[Dịch] Trạch Thiên Ký

Chương 495 : Tái nhập Chu Viên.




Tia dao động tuy rất mỏng manh, nhưng vô cùng rõ ràng, tuyệt đối là dao động của chân nguyên!

Chuyện này nói lên điều gì? Điều này nói rõ kinh mạch Chiết Tụ đã kết nối rồi, tuy rằng vẫn chưa chữa trị hoàn toàn nhưng ít ra chân nguyên có thể chậm rãi lưu động bên trong, mà chỉ cần chân nguyên bắt đầu lưu động, quá trình kinh mạch tự hành chữa trị sẽ gia tốc vô số lần, đâu cần ba năm, chưa đến ba mươi ngày kinh mạch có thể hồi phục như lúc ban đầu!

- Đây là có chuyện gì?

Trần Trường Sinh giật mình nhìn Chiết Tụ.

Ánh mắt giao nhau, hắn biết Chiết Tụ đã phát hiện kinh mạch khôi phục. Không liên quan tới trị liệu và linh dược, thời gian phải rút ngắn so với phỏng đoán vô số lần, như vậy chỉ có thể nói Chiết Tụ đã tự mình làm được, nhưng vấn đề là làm sao hắn làm được?

- Thống khổ.

Chiết Tụ nhìn hắn, nói:

- Có thể kích phát sinh mạng lực, càng thống khổ càng có thể kích phát ra nhiều sinh mạng lực, chỉ cần ngươi có thể tỉnh táo chịu đựng loại đau khổ này.

Trần Trường Sinh rất khiếp sợ, rất lâu không nói ra lời.

...

...

Lúc đêm khuya, Quốc Giáo Học Viện tắt đèn, ánh sao càng thêm sáng ngời. Trần Trường Sinh đứng trước cửa sổ nhìn mặt hồ màu bạc trầm mặc không nói. Nếu như bình thường hắn đã ngủ rồi, nhưng hôm nay thì không, ý chí tàn nhẫn của Chiết Tụ như khiến hắn mơ hồ nhận ra gì đó.

Hắn ở trước cửa sổ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng, sau đó tiến vào vỏ kiếm. Khác với trước, lúc này hắn không có phân thần thức tiến vào vỏ kiếm mà đưa tất cả thần thức vào trong, hắn biết đây là chuyện rất nguy hiểm, hắn sẽ chịu nhiều đau đớn hơn, hơn nữa nếu thần thức bị tòa bia đá màu đen chấn vỡ, hắn sẽ bị thương nặng.

Nhưng hắn không muốn đợi thêm nữa, hắn nhất định phải tiến vào Chu Viên xem một lần.

Vỏ kiếm tên là Tàng Phong, bên trong có vô số kiếm ý sắc bén, cấu thành một chỗ biến thành một vùng biển nguy hiểm. Trước đây thần thức hắn đi qua sẽ gặp mưa rền gió dữ, sóng to gió lớn chứ đừng nói hôm nay hắn trút tất cả thần thức vào, biển kiếm ý cảm ứng, lập tức cuồng bạo.

Rất đau, thật sự rất đau, thần trí của hắn như hồng thủy đập vào núi, không biết dùng bao lâu mới thành tới bờ đối diện, thấy được ảo ảnh tòa bia đá màu đen.

Quá trình nhìn như rất đơn giản, trên thực tế hung hiểm tới cực điểm. Nếu không phải thần thức hắn tối nay vừa mới tắm nước trà thêm linh động, đủ sinh mạng lực, nửa đường đi vào đại dương mênh mông đã bị trực tiếp cắn nuốt.

Tuy là như thế, trên đường hắn có mấy lần vì đau đớn mà suýt nữa buông tha, chỉ có điều lúc chuẩn bị buông tha hắn nhớ tới Chiết Tụ, nhớ tới ban đầu ở Chu Lăng đỉnh giơ vạn kiếm làm ô, cắn răng chống đỡ đi qua.

Tối nay, tất cả thần thức của hắn đã đến bên bờ đối diện.

Vì thế có thể lý giải, hắn đi tới bờ đối diện, đứng trước tòa bia đá màu đen.

Khi ánh mắt của hắn rơi xuống bia đá màu đen, thần thức cũng theo đó hạ xuống.

Lần trước, thần trí của hắn ở sâu trong bia đá màu đen không cách nào xuyên qua, cho nên chỉ mơ hồ thấy được vài hình ảnh. Lúc này cũng là như thế, hắn nhìn thấy Mộ Dục mờ tối, thấy được núi rừng đã biến thành đống hoang tàn, thấy được cái hồ cạn như vết sẹo, cũng nhìn thấy thảo nguyên.

