Vì không muốn để cho Vu Nhai thấy bộ dạng của nàng khi khóc, nàng tông cửa xông ra ngoài!
Vu Nhai lại ngây người. Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy. Thủy Tinh quá sức nhàm chán, nên chạy tới chửi mình sao?
- Chủ nhân, hình như Thủy Tinh đã khóc!
- Cái gì? Sao có thể như vậy được. Người nên khóc, hẳn phải là ta mới đúng chứ?
Vu Nhai nghiêm mặt. Ta bị chửi tới mức đầu phun máu chó còn chưa khóc.
Khoan đã. Không phải ta thật sự hư hỏng như vậy chứ?
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền xông ra ngoài. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, lại chạy về, cầm lấy mấy cuốn sách do binh phòng đại nhân cho.
- Cà...
Ngay khi hắn một lần nữa lao ra khỏi. Chợt trong bóng tối có mũi tên đột ngột bắn tới. Thân thể Vu Nhai khó khăn lắm mới tránh được mũi tên đột ngột hiện lên. Hắn khẽ quát:
- Người nào?
- Người giết ngươi!
Trong bóng tối truyền đến âm thanh trầm thấp, sát khí ngưng tụ, đao quang chớp động...
Vu Nhai khó khăn lắm tránh được. Nhưng lại có một đao đoạt mệnh xuất hiện. Mồ hôi lạnh ướt đầm phía sau lưng hắn. Nếu không phải bởi vì gần đây, hắn nhận được U Hoang Kiếm Linh, liệu hắn có thể né tránh được một đao này không?
Vừa nghĩ, hắn vừa nuốt nước bọt.
Rốt cuộc là ai muốn giết mình vậy?
- Phong Doanh, ngươi có thể đoán được trong rừng cây có bao nhiêu sát thủ không?
Vu Nhai không có thời gian tự hỏi. Lúc này cho dù hắn chỉ thất thần trong nửa giây cũng có thể mất đi tính mạng. Hắn giao lưu với Phong Doanh ở trong đầu. Chỉ có điều Phong Doanh lại cho ra câu trả lời phủ định:
- Phong Doanh chỉ có thể dựa vào sức gió để phán đoán, những sát thủ này rõ ràng đã điều tra chủ nhân, biết khả năng khống chế của chủ nhân đối với sức gió rất cường đại, nên đều có phương pháp ẩn giấu ngược hướng gió.
Nghe nói như thế, trong lòng Vu Nhai trầm xuống. Hắn chợt cười. Phong Doanh không làm được, nhưng hắn còn có U Hoang và vòng hắc ám.
Cho ngươi dù trước khi tới, ngươi đã kỹ càng thế nào, cũng không có khả năng biết được trong tay ta có vòng hắc ám, có kiếm kỹ giết người khủng bố tới mức như vậy.
Gió chợt xuất hiện. Đạo đao quang thứ hai từ bên cạnh kéo tới.
Ánh mắt Vu Nhai chớp động. Trong thoáng chốc, hắn chợt bắn người lao về phía bên trong vườn trái cây. Khóe miệng hắn chợt cong lên một chút, tác động tới vết thương trên người. Nhưng tốc độ của hắn không vì vậy mà chậm lại. Hắn phải tìm ra một chỗ ẩn thân. Thân thể khó khăn lắm mới lao vụt qua, một mũi tên xẹt qua phía trước mặt của hắn. Thân thể lại lao sang bên cạnh. lại có hai mũi tên bắn tới. Mẹ nó, thật đúng là muốn dồn mình vào tử địa mà.
Vu Nhai chật vật dị thường. Chỉ có điều cuối cùng hắn đã có cơ hội. Hắn vọt vào vườn cây ăn quả. Thân thể lắc lư rất nhanh, im hơi lặng tiếng dung nhập trong bóng tối. Khí tức của hắn đã được vòng hắc ám che chở thu lại.
- A, cẩn thận một chút. Tin tức tình báo không đúng. Trên người tiểu tử này bảo vật có che giấu khí tức!
Trong bóng tối truyền đến âm thanh trầm thấp trước đó. Đáng tiếc, hắn vừa nói xong, một tiếng kêu thất thanh vang lên ở sát bên tai hắn. Hắn cả kinh nói:
- Cái gì?
Ngay lập tức, lại một tiếng kêu thảm vang lên. Nếu như Vu Nhai ẩn nấp trong bóng tối, thân phận của bọn họ lập tức đã đổi ngược trở lại, sáng tối hoàn toàn đảo ngược. Vu Nhai không chỉ quen thuộc đối với vườn cây. Năng lực của U Hoang Kiếm Linh cũng khiến cho hắn có thể dễ dàng cảm giác được khí tức của sát thủ. Ngay cả Thủy Tinh có mặt nạ che giấu khí tức, hắn cũng cảm giác được. Những sát thủ này làm sao có thể so sáng được với Thủy Tinh.
