[Dịch]Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế

Chương 22 : Đậu Trạch




Cậu giống như một bóng mờ tồn tại trong thế giới này, mờ nhạt và thảm hại. Cuộc đời cậu là một đường bằng phẳng không gợn sóng, thế nhưng sau buổi chiều hôm đó, mọi thứ đã thay đổi.

Đậu Trạch đạp xe trên con dốc, ngắm nhìn khung cảnh thành phố đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Có thể cậu sẽ sống ở đây cho đến hết cuộc đời nhàm chán này, làm một công việc vừa tầm, cưới một cô vợ dễ thương, sau đó kết thúc nó trong quan tài.

"Két!"

Xe đạp của Đậu Trạch dừng lại trước một đống lớn. Ừm, một người thanh niên co lại thành một đống lớn. Không hiểu vì sao, cậu lại có chút... muốn nhặt hắn về nhà. Nghĩ là làm, từ đó trong cuộc sống của Đậu Trạch xuất hiện thêm một Hồ Nhân. Bố mẹ Đậu Trạch đã sớm li dị, hàng tháng chỉ gửi tiền trợ cấp đến, họ có cuộc sống của riêng mình, và đứa con chung này là một cản trở không cần thiết với họ.

Hồ Nhân là một cậu nhóc khá trầm tính, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như ông cụ non, đôi khi còn nói những chuyện rất thần bí.

Một ngày, Hồ Nhân đem về một chiếc piano, bảo tặng cậu. Lần đầu tiên được người khác tặng quà, Đậu Trạch đã bật khóc cả một buổi tối.

Tiếp xúc với piano càng lâu, Đậu Trạch càng thêm trầm mê trong đó. Những âm sắc lúc thánh thót trầm bổng, lúc lại sâu lắng khiến người nghe phải ngẩn ngơ. Khi chạm tay vào những phím đàn đó, cậu trở thành một con người khác, cậu được sống, cậu được vẽ lên với mọi sắc màu khác nhau.

Như Hồ Nhân nói, cậu tỏa sáng.

Hồ Nhân tìm mọi cách để cậu được đi biểu diễn, từng bước, từng bước tiến của cậu đều có dấu chân của Hồ Nhân. Cũng không biết từ khi nào quan hệ của cả hai đã thay đổi một cách diệu kì. Khi Đậu Trạch nhận ra, cậu đã bị ném lên giường ăn gắt gao.

Rồi sau đó Hồ Nhân nói với cậu, tận thế sắp đến.

Thế nhưng Đậu Trạch giống như đã bị ai đó ám rồi, cậu chỉ chuẩn bị vật tư, sau đó lẳng lặng chờ tận thế đến gõ cửa, không chút lo sợ. Cậu an tâm nắm tay Hồ Nhân, chìm vào giấc ngủ. Cậu chỉ cần người đàn ông này mà thôi.

Hắn biến thành tang thi, cậu sẽ trở thành thức ăn cho hắn. Còn sống, cả 2 sẽ cùng sống, chết, sẽ chết cùng kẻ kia.

May mắn thay, bọn họ có được Như Ngọc, cậu thức tỉnh dị năng hệ thủy, còn Hồ Nhân thức tỉnh dị năng hệ phong.

Những tưởng...

... ... ...

Đầu bị đập xuống nền nhà lạnh băng, máu tươi che mờ mắt, Đậu Trạch ho khan một tiếng rồi bò dậy. Mặc kệ bàn tay đã đẫm máu, cậu thất thiểu chạy về nhà.

"Cạch."

Ngôi nhà vẫn như vậy, thế nhưng hơi thở của người đàn ông đó đã biến mất hoàn toàn. Đậu Trạch điên cuồng tìm kiếm, trong phòng ngủ, trong phòng khách, trong phòng bếp, bất cứ nơi nào có thể.

"Không có, tại sao lại không có thứ gì?"

Cậu chạy trên những con phố dài, chạy đến công ty do hắn lập ra - công ty dành cho cậu. Nhân viên nở nụ cười niềm nở chào đón cậu. Đậu Trạch mặc kệ bọn họ, chạy thẳng đến phòng tổng tài.

Đứng trước phòng tổng tài, tay Đậu Trạch khẽ run lên, cậu cắn răng mở cửa ra, thế nhưng bên trong trống rỗng!

"Tại sao?" Cậu không thể tin. Chẳng lẽ ấm áp của cậu, ấm áp mà vất vả lắm cậu mới có được chỉ là một giấc mơ thôi sao? Chẳng lẽ suốt bao lâu nay, cậu đang sống trong chính ảo tưởng của chính bản thân mình?

"Đậu tổng, tay của ngài..." Tiểu Mận ngập ngừng mở miệng.

"Đậu tổng? Cô vừa gọi tôi là gì?" Đậu Trạch giật mình quay lại, nhìn chằm chằm vào tiểu Mận. "Cô nói lại cho tôi!"

"Đậu... Đậu tổng..." Tiểu Mận trợn tròn mắt, Đậu tổng hôm nay thật kì lạ nha!

"Nhưng rõ ràng anh ta mới là tổng tài cơ mà! Anh..." Cơ thể Đậu Trạch dừng lại. Cậu... không nhớ được tên hắn...

Hắn là ai?

Hắn là ai?

Hắn là ai??!

Người cậu đã nhặt về, người tặng cậu cây đàn piano, người xây dựng công ty này để trợ giúp cho cậu, người mang lại ấm áp cho cậu. Là ai?

Đậu trạch cố gắng nhớ lại, thế nhưng trong đầu cậu chỉ có những bóng dáng mơ hồ, khuôn mặt với nụ cười chói sáng của người đó cũng bị lu mờ đi.

"Ha ha... ha ha..." Dưới ánh mắt kinh dị của tiểu Mẫn, Đậu Trạch thất thiểu bước ra khỏi công ty, đi dọc theo con đường đông đúc. Máu tươi từ tay cậu chưa bao giờ ngưng chảy, đánh dấu từng bước đi của cậu.

Để rồi, cậu dừng lại trước một góc tường.

Nháy mắt, ánh mắt Đậu Trạch trở nên điên cuồng.

===========

Đầu óc hôm nay ko đc tốt lắm nên viết hơi ngắn :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.