – Quang Hiếu từ tốn giới thiệu-Thì ra là em gái ngài. Thật xinh đẹp! – Dù biết là em gái Hồ tổng nhưng ông ta lại không thể ngừng tơ tưởng đến cô.
Trước mắt cô là một người đàn ông chừng 50 tuổi, nhìn vào ánh mắt ông ta, sao cô lại không thể nhìn ra được ý định của ông ta... Vốn đã cảm thấy ngột ngạt, nay lại cành ngột ngạt hơn.
-Anh! Em qua kia chút nha! Đi cùng anh em thấy chánnnnnn! – Bảo My ghé vào tai anh nói nhỏ khiến anh không thể không bật cười, đành gật đầu cho cô toại nguyện.
Vậy là một mình rảo bước trong đại sảnh đầy người với đầy những khuôn mặt giả tạo...
-Mọi người! Hôm nay là ngày vui! Bây giờ chúng ta hãy cùng chào đón hai nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay! – MC trên sân khấu tươi cười. Bảo My nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, cô bèn quay đầu về phía sân khấu, trên sân khấu không phải là Anh Duy sao? Cô biết anh ta, anh ta chính là bạn thân của Thiên, lúc trước luôn thích chọc ghẹo cô... Những kỉ niệm đẹp đẽ thời ấy lại liên tục hiện ra trong tâm tưởng Bảo My. Nhưng những gì đẹp đẽ ấy bị cắt đứt bởi hình ảnh Ngọc Sương khoác tay Duy Thiên bước lên sân khấu. Hình ảnh thật đẹp, không khí thật vui, nhưng sao cô chẳng thể vui được, thậm chí chẳng thể cười được, chỉ có thể đứng đơ người ở đó. Hình ảnh này không biết cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu lần, bây giờ đã xuất hiện trước mặt cô rồi nhưng chỉ là nữ chính đã thay đổi, chẳng phải là cô mà là một người con gái khác – Ngọc Sương.
Khi bước lên đến sân khấu, hình ảnh người con gái với ánh mắt bi thương liền nhảy vào mắt Thiên. Sao cô lại ăn mặc như vậy? Anh chỉ hận không thể móc mắt của tất cả những người đàn ông ở đây ngay cả phụ nữ ra. Nhưng bây giờ anh có quyền gì với cô? Anh đau chứ! Anh mệt chứ! Khi cứ phải sánh đôi cùng với người mình chẳng có chút tình cảm nào. Rồi sau cuộc sống của anh sẽ ra sao khi chung sống với người anh chẳng hề yêu? Anh nghĩ tới bản thân, nghĩ tới người con gái mình yêu mà vô tình quên mất người con gái đang đứng ngay bên cạnh anh đây...