Lâm lão công công lông mày nhướng lên chậm rãi rơi xuống, khóe môi lại chậm rãi dương lên.
Đây là cảm khái, cũng là tự giễu, nhưng cuối cùng, là đang mỉa mai Trần Trường Sinh.
Lâm lão công công thuở nhỏ lớn lên trong hoàng cung, thiên phú cực cao, kiến thức cực kỳ rộng rãi, công pháp tu hành lại cực kỳ tuyệt diệu, nhiều năm trước cũng đã bước vào Tụ Tinh đỉnh phong, nếu không phải lúc Thái Tông tuổi già, thế cục cung đình cực kỳ hiểm ác, hắn ở thời gian tu hành mấu chốt nhất tự cung để vào cung, từ đó trở thành thái giám, thậm chí có khả năng đã đi vào thần thánh lĩnh vực.
Trần Trường Sinh tu hành thiên phú cho dù cao tới đâu, cho dù người mang các loại trọng bảo, có vô số thủ đoạn, đêm đó thậm chí suýt nữa giết chết Chu Thông, vẫn không thể nào là đối thủ của hắn.
Hắn chỉ có mười bảy tuổi, hơn nữa hắn đã Tụ Tinh thất bại ở Hàn sơn.
Lúc trước ở ngoài Quốc Giáo học viện, Tô Mặc Ngu lo lắng an nguy của Trần Trường Sinh, ngăn cản những người theo hầu Lâm lão công công, nói tuyên chỉ một người là đủ.
Lâm lão công công trả lời rằng, nếu như muốn giết Trần Trường Sinh, một đạo ý chỉ, cùng một mình hắn đã đủ rồi.
Đây cũng không phải nói chơi, mà là thật tình.
Lúc này, Trần Trường Sinh rất chân thành hỏi hắn: "Ngươi giết chết ta được sao?"
Lâm lão công công dần dần thu lại nụ cười, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Rời đi kinh đô hai mươi năm, xem ra người tuổi trẻ bây giờ cũng đã quên ta là ai."
Trần Trường Sinh không nói gì, dùng hành động biểu lộ tâm ý của mình.
Hai vệt bụi mù từ dưới đáy giày của hắn phiêu khởi, bụi mù đại biểu lực lượng, sau đó đột nhiên hỗn loạn, tay áo cũng loạn , biến thành vài đường nét, ở trong không gian của tàng thư lâu kéo ra tàn ảnh.
Hắn biến mất khỏi nơi đang đứng.
Trên sàn nhà đen nhánh sáng ngời, xuất hiện hơn mười dấu chân vô cùng mờ nhạt.
Dấu chân tựa như đồng thời xuất hiện, không có trước sau.
Nếu như lúc này có người cẩn thận đi xem phương vị của dấu chân, có lẽ có thể liên tưởng đến phương vị các viên tinh thần trong tinh không, có thể liên tưởng đến những đường nét trên Chiếu Tình bi.
Vị trí tinh thần vô cùng phiền phức, tinh đồ khó có thể tính toán, đại biểu phương vị, thứ tự, ẩn chứa tốc độ di động cực kỳ nhanh.
Chính là Ma tộc bí pháp Da Thức bộ.
Tàng thư lâu cửa chính không gian khẽ biến hình.
Một bóng kiếm đâm rách ánh sáng từ ngoài lâu chiếu tới.
Thân ảnh của Trần Trường Sinh cũng theo đó đi ra.
Lúc này, hắn đã đi tới trước người Lâm lão công công.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh chóng, thậm chí để cho người ta cảm giác, cho dù tia chớp cũng không thể nào hơn được.
Hoặc là bởi vì trong lúc hắn vận dụng Da Thức bộ, cũng đã đâm ra chiêu Nhiên Kiếm uy lực lớn nhất của mình.
Kiếm quang chiếu sáng cửa tàng thư lâu, đem ánh sáng ngoài cửa chiếu tới cũng chèn ép xuống.
Một đạo khí tức rừng rực bao phủ khắp nơi, sau đó nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Mặt cỏ úa vàng ngoài tàng thư lâu trong nháy mắt trở nên càng thêm uể oải, những cuốn sách trên giá sách trong lầu theo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khẽ cong lên mép giấy, tựa như mất đi tất cả dưỡng khí.
