[Dịch] Tối Cường Sát Thủ Hệ Thống

Chương 2 : Tân thủ của Hệ thống sát thủ




“Hệ thống sát thủ?” Còn đang chìm trong đau lòng, trong đầu Đường Ân liên tiếp hiện ra một chuỗi thông tin, bất chợt cảm giác cái tên này hơi quen.

Ngay sau đó, Đường Ân thấy mắt hoa lên, chợt nhận ra mình đang đứng trong một đại sảnh trống trơn.

Ở trong trung tâm của đại sảnh có một lão giả tóc bạc vuốt ngược ra sau mặc một chiếc áo đuôi tôm đang đứng. Loại trang phục này khiến Đường Ân nghĩ ngay đến mấy quản gia kiểu Anh xuất hiện trong phim Tây.

Vị quản giả kia giơ tay phải lên phía trước rồi cúi người chào Đường Ân rất đúng tiêu chuẩn, “Chào mừng ngài, Tân thủ của hệ thống sát thủ. Làm sao để xưng hô với ngài?”

“Hệ thống sát thủ?” Đường Ân quan sát chung quanh, nghi hoặc chỉ vào chính mình: “Nói ta ư, có nhận lầm người không? Ta là Đường Ân, cho hỏi đây là ở đâu? Ngài là ai?”

“Chào ngài, Đường Ân. Ngài thể gọi ta là lão quản gia.” Lão giả kia vẫn bình tĩnh trả lời. “Nơi này là không gian của hệ thống sát thủ. Cụ thể mà nói, chúng ta bây giờ đang ở trong đầu của ngài.”

“Cái gì, đang ở trong đầu của ta?” Đường Ân hoảng hốt, lập tức nghĩ đến cái tên ‘hệ thống sát thủ’ nghe quen quen này ở đâu ra, không lẽ chính là cái trò chơi trước khi hắn xuyên qua ư?

“Nguyên tác nạp điểm, đã từng nghe nói qua chưa? Phương pháp này cũng đại loại như vậy.”

Đường Ân gật đầu tỏ vẻ đã từng nghe nói qua. Dù sao trước kia hắn lên mạng đọc tiểu thuyết không ít, biết định nghĩa của cái không gian này.

“Vậy hệ thống sát thủ kia để làm gì?”

“Đào tạo ngài thành sát thủ.”

“Hả, đào tạo ta thành sát thủ?” Đường Ân trợn mắt há mồm, “Ông nói giỡn phải không? Ta ngay cả gà vịt còn chưa giết qua nữa.”

“Sát thủ không cần phải giết gà vịt, giết người là đủ rồi.” Lão quản gia đánh giá Đường Ân một lượt, “Hơn nữa, ngài có thiên phú ban đầu để làm sát thủ.”

“Hả… ta có thiên phú này ư?”

“Đúng vậy, tướng mạo của ngài rất bình thường, đây là một lợi thế.”

“Ha ha, cảm ơn đã khen!” Đường Ân hừ một tiếng, miệng thì nói như thế, nhưng thầm rủa ông ta.

“Không cần khách khí.” Lão quản gia cũng không để ý đến sự châm biếm của Đường Ân, tiếp tục nói, “Đáng tiếc, hai mắt hơi nhỏ dài, khả năng nhận biết không đủ, điểm ấy không được hoàn mỹ.”

Có nhãn lực hay không thì sao. Có cặp mắt phương mới tốt chứ. Số phận chủ hay tớ đều do nó quyết định đó. Đường Ân thầm than một tiếng.

“Nhưng mà cũng không phải là vấn đề lớn gì. Chúng ta có thể dùng đồ nguỵ trang…”

“Khoan đã! Đầu tiên, ta cảm ơn ngài đã cho ta biết, nhưng mà…” Đường Ân đưa tay ra hiệu dừng lại, nói như đinh đóng cột: “Ta không biết giết người! Càng không biết làm sát thủ gì cả!”

“Sát thủ được chọn lựa vốn không nhiều lắm. Nếu hệ thống đã chọn ngài, ngài nhất định phải trở thành sát thủ.” Lão quản gia không để ý sự phản đối mãnh liệt của Đường Ân. Ông rất tin tưởng về hệ thống.

“À à, có đúng không?” Đường Ân không cho là đúng, “giết người là chuyện nguyên hiểm và đầy máu tanh như vậy, ta sẽ luyện tập ư? Ngươi thật tức cười.”

