[Dịch] Tống Thời Hành

Chương 232 : Đại nhân vật




Trên đất trống, các tùy tùng tranh đá cầu rất kịch liệt.

Đá cầu là hoạt động lưu hành hạng nhất Bắc Tống, tự nhiên được mọi người yêu thích. Đây cũng xem là hoạt động toàn dân hạng nhất, các tùy tùng hoặc nhiều hoặc ít, đều có thể dùng hai chân hoa hoạt. Có lẽ không thể cao thâm bằng tài nghệ của Hoàng Như Ý và Phạm lão nhân, nhưng kiến thức cơ bản lại không tầm thường. Hai đội dẫn bóng đá vào, ngược lại có mấy phần giống của thi đấu bóng đá hậu thế, Hoàng công tử và thiếu nữ đó ở một nhóm xem rất hứng thú, ríu rít reo hò, tiếng to tiếng nhỏ, phấn khởi không ngừng.

Cuối cùng, trận đấu lấy đội nữ thắng lợi mà kết thúc.

Trên thực tế từ đầu đến cuối, đều là đội Hoàng công tử chiếm thượng phong, nhưng không ngờ sắp tới lúc kết thúc, lại sơ xuất một cái, dẫn đến mất bóng mà thua.

Làm Hoàng công tử tức giận đến dậm chân chau mày, lại không thể không chấp nhận quả đắng của thất bại.

Ngay cả những tùy tùng đó, cũng ủ rũ, cảm xúc thoạt nhìn khẩn trương sa sút. Còn đội thiếu nữ lại hoan hô không ngừng.

Dường như lại lần nữa chứng minh lý luận “quả bóng tròn” của hậu thế

Ngọc Doãn có hứng thú liếc nhìn Hoàng công tử thất vọng và thiếu nữ hưng phấn, sau đó lắc đầu đứng sang một bên.

Trận đấu kết thúc, nghĩ chắcCao Nghiêu Khanh cũng nên nói ra đề tài chính rồi!

***

Hoàng công tử ủ rũ đi theo thiếu nữ.

Lúc sắp đi, thậm chí hai người cũng không có đến từ biệt với Ngọc Doãn.

Nhưng ngẫm nghĩ cũng bình thường, xem bộ dạng sợ sệt của Cao Nghiêu Khanh, thiết nghĩ địa vị của hai thân thích này sợ là sẽ không quá kém. Sau khi những người này rời khỏi, Cao viên lập tức yên tĩnh trở lại, không còn cảnh tượng ồn ào huyên náo của trận đấu lúc nãy.

Ngọc Doãn ngồi trong đình nghỉ mát bên hồ nhân tạo, tự có tỳ nữ dâng trà đến.

Gió lạnh phất phơ, thổi động cành lá cây cối trong lâm viên vang lên xào xạt, thỉnh thoảng còn có hai ba chiếc lá vàng khô rụng bay, rơi trên mặt đất ngoài đình nghỉ mát.

Đã qua giờ thân, ánh mặt trời không còn chói rực lúc giữ trưa.

Ngọc Doãn ngồi trong đình nghỉ mát, hưởng thụ sảng khoái của gió mát hui hui mang tới, thưởng thức một ngụm trà lạnh, tâm tình cũng theo đó sảng khoái không ít.

Ngoài đình nghỉ mát, Cao Nghiêu Khanh vội vàng đi tới.

Y vừa vào đình nghỉ mát, liền ngồi trên ghế đá, bưng chén trà lên ừng ực một hơi uống cạn trà lạnh.

- Tiểu Ất, cách này của ngươi thật là hay.

Giọng nói đó có chút khàn khàn, rõ ràng là lúc nãy làm trọng tài, rống đến mức hư cổ họng.

Trong lúc vội vã, Cao Nghiêu Khanh cũng không thể tìm được cái còi, trận đấu một canh giờ, gần như hoàn toàn là dựa vào y rống cổ hò hét.

Nhưng nhìn bộ dạng của y, ngược lại là vô cùng phấn khởi.

Sau khi uống cạn trà lạnh, y cười ha ha nói:

- Ta quyết định rồi, bắt đầu theo cách của Tiểu Ất nói, tổ chức một đội bóng. Hì hì, lúc nãy đã nói với Hoàng... công tử , đợi huấn luyện một thời gian, thì phải thi đấu một trận nữa.

Đúng rồi, Tiểu Ất có chủ ý hay gì không?