Vô Cấu kiếm rừng rực hỏa diễm, hướng mi tâm của Lâm lão công công đâm tới.
Lâm lão công công vẻ mặt ngưng lại, như có chút bất ngờ.
Hắn không ngờ uy lực ẩn chứa trong một kiếm này lại mạnh như thế!
Không giống như tin đồn, số lượng chân nguyên của Trần Trường Sinh lại rất đầy đủ, chính là so sánh với cường giả tu hành mấy trăm năm, cũng không kém chút nào.
Hoặc là bởi vì ... cho chiêu kiếm này? Đều nói Tô Ly truyền thụ Trần Trường Sinh một chiêu kiếm có thể ở trong thời gian ngắn tăng lên chân nguyên một cách cuồng bạo, xem ra chính là chiêu này .
Thời điểm nghĩ tới những chuyện này, tay áo của Lâm lão công công đã bay lên.
Tinh quang tinh khiết chí cực từ thân thể của hắn lan tỏa ra, quán chú đến trong hai tay áo, như hai ngọn núi đá từ thiên ngoại bay tới, đem kiếm của Trần Trường Sinh ốp tại bên trong!
Đối mặt với Vô Cấu kiếm vô cùng sắc bén, lại là thần binh trên Bách Khí bảng , Lâm lão công công đã đem tinh vực của bản thân chia làm hai nửa, coi là vũ khí!
Ứng đối như vậy thiên tài đến cỡ nào, bá đạo vô song đến bực nào!
Người tu đạo chiến đấu, quan tâm ngộ tính, tỷ như ý thức chiến đấu, tỷ như năng lực ứng biến, tỷ như kinh nghiệm, nhưng thực sự quan trọng nhất, vẫn là thực lực bản thân.
Lâm lão công công là cường giả Tụ Tinh đỉnh phong, tinh vực gần như hoàn mỹ, số lượng chân nguyên vô cùng phong hậu, cảm ngộ đối với thiên địa pháp lý quy tắc cũng hơn xa Trần Trường Sinh, tự nhiên có thể nắm giữ chiến cuộc trong tay.
Cuộc chiến đấu này sẽ kết thúc như thế sao? Dĩ nhiên không, vô luận Lâm lão công công hay là Trần Trường Sinh cũng biết, đây chỉ là mới bắt đầu.
Vỏ kiếm tên là Tàng Phong, còn cất giấu mấy ngàn thanh tuyệt thế danh kiếm.
Có tuyệt thế danh kiếm này thủ hộ, Trần Trường Sinh có thể đem Chu Thông giết tới cả người đầy máu, ít nhất cũng có thể cầm chân Lâm lão công công chốc lát. Lâm lão công công rất rõ ràng điểm này, nên hắn không định cho Trần Trường Sinh cơ hội xuất kiếm, cho nên lúc trước hắn mới lựa chọn tách ra tinh vực, loại thủ đoạn này nhìn như cường hãn, kì thực có chút nguy hiểm, thậm chí có thể nói là khinh địch.
Lâm lão công công muốn bảo đảm tay của mình tự do .
Lúc này, hai tay áo của hắn mang theo tinh vực, ngăn cản lưỡi kiếm của Trần Trường Sinh , tay của hắn, lại là từ trong tay áo xuyên ra, rơi vào giữa thanh kiếm.
Kiếm của Trần Trường Sinh do Vô Cấu kiếm cùng Tàng Phong tổ hợp mà thành, địa phương mà tay Lâm lão công công rơi xuống, chính là miệng của vỏ kiếm.
Nếu dám cầm vào nơi đó, Lâm lão công công tự nhiên có thủ đoạn ứng phó kiếm trong vỏ, hoặc là nói, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đột nhiên, con ngươi của Lâm lão công công hơi co lại, sinh ra cảm xúc khó tin, trong tiếng rít, liền muốn vội vàng thối lui về phía sau.
Từ vỏ kiếm bắn ra cũng không phải là kiếm.
Là một viên đá màu đen.
...
...
Theo đạo lý mà nói, một viên đá nhỏ tầm thường, tuyệt đối không thể nào để cho Lâm lão công công như lâm đại địch, thậm chí sinh lòng lui bước.
Nhưng Lâm lão công công tinh nghiên đạo pháp, cảm ngộ đối với thiên địa quy tắc đã gần đến tuyệt hảo, thời điểm thấy viên đá màu đen này, đã cảm thấy không đúng.