Lão quản gia trịnh trọng nói: “Đúng vậy, nói kỹ càng hơn, ít nhất sẽ không cho ngươi bị chết đói giống như hiện giờ.”

Ách… Đường Ân sửng sốt, lập tức suy nghĩ tới tình huống của bản thân lúc này. Chính mình mới vừa xuyên đên một cái thế giới vừa mới vừa xa lại. Khả năng bị chết đói nói không chừng cũng rất cao đó.

“Chẳng lẽ hệ thống sát thủ này còn có thể cung cấp thức ăn cho ta ư?”

Lão quản gia đáp: “Đương nhiên rồi. Hơn nữa hệ thống có thể dạy ngài làm sao đi thu thập thực vật. Ví dụ như, phía nam của thôn Tiểu Thạch này là một khu rừng nhỏ. Hệ thống có thể dạy ngài làm sao đi săn thú.”

Đường Ân động lòng: “Ngài có thể nhìn được bên ngoài?” Vừa rồi hình như là hắn cũng thấy xa xa có rất nhiều cây cối mọc.

“Dĩ nhiên, ngài có thể thấy thì ta giống như vậy. Tuy nhiên, nếu như ngài không có tiến vào không gian của hệ thống sát thủ, chúng ta không cách nào tiến hành trao đổi được.”

Đường Ân gật đầu: “Vậy nhanh lên dạy ta làm sao săn thú đi.” Chuyện no bụng là một chuyện lớn, Đường Ân không muốn mới vùa xuyên qua lại bị chết đói đâu.

“Rất vui được hiệu lao. Nhưng trước khi dạy ngài, ta khuyên ngài nên ra ngoài trước, tìm một nơi không có ai đã. Cần biết rằng bản thân của ngài đang ở cạnh miệng giếng và không động đậy rất lâu rồi.” Lão quản giả là một cái lễ chào, nói rất điềm đạm.

“Ý, làm sao rời khỏi đây?”

“Trong lòng thầm nghĩ rời khỏi hệ thống sát thủ là được.”

Rời khỏi hệ thống sát thủ…

Hai mắt Đường Ân hoa lên, rồi thì cảnh vật quay trở lại cạnh miệng giếng của thôn Tiểu Thạch.

Nhình nông phụ ở xung quanh đang lấy nước mang ánh mắt kỳ lại, Đường Ân sờ mặt sờ mũi, rồi nhanh chóng rời đi.

Diện tích thôn Tiểu Thạch không lớn, khoảng chừng chứa đủng hai trăm gia đình. Trong thôn, kiến trúc đặc sắc nhất chính là một giáo đường nho nhỏ. Ở trên đỉnh của giáo đường là pho tượng nam tính rất anh tuấn ngực trần một tay đang cầm ngọn đuốc. Đường Ân nhìn kỹ vài lần, xác định được cái tượng này không phải chúa Je-su bị treo trên một thánh giá chữ thập.

Chỉ mất một chút thời gian, Đường Ân đã rời khỏi thôn trang, trực tiếp chạy đến rừng cây ở phía nam. Ở bên ngoài rừng cây, hắn tìm một nơi vắng vẻ rồi tựa lưng vào một thân cây, trong lòng thầm hô ‘hệ thống sát thủ’

“Di…” Đường Ân mở miệng la, nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt, hơi khó hiểu, ban nãy còn thấy một đại sảnh mà.

Lão quản gia đứng bên cạnh hắn điềm đạm giải thích: “Không cần phải kinh ngạc, không gian của hệ thống vốn có thể thiên biến vạn hoá.”

Nói xong, lão quản gia phấc tay phải, một màn hình màu xanh da trời nhạc sáng lên.

“Đây là màn hình thông tin về hệ thống sát thủ của ngài. Trước tiên, ta nên giới thiệu một lần cho ngài.”

Đường Ân miễn dịch với cái loại tự nhiên xuất hiện của màn hình này. Cả một khu rừng còn có thể biến ra, nói chi là nó…

Nhìn vào màn hình đầy ắp chữ, Đường Ân lập tức cảm giác được áp lực của một ngọn núi.

Cấp bậc hệ thống: Người mới

Danh hiệu sát thủ: Đường Ân

Kinh nghiệm: 0

Chỉ số huyết khí: 0

Kỹ năng (Skill): sắp xếp, ẩn náu, nguỵ trang, kỹ xảo giết người, trạng thái.

