Trong khu rừng, Đường Ân đang đắc chí hào hứng cột chặt con gà rừng bằng sợi dây leo. Sau đó, hắn vui vẻ thu hồi mấy dụng cụ săn bắt, một thanh côn ngắn làm bằng cây mây nhỏ dài và một cái lưới được đan bởi mấy nhánh cây nhỏ.
Đúng vậy, cái bẫy rập kia chính là do Đường Ân bố trí. Đương nhiên là dưới sự hướng dẫn của lão quản gia.
Vấn đề về độ chính xác của cung nõ không phải trong một thời gian ngắn có thể giải quyết được. Huống hồ đây là một cây cung nỏ thất bại. Vì thế, sau khi dạy cho Đường Ân một ít kỷ xảo ẩn núp nhỏ, lão quản gia cũng hướng dẫn làm một số trang bị săn bắt đơn giản. Kết quả rất vừa lòng người. Đường Ân cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề quan trọng khi vừa tới dị giới, lo cho cái bụng đói của hắn.
Đã bắt được con mồi, bây giờ đến lượt làm sao biến nó thành thứ có thể ăn được. Lão quản gia đề nghị làm gà ăn mày, phương pháp đơn giản, mùi không tệ lắm, mà mấu chốt chính là không cần nhổ lông gà.
Sau khi nhóm lửa thành công, rồi múc một gáo nước ở trong cái giếng của thông, Đường Ân chần chờ xử lý con gà đang nằm yên bất động tựa như đã nhận mệnh. Trước đó, hắn có nói rằng chưa từng giết gà. Như thế chứng minh lời của hắn là thật.
Gia cảnh của Đường Ân rất bình thường, nhưng mà cha mẹ thì rất thương yêu hắn, không cho hắn đụng vô những việc như thế này. Hơn nữa, hắn vừa mới tốt nghiệp, không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, cho nên loại việc giết gà vịt này hắn chưa bao giờ sờ tay vô.
Tuy nhiên, cơn đói là một sự thật. Mới tới dị giới, hắn chỉ ăn được có một cái banh lúa mạch đen mà thôi.
Đường Ân thở dài một tiếng: “Đành phải nói rằng, tất cả đều là bất đắc dĩ mà thôi. Anh Gà ạ, hôm nay anh rơi vào tay tôi là số phải chết rồi, siêu sinh sớm đi nhé…”
Hắn rốt cuộc cũng xuống tay, đè lên thân con gà, tay nắm cán búa rất chặt, rồi bổ xuống một phát.
“Cúc!” Máu tươi văng khắp nơi, con gà rít lên một tiếng cuối cùng.
Đường Ân chỉ cảm thấy tay hắn nóng lên, cúi đầu nhìu lại thì máu gà dính đầy trên tay, không khỏi thả lỏng người. Ai ngờ rằng, con gà mất đầu kia lại đập cánh, phi rất nhanh.
“Hả…”
Đường Ân lúc này cứng đơ. Điều này thật không có khoa học a!
Hắn từng nghe kể việc con vịt bị luộc chín vẫn biết bay, nhưng chưa từng thấy việc con gà không đầu còn có thể chạy được a….
Con gà đó chạy như điên được mấy chục mét, màn trình diễn điên khùng cuối cùng cũng kết thúc, nó đã ngã xuống đất và hoàn toàn bất động.
Trải qua một màn hoang đường, việc kế tiếp thuận lợi hơn nhiều. Mất một khoảng thời gian nướng chín, Đường Ân đã được nếm thử món gà ăn mày trong truyền thuyết rồi. Lượng dinh dưỡng của gà rừng rất cao, mỡ gà khá nhiều, thịt gà thuộc loại thượng thừa. Tuy nhiên việc thiếu đi các loại gia vị phụ trợ khiến mùi của của nó bình thường. Điểm này không đáng để ý, bởi vì Đường Ân thật sự rất đói, hơn nữa đây là do chính tay mình làm, cho nên ăn rất ngon miệng, và còn có cảm giác hãnh diện.
