[Dịch] Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1892 : Cả một đời (1)




- Đương nhiên, không phải vậy chẳng lẽ là Tằng Gia Gia của ngươi? 

Nữ hài trừng Tần Quân một chút, cảm thấy hắn có bệnh. 

- Không, hắn là cha ta. 

Tần Quân lắc đầu cười. 

- … 

Nữ hài trán nổi gân xanh, bỗng nhiên rất muốn đạp Tần Quân một cước. 

Lúc này, Lão nhân nâng một cái tay khác lên, cầm tay Tần Quân, kích động nói: 

- Tiểu Quân, ngươi trở về. 

Tiểu Quân? 

Nữ hài ngẩn người, nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy Tằng Gia Gia kích động như thế. 

- Thật xin lỗi, là con bất hiếu. 

Tần Quân thở dài nói, đối với lão nhân mà nói có lẽ mới mấy chục năm, nhưng đối với hắn mà nói, hắn đã sống vô số năm. 

Nhìn thấy cha của mình đã già nua như thế, tuy tâm lý hắn không dễ chịu, nhưng hắn bi ai phát hiện mình ngay cả muốn khóc cũng khóc không được. 

Vô số năm ma luyện, để tim của hắn đã cứng như bàn thạch, cảm tình cũng đi theo đạm mạc. 

Loại cảm giác này để hắn có loại khó chịu hít thở không thông, hắn chính là Tạo Hóa Thái Hư Tôn, lại không cách nào khống chế mình cải biến. 

Thời gian, vĩnh viễn là đại biểu của vô tình. 

Nó vô tình, nó cũng sẽ để vạn sự vạn vật vô tình theo. 

Trước khi đến Hồng Mông, hắn ảo tưởng qua vô số tràng cảnh về lại Địa Cầu, nhưng ở Nguyên Sơ kỳ, ảo tưởng của hắn dần dần bị ma diệt. 

Trong thực chất của hắn đã sinh ra một loại tịch mịch, một loại tịch mịch hướng tới mạnh nhất. 

- Ngươi thật trở về rồi. 

Lão nhân run rẩy, chật vật nói, hai mắt đục ngầu trở nên ướt át. 

Nữ hài giật nảy mình, nàng tự nhiên không có khả năng tin tưởng Tần Quân là con trai của Tằng Gia Gia mình, bởi vì tuổi của Tần Quân còn rất trẻ, nhìn so với nàng không lớn hơn mấy tuổi. 

Cho nên tâm lý nàng cho rằng Tần Quân là lừa đảo. 

Tần Quân yên lặng rót pháp lực vào thân thể lão nhân, ngay sau đó da thịt của lão nhân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trơn bóng đầy đặn, hai mắt cũng dần dần có thần, ở dưới ánh mắt của nữ hài, lưng của lão nhân chậm rãi thẳng tắp. 

Nhất là hai tay kia, như bóng da thổi phồng, để nữ hài trừng to mắt. 

- Ta đây là… 

Lão nhân ngạc nhiên hỏi, âm thanh so với lúc trước, tưởng như hai người, trung khí mười phần. 

Tần Quân nói: 

- Ngài muốn mẹ phục sinh không? 

Hắn có thể báo đáp cha mẹ cũng chỉ có như thế, hắn không có khả năng dừng lại làm bạn bên cha, hắn còn có con đường của mình, hắn đồng thời cũng là một vị cha, có thân nhân không thể dứt bỏ. 

- Ngươi… ngươi là Thần tiên? 

Nữ hài kinh ngạc hỏi, cảnh tượng trước mắt vượt ra khỏi nàng nhận biết. 

Tần Quân nhìn nàng mỉm cười, nói: 

- Thần tiên là Thần Tử của ta. 

- … 

Nữ hài im lặng, cảm giác kích động trong nháy mắt trở nên buồn cười. 

- Thần tiên đến cùng là chuyện gì xảy ra? 

Lão nhân hỏi, hắn tên là Tần Quốc Khôn, người Hoa phổ thông, lúc tuổi còn trẻ đã từng ảo tưởng qua Thần Tiên Quỷ Quái, cho nên con trai mang đến cho hắn một cảm giác, để hắn đồng dạng liên tưởng đến Thần tiên 

- Năm đó bởi vì một trận ngoài ý muốn, ta rời khỏi nơi này, như trước kia ngài cùng ta giảng những Tiên Hiệp tiểu thuyết kia, ta đi thế giới tu tiên. 

Tần Quân cười nói, thời đại của Tần Quốc Khôn, đúng lúc là thời kỳ ineternet tiểu thuyết của Hoa Hạ quật khởi, lúc Tần Quốc Khôn tuổi còn trẻ rất thích xem tiểu thuyết, ở lúc Tần Quân tuổi nhỏ, thường thường đọc truyện cho Tần Quân nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.