Ngọc Doãn khựng người, ngẫm nghĩ một chút liền nói:

- Kỳ thật đá cầu đơn giản là hai loại chiến thuật và kỹ năng.

Nếu nha nội thật sự có hứng thú này, không ngại tìm một giáo đầu chiến thuật và mấy giáo đầu kỹ năng đến. Ví dụ như nói Hoàng Như Ý và Phạm lão nhân lúc nãy, tuổi tác tuy lớn rồi, nhưng kỹ nghệ trên chân quả là thật tốt, có thể truyền thụ những kỹ năng cơ bản, cộng thêm phối hợp chiến thuật tốt, muốn giành lấy phần thắng vấn đề không lớn... Nhưng sân bãi, e là khá phiền phức.

- Sân bãi?

Cao Nghiêu Khanh lập tức mỉm cười.

- Giáo đầu chiến thuật mà Tiểu Ất nói sợ có chút phiền phức, nhưng nếu nói sân bãi, thật đúng là không đáng là gì.

Không nói Cao viên ta bình thường cũng nhàn rỗi, dùng làm sân bãi là được. Mà trong nhà hai vị Hoàng công tử và vị Chu nương tử đócũng không thiếu loại sân bãi này.

Ngẫm nghĩ cũng phải, đối với đám người như Cao Nghiêu Khanh mà nói, dường như đây không phải là vấn đề to tát gì.

- Tiểu Ất, lúc nãy xem Hoàng công tử và Chu nương tử đấu, ta đột nhiêu nghĩ ra một con đường phát tài.

Đến lúc đưa đến thi đấu thì công khai tác phác,, ta là nhà cái. Hì hì, nghĩ nhất định người tham gia không ít.

Dùng thi đấu để đánh cược?

Nghề cá độ?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cao Nghiêu Khanh, sau một lúc lâu nói không ra lời.

- Tiểu Ất đây là ý gì?

Ngọc Doãn mỉm cười:

- Nha nội, định đánh cược như thế nào?

- Chính là đánh cuộc thắng thua...

- Cái này không thú vị lắm, đơn giản đánh cuộc thắng thua, không khỏi có chút đơn điệu.

Kỳ thực bên trong thi đấu đá cầu có rất nhiều cách đánh cược... ví dụ như một trận thi đấu ai thua ai thắng bao nhiêu quả cầu? Phía nào có thể vào mấy quả cầu, phía nào không thể vào quả cầu, đều không thể mang đến làm đánh cược. Nhưng như thế, nói không chừng sẽ xuất hiện một số trò đen tối. Nếu thật như vậy, sợ qua không được bao lâu thìhoạt động này liền phải mất đi ý nghĩa, cuối cùng không có ai quan tâm nữa.

Trước tiên châm cho y mũi kim dự phòng, tránh sau này xuất hiện cầu giả.

Cao Nghiêu Khánh ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu được có phần có lý.

Đồng thời, trong lòng càng hy vọng có thể làm thành chuyện này...

Dù sao cả ngày ở trong Thái Học, cũng không có việc gì mấy, lại không thể có gì giao lưu với đám Thái Học Sinh, không có chuyện gì làm thật buồn chán. Tuy nói y tham gia Tuần san thời đại Đại Tống, nhưng trên thực tế hứng thú của y cũng không lớn lắm.

Nếu không vì quan hệ quá gần với Chu Huyến, không chừng Cao Nghiêu Khanh hoàn toàn sẽ không hỏi đến.

Nhưng trận thi đấu đá cầu này, y ngược lại là hơi có chút hứng thú.

Trong thành Khai Phong, thiếu gia ăn chơi trác táng cả ngày không có việc gì làm thật sự là quá nhiều rồi. Chi bằng kiến nghị mọi người lập ra mấy đội cầu, liền dựa theo phương thức lúc nãy tiến hành thi đấu, thuận tiện tiến hành đánh cược, cũng xem là một con đường phát tài.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cao Nghiêu Khanh liền bắt đầu tính toán.

Chỉ là tính toán lúc nãy của y lại bởi Ngọc Doãn mà nhạt đi nhiều. Ngọc Doãn thấy Cao Nghiêu Khanh chần chừ không nói, lúc đầu còn có thể giữ được, nhưng thấy sắc trời dần tối, lại cuối cùng không kiên nhẫn được nữa.

- Nha nội, hôm nay tìm Tiểu Ất đến rốt cuộc có chuyện gì căn dặn?