Trên thảo nguyên không còn sinh khí, màu xanh của bụi rậm và màu trắng của sương đã bị sụp thành những khe nứt.

Ngay lúc hắn nghĩ yêu thú cũng đã rời khỏi thảo nguyên, chợt phát hiện hướng tây bắc có một điểm đen, tâm niệm vừa động, liền đi tới đó.

Trên thảo nguyên, ít nhất mấy vạn con yêu thú đang thong thả đi tới tòa lăng mộ.

Chúng nó cúi đầu, thở hổn hển, khóe miệng lưu nước miếng, vết thương trên người hư thối như có thể chết bất kỳ lúc nào.

Đột nhiên, thú triều ngừng lại, một bóng dáng như ngọn núi thong thả đứng dậy, đúng là Đảo Sơn Lão nhìn lên bầu trời.

Mấy vạn yêu thú nhìn theo tầm mắt của nó, đều cảm giác ở đó có gì đó đang chăm chú nhìn mình, nhưng mà lại không nhìn thấy gì.

Không biết qua bao lâu, đám yêu thú toát ra vẻ tuyệt vọng, phát ra tiếng nức nở, nếu thần minh thật sự đang nhìn thì vì sao không đến cứu vớt chúng, tại sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn chúng đi vào tuyệt cảnh?

Yêu thú không vì tuyệt vọng mà nổi điên, bởi vì các yêu thú phát điên lúc trước đã tự giết lẫn nhau, hiện tại chỉ còn những yêu thú đã mỏi mệt tới cực điểm, đã bỏ đi hy vọng sinh tồn, thầm nghĩ tới chỗ lăng mộ của chủ nhân rồi hôn mê.

...

...

Trần Trường Sinh thu tầm mắt, nhìn mặt ngoài bia đá.

Hư ảnh của bia đá màu đen và bia đá màu đen không có bất cứ sai khác nào, chẳng qua không có thật thể, là hình chiếu.

Hắn nhìn đường cong phức tạp trên bia, tự hỏi như thế nào thông qua vấn đề.

Đường cong nếu rơi vào mắt người bình thường thì là thiên thư, xem thế nào cũng không hiểu, càng không có khả năng phân tích ra quy luật gì, bởi vì bia đá màu đen vốn chính là Thiên Thư Bia.

Trần Trường Sinh xem qua rất nhiều Thiên Thư Bia, cũng đã quen với những đường cong này, hắn biết mình nên xem như thế nào.

Tầm mắt nhìn vào đường cong, theo đó mà động, hắn dường như về nhà tạm trong thiên thư bia, ở dưới tàng cây ngồi vô số ngày đêm.

Đường cong là vận động quỹ tích tinh thần, là hết thảy ngọn nguồn biến hóa hay tượng trưng của vận mệnh, hắn dường như về tới Thiên Lương Quận hoang dã, ở bên khe suối ngẩng đầu nhìn sao trời.

Đó là ngày đầu Tô Ly truyền hắn tuệ kiếm.

Hắn biết năng lực tính toán suy diễn không đủ để nắm giữ tuệ kiếm, cho nên hắn dùng phương pháp khác.

Hắn dùng phương pháp giải Thiên Thư Bia thi triển tuệ kiếm, mặc dù là Tô Ly cũng không ngờ hắn có thể làm ra được chuyện như vậy.

Như vậy, hắn muốn dùng tuệ kiếm cởi bỏ Thiên Thư Bia, không phải lý giải ban đầu ở Thiên Thư Lăng xem bia mà là phải phá giải.

Hắn phải từ những đường cong trên bia đá màu đen tìm được thông đạo, phải thông qua quỹ tích tìm được thần quốc, phải ở trong vận mệnh hư vô mờ mịt nhìn thấy chân thật, sau đó lấy kiếm phá.

Không biết qua bao lâu, hắn nhắm hai mắt lại.

Không biết lại qua bao lâu, hắn mở mắt, một kiếm đâm vào bia đá.

Thần trí của hắn lúc này ở trong vỏ kiế, thân thể hắn ở ngoài vỏ kiếm.

Kiếm của hắn ở trong vỏ kiếm, cũng không ở trong vỏ kiếm.

Nhưng khi hắn xuất kiếm, Vô Cấu Kiếm ứng với niệm bị hắn nắm trong tay.