Hắn có thể cảm giác được có một đạo lực lượng vượt xa thế tục, theo viên đá màu đen này ập đến.
Nếu đã vượt xa thế tục, tự nhiên không cách nào tránh né.
Lâm lão công công ngón tay như hoa nở, bóp nát không khí trong tàng thư lâu, đem viên đá màu đen này nắm trong tay.
Rắc rắc phần phật một tiếng, xương ba ngón tay bị bẻ gãy thành mười ba đoạn, ngay sau đó, xương cổ tay cũng vỡ nát.
Hắn lúc này mới hiểu được, đạo lực lượng vượt xa thế tục kia, cũng không phải tới twf thần trượng, cũng không phải đến từ thần khí chính mình không biết .
Loại lực lượng này, là sức nặng, là sức nặng khó có thể tưởng tượng.
Sức nặng tựa như thiên không rơi vào trên người Lâm lão công công.
Sắc mặt của hắn trở nên dị thường tái nhợt, thân thể run rẩy, hai chân giẫm trên sàn nhà đạp nát vô số lỗ hổng.
...
...
Viên đá màu đen này là một tòa thiên thư bia Vương Chi Sách lưu lại.
Bản thân thiên thư bia cũng rất trầm trọng , nhưng sức nặng của viên đá màu đen lúc này phần lớn bởi vì nó cũng là một cánh cửa.
Một cánh cửa thông tới Chu viên.
Ba ngày trước ở Thiên Thư lăng, Trần Trường Sinh tận mắt thấy Giáo Hoàng Bệ Hạ hái một mảnh thanh diệp, liền có sức mạnh kinh khủng của một thế giới đánh về phía Thánh Hậu nương nương.
Từ trong hình ảnh đó, hắn lĩnh ngộ ra được điều gì.
Viên đá màu đen không phải Chu viên chân thật, chỉ có thể mang theo chút khí tức của Chu viên, hoặc là nói, một phần rất nhỏ của Chu viên, nhưng Lâm lão công công cũng không phải là Thánh Hậu nương nương.
Ngươi đã dùng thế giới này để ép ta, ta đây sẽ dùng thế giới của ta để đánh ngươi.
Chu viên còn lớn hơn so với Thanh Diệp thế giới, nhưng Thanh Diệp là thế giới đầy đủ, hắc thạch chỉ là cửa một thế giới, cảnh giới tu vi của Trần Trường Sinh lại thua xa Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Lâm lão công công chẳng qua là gặp phải thủ đoạn chưa từng nghĩ đến, ứng đối không kịp, mới bị động như thế.
Chỉ cần để cho hắn chống đỡ chốc lát thời gian, nói vậy sẽ có thể tìm ra phương pháp phá giải.
Nhưng chốc lát thời gian, đã đủ làm rất nhiều chuyện.
Hắc thạch bắn ra, gió thu trong tàng thư lâu mãnh liệt, ánh sáng đột nhiên u ám.
Lâm lão công công tựa như bị tinh không áp đỉnh, khó có thể nhúc nhích.
Vỏ kiếm của Trần Trường Sinh trào ra vạn đạo kiếm quang, ập tới.
Kiếm quang xé rách tinh không, cắt vỡ gió thu, chiếm đầy ánh sáng.
Vô số kiếm ý tung hoành mà lên, vô số kiếm kêu không ngừng leng keng, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét tức giận của Lâm lão công công, cuồng bạo xuất thủ.
Đột nhiên, tất cả thanh âm trong tàng thư lâu đều biến mất, kiếm ý cũng đã biến mất, vô cùng an tĩnh.
Oanh! Vô số mảnh vụn từ tàng thư lâu phun ra, ở Quốc Giáo học viện tạo thành một đống bụi mù vô cùng rộng.
Gió thu từ ngoài phòng lướt qua, mang đi tro bụi cùng mảnh vụn, lưu lại một phiến thanh minh.
Toàn bộ cửa sổ của tàng thư lâu cũng biến mất, nhìn trống rỗng , chỉ còn lại có hai đạo thân ảnh.
Một đứng một ngồi.
Đứng chính là Trần Trường Sinh, cầm kiếm, bình tĩnh không nói.
Lâm lão công công cả người đầy máu, đang ngồi trên đất .