Trải qua mấy ngày, Đường Ân tạm thời ở trong khu rừng rậm này.
Hắn còn chưa tính toán kế hoạch cho cuộc sống của mình tại nơi đất khách quê người này. Làm sát thủ, Đường Ân không muốn. Nguy hiểm chỉ là một phần, nhưng cái chính là hắn vẫn chưa vượt qua được cửa ải của mình. Dù sao hắn là một sinh viên đứng đắn thật thà, tuy thuộc hạng hai, nhưng muốn hắn vì tiền bạc mà ra tay lất đi tính mạng của người khác, hắn làm không được.
Tuy không muốn làm sát thủ, nhưng trong không gian của hệ thống hắn thường luyện tập. Lão quản gia cho hắn một số nhiệm vụ, hắn cứ luyện tập. Thứ nhất là vì không có việc gì làm. Thứ hai là có nhiều kỹ năng để phòng thân.
Lão quản gia cũng không ép buộc hắn, chỉ đưa ra và cái trò chơi sát thủ cho hắn đi vào để hoàn thành nhiệm vụ. Đường Ân mặc dù bài xích việc trở thành sát thủ, nhưng với loại trò chơi ảo này, hắn không có phản đối gì.
Đặc biệt là, độ khó của trò chơi này rất cao. Đường Ân chơi mất mấy ngày, cũng chưa xông qua được một cửa. Điều này khiến cho một người tự khoe là một tay lão luyện trong giới game thủ rất mất mặt. Vì thế hắn rất chuyên tâm nghiên cứu cách phá giải.
Cửa thứ nhất của trò chơi là lén trộm thanh bội kiếm của một quý tộc. Mục tiêu này nhìn qua không khó, nhưng cứ một lần chỉ cần Đường Ân ló đầu ở gần trạch viện của gã quý tộc đó, thì bị con chó sói giữ nhà phá hiện và sủa liên tục. Hộ vệ ở đó lập tức đánh chết hắn, khiến hắn buồn bực không thôi. May một điều, đây là trò chơi ảo tưởng, không có tay cầm, bằng không không biết hắn đã đập hư bao nhiêu cái rồi.
Thời gian dùng bữa trua tới rồi.
“@$#@%#@$, lại con chó mất dại này %$%#%%@$@. Đừng có để tao có hơi hội, bằng không ta sẽ làm thịt mày thành mười khúc!” Đường Ân hùng hùng hổ hổ vác theo mất trang bị săn bắt, tìm kiếm vị trí để đặt bẫy.
Lần này hắn rất vất vả thành công đánh ngất một hộ vệ. Tới khi hắn leo qua bờ tường ở hậu viện để tiến vào căn phòng của gã quý tộc, còn chưa kịp ăn mừng, một tràng tiếng chó sủa vang lên. Đường Ân lại bị một đám hộ vệ đánh chết. Mẹ nó, ngươi nói ngươi không thấy mấy con chó sao, đi dạo ở hậu viện làm cái quái gì.
Ý, con thỏ kia thật mập mạp, đáng tiếc là không bắt được…. Đường Ân chảy nước miếng nhìn một con thỏ mập mập cách đó mấy chục mét.
Đường Ân vô ý thức quan sát tình huống bốn phía xung quanh, du nằm ở trong thế yếu, nhưng rừng cây rậm rạp, bụi rậm cao ngang gối, đó là vị trí có lợi cho việc ẩn núp… Ách, nghĩ cái gì đó. Ngươi cho rằng ngươi là lão quản gia ư. Đường Ân âm thầm tự khinh thường chính mình.
Nhưng mà khi suy nghĩ trong đầu vừa chấm dứt, Đường Ân không kiềm chế được đi về hướng bên này. Thôi, thử xem một cái, dù sao cũng không có tổn thất gì.
Đường Ân liếm mô, chậm rãi đi về phía con thỏ kia.
Ngưng thần, tĩnh tâm, hô hấp, quan sát.
Tần suất con thỏ gặm cỏ, lúc nào ngẩng đầu, khoảng cách của những cây che chắn phía trước, khoảng cách giữa mấy cây với nhau, dưới chân có cây khô hay không….