Vô Cấu Kiếm phá không đâm vào chỗ mấy đường cong giao nhau, nhưng mà không biết vì sao, mũi kiếm tới bia lại rơi vào trống rỗng.

BA~ một tiếng vang nhỏ, như thể là hồ nước bị một con ếch quậy phá.

Ầm một tiếng, biến kiếm ý nhấc lên sóng gió động trời.

Bia đá màu đen nhạt đi, sau đó biến thành một màu trắng tinh thuần.

Là ánh sáng.

Cũng là thiên không.

Hắn thu hồi ânhs mắt, cúi đầu nhìn thảo nguyên, thấy được ba dãy núi xa xa, thấy được cây cỏ hoang dã.

Có gió gào thét phất phất tay áo.

Nơi này chính là Chu Viên.

Hắn đứng ở chỗ gần nhất trong không trung Chu Viên, cũng là nơi cách mặt đất xa nhất.

Hắn đang đứng ở đỉnh Chu Lăng.

...

...

Sáng sớm Quốc Giáo Học Viện không còn thanh tĩnh như trước, Chiết Tụ nằm ở trên giường dưỡng bệnh, Đường Tam Thập Lục tuy nói chăm chỉ hơn rất nhiều so với trước nhưng cũng không có khả năng canh năm rời giường. Hiên Viên Phá từ bên hồ qua nhà bếp lý tới trước lầu nhỏ hô:

- Trần Trường Sinh, xuống ăn sáng.

Lúc trước ở bên hồ hắn đã thấy Trần Trường Sinh ở ngay trước cửa sổ, vì thế hắn biết đã tới canh năm, Quốc Giáo Học Viện chưa bao giờ cần đồng hồ, có Trần Trường Sinh là được.

Trong cửa sổ không ai đáp lời.

Hiên Viên Phá quơ Lam Long tôm, hô:

- Cho thêm ớt, ăn với bánh bao chay rất ngon đấy, ta đặc biệt để cho ngươi một con, ngươi mau xuống đi, bằng không để Đường Tam Thập Lục nghe thấy sẽ cướp mất.

Vẫn không có ai trả lời.

Hiên Viên Phá có chút tim đập thình thịch chạy lên lầu, đẩy cửa phòng của Trần Trường Sinh, nói:

- Đánh răng cũng đâu cần lâu như vậy chứ.

Không có ai trả lời, bởi vì trong phòng không có ai, cửa sổ thì mở, gió tiến vào cuốn lên một góc khăn trải bàn.

...

...

Trần Trường Sinh nhìn Vô Cấu Kiếm trong tay phải, xác nhận kiếm là thật.

Sau đó hắn xác nhận mình là thật.

Như vậy hắn đã thật sự tiến nhập Chu Viên, hoặc nói một cách khác, hắn một lần nữa tìm ra Chu Viên rồi.

Ảo ảnh bia đá màu đen này hẳn là con đường của Chu Thông, mà bản thể bia đá màu đen là chìa khóa của Chu Viên.

Hắn nhớ lúc mình rời khỏi Chu Viên không trung đang rơi xuống.

Trong các tiểu thế giới nhân loại phát hiện, Chu Viên lớn nhất và ổn định nhẩt, nhưng dù sao cũng là mảnh vỡ không gian, đương nhiên không có căn nguyên chắc chắn như thế giới. Cho nên bất kể là Chu Lạc hay Mai Lý Sa đều nghĩ Chu Viên đã bị hủy diệt. Ai có thể ngờ Chu Viên vẫn còn tồn tại, không ngờ một lần nữa thành lập nên quy tắc, gian nan một lần nữa ổn định lại.

... Chỉ có điều, đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Khoảng cách hắn rời khỏi Chu Viên kỳ thật không bao lâu, khẳng định chưa tới nửa năm, nhưng Chu Viên đã khác vô cùng.

Thế giới này hoang vu đi rất nhiều, rách nát đi rất nhiều, có thể là dấu tích lần long trời lở đất đó, trên mặt đất toàn khe nứt, nước đục ngầu,sơn tuyền khô cạn, rất nhiều hồ nhỏ cạn khô, cây xanh lấp đầy tro bụi, nhìn rất thê lương.

Bãi cỏ không còn tiếng côn trùng, gốc cỏ cũng đã gần hoại tử, đương nhiên không thấy bầy cá, tầm mắt đảo qua chỉ thấy có bụng cá bơi ngửa.

Cả mặt trời cũng có phần mờ tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.