-Ha ha, tóm lại không phải đặc biệt bảo ta đến xem đá cầu bạch đả thôi chứ? Nếu không có chuyện gì, Tiểu Ất phải cáo từ.... Ngươi cũng biết, buổi tối ta còn phải đi Lưu Tô viên dạy Từ Bà Tích của lầu Phan hát, lúc trước đã nhận lời Phong nương tử rồi, thật sự không từ chối được.

- A!

Cao Nghiêu Khanh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, liên tục xin lỗi nói:

- Tiểu Ất đừng trách, Tiểu Ất đừng trách... ha ha, hôm nay ta mời Tiểu Ất đến đương nhiên là có chuyện xin nhờ. Lúc nãy Hoàng công tử đó ngươi cũng thấy rồi, không biết cảm quan thế nào?

- Cảm quan?

Ngọc Doãn mỉm cười:

- Chỉ là nói mấy câu thôi, có thể có cảm quan gì? Nhưng nói vậy Hoàng công tử đó cũng là con cháu quan lại, xem khí chất của cậu ta thật sự không bình thường. Đừng nói với ta là thân thích nhà ngươi nhé, ta là không tin đâu.

Cao Nghiêu Khanh nghe thấy, xẩu hổ mỉm cười.

- Tiểu Ất nhãn lực tốt!

Y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rồi sau đó nói:

- Cũng không gạt Tiểu Ất, Hoàng công tử đó quả thật không phải thân thích nhà ta.

Chỉ là đệ ấy là con cháu quan trên cha ta... Năm đó cha ta đã nhận được không ít ân huệ của vị ân công đó , cho nên... Nói thế này, Hoàng công tử muốn học đàn, nhưng lại không tìm được danh sư. Vốn cha ta muốn tìm trong Thái Nhạc Thự, nhưng người Thái Nhạc Tự tiến cử đều không thể làm cha ta hài lòng. Trước đây rất lâu, khúc nhạc của Tiểu Ất “Âu Lộ Vong Cơ” làm Thái Nhạc Thự vất vả khổ sở, cha ta liền động tâm suy nghĩ, hy vọng Tiểu Ất có thể dạy Hoàng công tử học đàn.

- Học đàn?

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.

Danh gia chơi đàn phủ Khai Phong này chính là vô số, Ngọc Doãn tuy thanh danh đồn xa, nhưng cũng không đến mức trở thành nhân sư.

Quan trọng nhất là ân công của Cao Cầu nghĩ cũng là nhân vật lớn, người gì tìm không được, sao tìm đến ta?

Chỉ là vì “Âu Lộ Vong Cơ” sao?

Ngọc Doãn thật là có chút không tin tưởng...

Thấy Ngọc Doãn không nói, Cao Nghiêu Khanh lại hỏi:

- Nói ra Tiểu Ất có thể không biết, bây giờ trong tất cả cầm gia ở Đông Kinh ngươi cũng xem là nhân vật số một. Cũng không phải nói cầm kỹ của ngươi có một không hai mà là rất nhiều người ngưỡng mộ Tiểu Ất

Trước đây ngươi sửa đổi “Tam Lộng Mai Hoa”, đã mơ hồ trở thành tấm gương các cầm gia noi theo trong đại tửu lâu.

Rất nhiều người nói, Tam Lộng Mai Hoa trước đây tuy hay, dẫu sao là quá ai oán, không thể thỏa mãn bằng Tam Lộng Mai Hoa biên bản mới của Tiểu Ất.

Mà sau này ngươi lại sáng tác Âu Lộ Vong Cơ, Lý nương tử và Mậu Đức Đế Cơ cũng rất thích.

Lúc trước, Thái Điều và Mậu Đức Đế Cơ tranh chấp, nói thật cũng là vì ngươi mà ra... Mậu Đức Đế Cơ rất thích khúc Âu Lộ Vong Cơ của ngươi làm, thường xuyên diễn tấu trong nhà. Hơn nữa lúc trước trong phố xá lại lưu truyền Mậu Đức Đế Cơ cùng với ngươi... Ha ha, cho nên Thái Điều tức giận, còn suýt chút nữa xé khúc phổ Âu Lộ Vong Cơ của ngươi làm, mới làm Mậu Đức Đế Cơ tức giận vô cùng.

Không phải chứ!

Ngọc Doãn nghe thấy lập tức trợn tròn mắt.

