[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh

Chương 170 : Tiền dâm hậu sát, gian rồi mới giết!




- Nếu chúng ta đào được khối bảo là Vu Nhai huynh đệ này, chung quy phải cấp cho hắn chút lợi ích. Gia hỏa này chúng ta phải giúp đỡ xử lý. Chí ít đừng cho hắn làm loạn đối với người nhà của Vu Nhai.

...

Vu Nhai không biết nhân tình của Ngọc Vấn Hiền cũng không tệ lắm. Hắn có phần không tìm được nơi trốn chạy.

Con bà nó, không biết từ lúc nào Tiểu Thúy lại khôi phục thành bộ dạng lúc trước. Uy thế của Xích Thố đã sớm biến mất. Hiện tại chỉ còn lại có lực lượng của một mình Tiểu Thúy.

Tốc độ của Tiểu Thúy rất nhanh. Trước đó Dạ Tình muốn hắn tham gia nhiệm vụ, chính là muốn dùng Tiểu Thúy cầm đồ chạy trốn.

Sự thực đúng là vậy. Nhưng hắn lại gặp phải ma pháp không gian của công chúa ma pháp. Chỉ thấy phía sau, công chúa đại nhân cưỡi một con béo mập điên cuồng đuổi theo. Chỉ cần bị Vu Nhai kéo dài khoảng cách, nàng sẽ nhẹ nhàng nhanh chóng, đuổi theo. Có mấy lần thậm chí muốn ngăn cản hắn. Hắn chỉ có thể quay đầu lại bay loạn. Buồn bực nhất chính là, con béo mập kia hình như có năng lực đặc biệt, luôn có thể tập trung vào hắn.

- Đừng để cho ta bắt được, nếu không ta sẽ nướng ăn!

Trong lòng Vu Nhai buồn bực nói.

- Đừng để cho ta bắt được, nếu không ta sẽ rút gân lột da ngươi!

Nguyệt Lâm Sa cũng căm hận nói.

Nói xong, Nguyệt Lâm Sa lại lấy đan dược ra, nuốt vào. Ma pháp không gian thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng. Hiện tại những đan dược này có thể khiến nàng đau lòng. Chủ yếu là do tiêu hao vì một tên tiểu binh như thế, khiến nàng cảm giác cảm thực sự không đáng.

- A, tại sao địa hình nơi này lại có chút quen thuộc như vậy?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trời có hơi tối. Vu Nhai giống như con ruồi không đầu bay loạn, bỗng nhiên đi vào một cánh rừng. Hình như hắn trở lại trong dãy núi Chùy Lĩnh có hoàn cảnh khắc nghiệt này. Chỉ có điều nơi này cũng không phải là Lạc Uyên Hoang Nguyên.

- Chẳng lẽ là...

Vu Nhai cẩn thận quan sát một hồi. Chợt mắt hắn từ từ sáng lên. Cốc Phản Nghịch. Từ nơi này tiến sâu vào, sẽ đến một thung lũng nhỏ không biết tên, sau đó sẽ là Cốc Phản Nghịch mà cha con Khắc Lạp Phu đã nói tới. Nơi có chiếc búa phản nghịch.

Đương nhiên, cần phải từ từ tìm kiếm. Dù sao cốc kia không phải nhìn cái là thấy được hết.

Vu Nhai ngồi trên lưng Tiểu Thúy tiến vào. Đã bay cả ngày trời, hơn nữa bị Xích Thố ép khô lực lượng, Tiểu Thúy đã có phần mệt mỏi. Tốc độ của nó chậm hơn rất nhiều. Nếu không có đan dược lấy được từ chỗ của Lý Thân Phách, sợ rằng nó đã mệt không chịu nổi nữa.

Mà phía sau, con vật béo mập kia thần thái vẫn sáng láng. Con mẹ nó, béo như thế mà nó còn không mệt sao. Có thiên lý hay không vậy?

May đến nơi này, nếu không Vu Nhai sợ rằng mình sẽ thật sự phải liều mạng đánh một trận. Đêm tối, trong dãy núi truyền đến đủ tiếng ma thú kêu gào, âm trầm khủng khiếp. Vu Nhai cố tình dừng lại nghỉ ngơi. Phía sau, công chúa vẫn theo không dừng.

Hắc hắc, dù sao người ta cũng có ma pháp không gian. Cho dù gặp phải ma thú cường đại cũng có biện pháp chạy thoát. Cũng bởi vậy, ý định tìm được Cốc Phản Nghịch trong lòng Vu Nhai lại càng rõ nét.

...