Từ từ, từ từ.
Giờ khắc này, Đường Ân cứ yên lặng mà bước đi, ánh mắt cũng không dao động, trong đầu thì cứ hiện lên lần lượt kỹ thuật ẩn núp mà lão quản gia đã dạy.
Hắn như một bóng ma bước tới trước hơn mười mét, con thỏ vẫn không phản ứng gì.
Trong không gian, lão quản gia bình tĩnh quan sát màn hình, khoá miệng hơi cong lên, “ Coi như đã phần hướng dẫn này đã xong, nhưng mà làm sao dụ hắn tiếp xúc với phần dịch dung đây?”
Với khoảng cách mấy chục mét, Đường Ân đã đi được mộ nửa.
Lúc này, con thỏ đang cúi đầu gặm cỏ đột nhiên vảnh hai có lỗ tai lên, cảnh giác nhìn về phía trước.
Nơi đó chỉ là một mảnh bụi rậm bình tường, gió rừng thổi qua tán lá cây, tạo ra những tiếng rào rạt.
Con thỏ dùng cái mũi hít mấy cái, rồi thu tầm mắt trở về, tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.
Đường Ân đứng ở phía sau cây, khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn chỉ là muốn thử dò xét nên bước ra, thì bị con thỏ phát hiện rất nhanh. Không thể tới gần được sao? Không có đạo lý, lão quản gia làm sao làm được như thế? Không thể nghĩ ra a….
Bình tĩnh, bình tĩnh. Nhất định có phương pháp.
Khoảng cách xa như vậy, con thỏ thì cúi đầu gặm cỏ, còn ta thì ở vào thế hạ phong. Vấn đề này có lẽ có liên quan đế âm thanh. Ta không nghe được tiếng bước chân của mình, không có nghĩa là con thỏ không nghe được.
Làm sao để cho con thỏ nghe được tiếng động, nhưng không ngẩng đầu lên? ##$@$@##%, càng nghĩ càng rối. Đường Ân bình tĩnh híp thật sâu, con thỏ này cũng không phải ngu ngốc…
Vào lúc này, một tia sáng chợt hiện trong não. Đường Ân ngẩng đầu nhìn lá cây va chạm nhau rào rạt, hình như đã nghĩ ra cái gì rồi: Âm thanh? Âm thanh?
Đường Ân nhíu mày, chỉ chốc lát, hắn nâng bước rời khỏi thân cây. Ở cách đó mười mét, con thỏ đang ăn cỏ vẫn không có phản ứng gì.
Thành công rồi, quả nhiên là như thế. Đường Ân đang ráng kiềm chế sự vui mừng của hắn, từ từ tiến về phía trước.
Trong không trung, lão quản gia khẽ gật đầu. Tiểu tử này thật có thiêu phú ẩn núp.
Đường Ân bất quá là một tên sát thủ học việc mới học được một ít kỹ thuật ẩn núp, cũng có thể nói, ngay cả học việc hắn cũng không xứng. Tiếng bước chân của hắn là không thể mất đi. Hai lỗ tai dài của con thỏ không phải là đồ bỏ đi. Hễ có một tiếng động lạ thường gì, nó đều cảnh giác.
Nhưng lần này, vấn đề của con thỏ chính là “không có dị thường gì”. Đối với con thỏ mà nói, thỉnh thoảng có tiếng lá cây trong khu rừng là một âm thanh không có bất cứ dị thường gì. Và Đường Ân cũng nhờ tiếng lá cây đó mà tiến gần đến nó.
Nhưng mà, thật thuận lợi như vậy sao? Chúng ta đều biết, gió thổi trong rừng lúc có lúc không. Có lẽ với người có kinh nghiệm phong phú thì có thể nhận biết được độ mạnh yếu của gió, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Đường Ân bây giờ.
Lúc Đường Ân cách con thỏ khoảng ba mét, tiếng lá cây cũng dừng lại.