Thật ra hắn cũng nghe người ta nói, Mậu Đức Đế Cơ và Thái Điều bất hòa, tức giận trở về hoàng cung, đến nay cũng chưa về Thái phủ.

Vì thế, Thái Kinh mấy lần trách cứ Thái Điều, lại không có kết quả gì.

Dạo này trong phố xá lưu truyền rất rộng, có đủ loại phiên bản suy diễn.

Có số nói là Thái Điều yêu đương vụng trộm, bị Mậu Đức Đế Cơ phát hiện, cho nên phẫn nộ về nhà. Cũng có số nói là Thái Điều coi trọng con gái thanh lâu, có ý nạp thiếp, không được Mậu Đức Đế Cơ cho phép, cho nên mới xảy ra tranh cãi, làm cho Mậu Đức Đế Cơ giận dữ bỏ đi.

Dù sao trong các loại phiên bản, không có nói Mậu Đức Đế Cơ không phải mà đều là nói hậu quả của Thái Điều tạo ra.

Ngọc Doãn lại không ngờ nguyên nhân hai người tranh chấp lại là khúc phổ Âu Lộ Vong Cơ đó!

Nhưng liên quan gì ta?

Sau khi ta trở về Đông Kinh, liền không có gặp Mậu Đức Đế Cơ nữa.

Về phần khúc phổ đó cô ấy từ đâu có được, ta làm sao biết? Sao có thể nói là vì ta mà ra, khó trách có chút không thỏa đáng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nói:

- Nha nội đừng nói lung tung, chuyện này liên quan gì ta?

- Ha ha, bên ngoài không có liên quan với ngươi, nhưng trên thực tế... lúc trước ngươi ở Thụy Thánh cùng Mậu Đức Đế Cơ cầm tiêu với nhau, gần như trong phố xá lưu truyền thành câu chuyện tài tử giai nhân. Có lẽ ngươi cũng không nghĩ vậy, nhưng Mậu Đức Đế Cơ thích ngươi lại là sự thật không tranh cãi. Khúc phổ đó của cô ấy là phái người tìm Trương Chân Nô đòi lấy, hơn nữa còn phải là bản bút tích ngươi tự tay viết.

Thái Điều này cũng là lòng dạ ghen tuông đố kỵ, suýt chút nữa xé rách khúc phổ, kết quả chọc giận Mậu Đức Đế Cơ.

Ngươi cũng phải cẩn thận, Thái Điều này cũng không phải người lòng dạ khoan dung, sớm muộn sẽ tìm ngươi gây chuyện. Hôm nay ta giới thiệu Hoàng công tử cho ngươi quen, cũng là suy nghĩ cho ngươi. Đừng xem Hoàng công tử tuổi còn nhỏ, nhưng gia thế của y ngay cả Thái Kinh cũng không dám trêu chọc. Y đối với ngươi cũng vô cùng hài lòng, cho nên mới bảo ta hỏi ý của ngươi... Nếu là có Hoàng công tử bảo vệ ngươi, Thái Điều đáng là gì?

Ngọc Doãn nghe thấy lại nhất thời sinh ra hiếu kỳ mãnh liệt.

- Nha nội, trong nhà Hoàng công tử đó rốt cuộc người thế nào?

Cao Nghiêu Khanh cười nói:

- Tóm lại gia thế của Hoàng công tử áp đảo Thái Điều tuyệt đối không thành vấn đề.

Ngươi chỉ cần nói có bằng lòng không?

Nếu ngươi bằng lòng, ta liền nói rõ với bên Hoàng công tử đó.

Cụ thể dạy đàn thế nào, thì thương lượng chương trình rồi sau đó lại nói với ngươi.... Tiểu Ất, ta là vì tốt cho ngươi.

Vì tốt cho ta?

Ngọc Doãn day day mũi, rơi vào trong trầm tư.

Bây giờ hắn ở Đông Kinh quả thật là đứng vững gót chân, nhưng đứng vững này chủ yếu là thiết lập trong phố xá. Triều đình Đại Tống này, kẻ chủ đạo chân chính vẫn là tầng lớp sĩ đại phu. Ngọc Doãn không có hy vọng con đường làm quan, liền chỉ có thể giãy dụa trong phố xá. Nhưng nếu những sĩ đại phu đó muốn gây phiền phức cho hắn, hắn lại không có sức chống trả.

Nếu thật có người giúp đỡ, cũng là một chuyện tốt!

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn gật đầu:

- Như vậy, Tiểu Ất đa tạ nha nội chiếu cố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.