Bất tri bất giác, trời sáng dần. Toàn thân Vu Nhai đầy vết thương cưỡi Tiểu Thúy tới cửa cốc. Đối diện hắn là công chúa ma pháp bộ dạng có chút chật vật. Lúc này đã không còn nhìn thấy ma pháp bào của nàng nữa. Dáng người hoàn mỹ đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

Nhưng hiện tại Vu Nhai không còn lòng dạ nào thưởng thức nữa. Trong đêm, hai người không biết đã minh tranh ám đấu bao nhiêu hồi. Vu Nhai gần như đã lấy hết thế võ toàn thân ra. Cho dù là thuật ám ảnh chặn giết hắn cũng không giữ lại chút nào. Đáng tiếc hắn vẫn không thể thoát được công chúa đại nhân cũng mang hết lá bài tẩy ra.

Ngay cả Cầm Hồn Hương hắn nhận được trước đó đều đem ra hết, nhưng đối con vật béo mập kia lại hoàn toàn vô hiệu.

Hiện tại cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của thế lực lớn. Mình tuy rằng có rất nhiều con bài chưa lật, nhưng hình như vẫn quá ít. Tất cả đắc chí ở trong một đêm này đều bị đánh quay về nguyên hình. Thần Binh, hắn cần nhiều Thần Binh hơn nữa.

- Hiện tại ngươi còn có chiêu gì, đều lấy ra hết đi. Thất Tinh Thần Kích. Ngươi hình như còn chưa lấy ra?

Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào hắn nói. Thật ra trong lòng nàng sao có thể không khiếp sợ được. Năng lực ám sát khủng bố, năng lực mượn sức gió khủng khiếp, tướng khí vừa hỗn độn lại vừa có trật tự. Hơn nữa còn biểu hiện ngày hôm qua khi còn ở trong vương cung. Tiểu tử này thật sự bị Độc Cô gia bị khai trừ sao?

- Muốn xem Thất Tinh Thần Kích sao? Được thôi. Ta đây... Có gan thì vào cùng ta!

Vu Nhai lại sử dụng ra lưu chiêu. Hắn hiểu rõ chính mình. Vết thương trên người không đủ để hắn lại tiếp tục chiến đấu. Công chúa Nguyệt Lâm Sa trước mắt này bất kể là ma pháp hệ phong hay ma pháp không gian đều đặc biệt cường đại hơn bất kỳ người nào. Nếu như bị nàng cuốn lấy, chỉ sợ hắn thật sự sẽ phải sử dụng tới Thất Tinh Thần Kích mới có thể chạy thoát. Nhưng nếu sử dụng Thất Tinh Thần Kích sẽ phải tiêu hao rất nhiều lực lượng. Có trời mới biết bên trong Cốc Phản Nghịch có nguy hiểm gì!

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đuổi theo. Xem ra nàng đã quen với sự vô sỉ của tiểu tử này. Đối với cốc trước mắt này, nàng thật sự không suy nghĩ nhiều. Dù sao nơi này cũng có rất nhiều cốc. Chẳng qua khi nàng bước vào cốc, trong chớp mắt đã nhận ra nó không tầm thường.

Phía trước Vu Nhai càng cảm giác được điểm không thích hợp. Tiểu Thúy bất an kêu lên, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi vô cùng.

- Sát khí. Sát khí thật khủng bố!

U Hoang tiền bối đột nhiên tỉnh táo, bị sát khí trước mắt làm giật mình tỉnh giấc.

- U Hoang tiền bối, tiền bối xem có thể giúp ta giết chết nữ nhân phía sau hay không? Đương nhiên, không phải ta thật sự muốn giết chết nàng. Ta đối với nàng sẽ tiền dâm hậu sát, lại gian rồi mới giết!

Thoáng cái, mắt Vu Nhai chợt sáng lên. Chưa hề chuẩn bị đã vào cốc cũng không phải là điều hắn muốn. Bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm? Hình như lúc đó cha con Khắc Lạp Phu còn chưa nói hết.

- Năng lực của ta cơ bản đều truyền cho ngươi. Hiện tại ta chỉ là Kiếm Linh của ngươi, tối đa giúp ngươi phát huy thêm một chút lực lượng. Về phần ngươi muốn tiền dâm hậu sát, ta đây không giúp được ngươi. Ta chỉ tồn tại để giết người. Nếu như ngươi muốn gian thi thể thật ra không có vấn đề!

Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Chuyện này hoàn toàn không buồn cười chút nào. Hắn nói:

- Có thể cảm giác được nguy hiểm bên trong không?

- Tất nhiên!

- Ta nên làm như thế nào?

- Đi vào. Bên trong không phải có thứ ngươi muốn sao? Cho dù không, cũng không thể lùi bước.

U Hoang thản nhiên nói, giống nhau là người không bao giờ lùi bước. Xích Thố nhất thời thốt ra lời tri kỷ, thể hiện sự khinh bỉ đến mức không phục đối với chủ nhân này:

- Ngươi tốt nhất là xuống khỏi Khu Phong Thứu đi. Ngươi có thể ở trên sát ý này, nhưng Khu Phong Thứu lại không chịu nổi. Nó có bản năng sợ hãi của ma thú!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.