Con thỏ ngẩng đầu lên. Với khoảng cách gần như thế, Đường Ân thậm chí có thể thấy rõ cái miệng với cặp răng dài đang nhai cỏ không ngừng.
Lúc ngọn gió ngừng hẳn, Đường Ân biết rằng không tốt, liền giơ cái lưới lên, cả người nhào tới.
Phản ứng của Đường Ân không thể xem là không nhanh. Nhưng con thỏ này vừa phát lực chân một cái, cát bắn lên, rất nhanh nó đã chạy xuyên qua cái lưới rồi.
Kháo, thất bại trong gang tấc! Đường Ân té nhào người, nhếch miệng than tiếc.
“Phanh…”
Không chờ Đường Ân hối tiếc xong, đã có một tiếng nổ phát ra ở bên cạnh.
Đường Ân ngạc nhiên nhìn về phía đó, nhất thời ngây dại.
Trước đây, hắn từng đọc qua một câu, nói rằng “cuộc sống tựa như một viên sô-cô-la, ngươi vĩnh viên không biết cái viên đó có mùi vị như thế nào.” Khi đó Đường Ân vẫn không có cảm nhận gì cả.
Hiện tại, nhìn thấy con thỏ đang hỏng hốt chạy đi mà không nhìn được và đầu bị đập vào một thân cây, Đường Ân bỗng nhiên cảm giác câu nói trên rất có đạo lý.
“Ha ha, ôm cây đợi thỏ trong truyền thuyết đây rồi. Người xưa đúng là không gạt ta!” Đường Ân đề cập tới con thỏ không may kia với tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Tài nghệ nấu nướng của Đường Ân tầm thường thôi, hơn nữa chỉ giới hạn trong thịt gà. Hắn cũng không biết có nên làm cái món ‘thỏ ăn mày’ hay không. Trải qua mấy ngày nay, hắn cũng coi như là thân quen với lão nông phu trong thông trang, có thức ăn gì, hắn đều mang đến đó ăn với ông.
Bạn đời của lão nông phu đã mất sớm. Ông cũng không muốn đi theo mấy đứa con trai của ông vào trong thành, cho nên vẫn sinh sống một thân một mình ở đây. Mặc dù không lo áo cơm, nhưng ông luôn cảm thấy tĩnh mịch cô đơn. Khi nhìn thấy Đường Ân cầm một con thỏ mập mạp đang đi đến đây, ánh mắt ông liền sáng ngời, vội vàng nghênh đón.
Lấy tay ước lượng, lão nông phu vui vẻ ra mặt: “Con súc sinh này có tuổi nha, chắc nặng ít nhất được năm cân. Đường, hôm nay bởi vì phúc của ngươi mà có bữa ngon miệng rồi.”
Đường Ân cười nói: “Đây không phải là công lao của tôi. Hôm nay vận khí rất tốt, vừa mới ra cửa thì thấy con vật này tự động chạy đụng đầu vào cây. Ha ha!”
“Ha ha, Đường, ngươi đúng là biết nói giỡn. Được rồi, lão xử lý con súc sinh này trước đã. Cậu đi xuống hầm lấy giúp ta mấy hũ rượu ô liu đi. Hôm nay chúng ta phải làm một bữa thịnh soạn rồi.” Rượu ô liu được ủ bởi lão nông phu dùng một loại quả màu xanh lục rất dễ tìm ở đây, sau đó lượt bớt độ cồn đi, mùi vị hơi chua.
“Được đấy!”
Lão nông phu xử lý mấy món ăn dân dã này cứ gọi là siêu nhanh. Sau hơn nửa canh giờ, ông đã bưng lên hai chậu thịt thỏ, một hầm, một om. Cách thức khác nhau. Mùi vị vừa ngửi thấy đã khiến cho người ta muốn ăn liền rồi.
Đường Ân lấy hai cái chén sứ rồi rót rượu ô liu vào.
Lão nông phu xoa xoa tay nói: “Hôm nay chỉ làm hai món này thôi. Số thịt thỏ còn lại lão đã ướp rồi, ngày mai sẽ làm cho cậu món thịt thỏ hun khói. Mùi vị của nó khỏi chê, chậc chậc…”
“Ha ha, thật tốt.” Đường Ân mừng rỡ.