- Giết!
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích. Kiếm quang màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong vườn trái cây, lại làm cho người không thể suy xét được. Trong mắt sát thủ dẫn đầu tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn kêu lên:
- Tất cả tập trung về phía ta, không nên một mình hành động.
Keng...
Tên Thủ lĩnh sát thủ vừa dứt lời, theo bản năng ra tay, muốn ngăn cản một chiêu kiếm tất sát kia. Khắp người hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quá khủng khiếp. Đây quả thực là thủy tổ của sát thủ. Nếu không phải kinh nghiệm của hắn vẫn tính là phong phú, hẳn đã bị mất mạng. Hắn lựa chọn đột kích ngay giữa đêm khuya quả là quyết định sai lầm.
Không được, phải rút lui. Hiện tại muốn giết hắn, gần như là không thể. Cố chủ không điều tra rõ tình hình. Phải khiến cố chủ trả giá cao hơn mới được. Đồng thời, hắn phải lập ra kế hoạch chặt chẽ hơn, xuất động với sát thủ có thực lực cường đại hơn:
- Lui, lập tức rút lui!
- Còn muốn chạy sao? Nhưng còn chưa hỏi qua, xem ta có đáp ứng hay không!
Vu Nhai hạ xuống khung cảnh đẹp như mơ, lại giống như một u linh trong bóng tối tập kích tất cả.
Thêm hai sát thủ ngã xuống. Trong nháy mắt, ngoại trừ hai sát thủ đúng lúc chạy tới bên cạnh hắn ra, thủ lĩnh sát thủ đã không cảm giác được bất kì khí tức của thủ nào khác. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Hắn không thể để ý được nhiều như vậy, lập tức xoay người lao ra khỏi vườn trái cây.
- Cà!
- Bên trái có một bóng trắng, ngăn cản hắn!
Thủ lĩnh sát thủ quát lớn, lập tức ra tay. Một thủ hạ của hắn lại ngã xuống. Chỉ có điều, lần này Vu Nhai cũng nhẹ nhàng trúng một đao. Hắn không dám tiếp tục lưu lại nhìn, nhanh chóng phóng về phía lối ra của vườn trái cây.
Chạy trối chết, đây là cách nghĩ trong đầu của thủ lĩnh sát thủ.
Vu Nhai thở dài. Trên người hắn cũng không mặc cái gì, quấn vải băng màu trắng rất dễ bị phát hiện. Nếu như hắn mặc y phục màu đen, sẽ tuyệt đối không nhận một đao kia của tên thủ lĩnh sát thủ.
Thật may, khi mở băng vải ra, chỉ là vết thương cũ tái phát mà thôi, không có gì đáng ngại. Ngày hôm nay cho dù một người hắn cũng không thể bỏ qua. Nếu không, lá bài tẩy của mình chắc hẳn sẽ bị bọn họ mang ra ngoài. Lần sau kẻ tới tuyệt đối không phải là đám cá tạp như vậy!
- A...
Cuối cùng một tiếng hét thảm vang lên. Thủ lĩnh sát thủ trực tiếp biến thành tư lệnh Quang Can. Hắn rất giống với Thủy Tinh, rất muốn khóc.
Mẹ nó, làm sát thủ đến trình độ như hắn, thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với vị thần sát thủ. Nếu như đối phương cí thực lực rất khủng khiếp, trực tiếp ép giết hắn, hắn không có lời nào để nói. Nhưng đối phương sử dụng thủ pháp sát thủ giết hắn. Cho dù hắn không phải là sát thủ vương bài, nhưng cũng có chút nội tình. Vậy mà ngày, ngày hôm nay, chút lực đánh trả cũng không có. Từ khi hắn bắt đầu xuất đạo tới nay, hắn chưa từng cảm thấy uất nghẹn như vậy.
- Ngươi đi không được đâu. Nói ngay, người nào đã thuê các ngươi tới đây?
Giọng nói của Vu Nhai từ bốn phương tám hướng truyền đến, khóa chặt lấy thủ lĩnh sát thủ, Nói ra cố chủ, nói không chừng tâm tình ta tốt một chút, còn có thể lưu lại cho ngươi một mạng.
- Bản thân ngươi cũng là một sát thủ, hẳn phải biết một khi chúng ta làm công việc này, tất nhiên phải có đạo đức nghề nghiệp!
- Đã như vậy, ngươi đi chết đi!
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, xuất thủ trước nói sau.