Thức ăn và rượu đều đã lên bàn, nhưng Đường Ân không vội vàng dùng ngay, bởi vì sau mấy ngày ở chung, hắn biết lão nông phu là một tín đồ thành kính. Cứ trước mỗi bữa ăn, ông đều cầu nguyện.
“Cảm tạ lòng yêu thương của thần Quang Minh đã ban cho chúng con thức ăn….”
Tín ngưỡng của lão nông phu chính là cái tượng nam tính được điêu khắc ở nóc của giáo đường trong thôn, gọi là thần Quang Minh. Trừ chi phí sinh hoạt hằng tháng và tiền thuế đất phải đóng, số còn lại ông đều đem quyên góp hết cho giáo đường nhỏ kia.
Mấy ngày nay, trong lúc nói tán gẫu với ông ta, Đường Ân rốt cuộc cũng biết được nơi này gọi là đại lục Tây Trạch. Thời đại này quyền thống trị thuộc về vương quyền và thần quyền. Về phần vương quyền, giống như bao vương quyền khác mà Đường Ân đã học từ lịch sử, nó theo loại quân chủ chuyên chế.
Chỗ hiện tại của Đường Ân là ở trong nước Bố Lan, một trong hai đại đế quốc của đại lục Tây Trạch. Về phần đế quốc kia, à, gọi là đế quốc, nhưng không khác gì một bộ lạc, bộ lạc Bắc Hoang.
Một núi không thể có hai cọp là điều tất yếu. Giữa nước Bố Lan và bộ lạc Bắc Hoang, chiến tranh xảy ra liên miên. Nhưng mà đối với lão nông phu mà nói, việc này quá xa vời. Bởi vì thôn Tiểu Thạch nằm tại phía nam của đế quốc, cả đời của ông ta chưa từng thấy một “Man nhân” hung ác của Bắc Hoang.
Để cho Đường Ân cảm thấy hứng thú chính là khi hắn nghe được lão nông phu nói sự tồn tại của ma pháp và đấu khí. Tuy nhiên, khi Đường Ân muốn hiểu rõ thêm, phát hiện tiếc nuối chính là lão nông phu biết rất ít về hai thứ này.
Về ma pháp, lão nông phu chỉ biết ma pháp sư rất cao quý. Cả đời của ông chỉ mới nhìn thấy ma pháp trì dũ thuật của Ước Khắc thần phụ. Không sai, đó chính là tia sáng ấm áp kia mà Đường Ân tưởng nhầm nó là một loại tầm thường gì đó.
Vì đầu khí, lão nông phu chỉ có nghe qua ở đây vị trưởng quan có địa vị cao nhất, là một lão gia kỵ sĩ, có được thứ đồ này.
Chờ lão nông phu cầu nguyện xong, Đường Ân không thể chờ được nữa, liên tục gắp lấy gắp để thịt thỏ cho vào trong miệng.
Sau vài miếng thịt thỏ và vài ly rượu, lão nông dân bắt đầu nói luyên thuyên. Nội dung vẫn giống như mấy lần trước, nhưng cấp độ thêm bớt thì không giống nhau.
Cái gì là tôn nữ của nhà lão Ước Hàn ở thôn đông có số mạng tốt, được Ước Khắc thần phụ chỉ dẫn và gia nhập giáo hội thần Quang Minh, vài ngày trước đó được gởi đến tu viện ở xa để đào tạo thêm….
Hoặc là khi ông còn trẻ gặp qua một vị ma pháp sư đang bay trên trời, phấc tay một cái liền tiêu diệt một con ma thú tà ác gì đó…
Sau đó, ông kể là từng nghe một vị ngâm du thi nhân lang thang nói hát. Đường Ân nâng chén rượu lên, rồi mỉm cười, cuộc sống ở dị giới thú vị thật.
Uống một hơi cạn sạch, “Ba, mẹ, con ở nơi này rất tốt. Hai người không cần lo lắng…”