Một số chữ rất nhỏ tập trung chủ yếu tại phía dưới của từng kỹ năng. Đường Ân nhìn mà thấy hoa cả mắt, may mà lúc này lão quản gia bắt đầu giới thiệu.

“Cái kỹ năng ‘sắp xếp’ là nói trước khi giết người, ngài cần phải xác định rõ hiện trường động thủ và hoàn việc bố trí trước. Tấn công từ phía nào, lui lại ở hướng nào. Đương nhiên, đây chỉ là loại sơ cấp, nhưng ngài không nên xem nhẹ phần nhiệm vụ này. Thủ đoạn bố cục càng cao minh có thể giết người trong vô hình”

“Ẩn náu, ngài bây giờ chỉ có thể học cách ẩn náu nhờ vật khác. Vận dụng các loại chướng ngại vật tốt, sẽ khiến không bị mục tiêu phát hiện.”

“Nguỵ trang, rất dễ hiểu. Ngài hiện ta chỉ cần học xong mức sơ cấp thì có thể biến thành một người khác, kể cả tiểu hài tử, nữ nhân, lão nhân…”

“Khoan đã” Đường Ân ra hiệu cho lão quản gia dừng lại, “Giả làm lão nhân thậm chí là nữ nhân ta có thể hiểu được. Nhưng giả làm tiểu hài từ thì hình như khoa trương quá, rõ ràng làm sao có thể… A!”

Ca, ca, ca…

Lão quản gia khuôn mặt thì già, nhưng thân người vẫn thẳng đứng. Hai người đứng kế bên nhau, lão quản gia cao hơn mười cm so với một Đường Ân cao khoảng 175cm. Mà hiện ta, ông ta dãy giụa thân thể vài vòng, vài tiếng ‘răng rắc’ phát ra, thân hình của ổng nhỏ lại hơn phân nửa, chỉ cao tới thắt lưng của Đường Ân.

Sau đó, ông lại phất tay một cái, người cũng thay đổi một bộ quần áo trẻ con, và nhẹ nhàng bước đi mấy bước. Dáng hình đó, Đường Ân cảm giác như mấy học sinh nhi đồng thường ngày cắp sách đến trường.

“Còn có nghi vấn không?” Lão quản gia vung tay thì không phục hình dáng cũ.

“Không.. không còn…”

“Được rồi, kế tiếp là kỹ thuật giết người. Cái này tương đối phức tạp. Bây giờ có cái loại vũ khí dài ngắn, đánh nhau cận thân và chế tạo độc dược. Ta đề nghị ngài học bắn tên trước tiên đi. Dễ dàng chế tạo, thao tác đơn giản, uy lục mạnh mẽ, mà mấu chốt chính là khoảng cách công kích. Cho dù không giết được mục tiêu, cũng có cơ hội thoát thân.”

“Về phần trạng thái, một sát thủ có được trạng thái cao nhất thì rất khủng bố. Ngài bây giờ không có tiếp xúc được tới tầng này, tạm thời bỏ qua không đề cập đến.”

“Ngoài năm kỹ năng chính, ngài bây giờ chỉ có thể tiếp xúc được một ít kỹ năng cơ bản. Chờ sau khi hệ thống sát thủ của này lên cấp, thì mới có thể học được kỹ năng khác mạng hơn. Phân loại của các loại kỹ năng bao gồm, mới học, nắm giữ, thuần thục, tinh thông, hoá cảnh, đại sư, tông sư.”

Đường Ân nghe xong liền mê man, gật đầu liên tục, “Vậy thì làm sao thăng cấp hệ thống?”

Lão quản gia trả lời: “Đạt được một lượng điểm kinh nghiệm nhất định, rồi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp thì sẽ lên cấp. Hệ thống sát thủ sẽ xuất ra vài nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ thì đạt được kinh nghiệm, giết người thì tăng số huyết khí.”

“Huyết khí đối với sát thủ rất quan trọng. Nó ảnh hưởng đến uy lực của kỹ năng sát thủ. Giết người càng nhiều, chỉ số huyết khí càng cao. Nó sẽ tồn tại trong cơ thể của ngài. Khi ngày chiến đấu, nó sẽ nâng cao lực sát thương cho ngài. Chỉ số huyết khí sẽ khôi phục là như cũ vào lúc sáng sớm mỗi ngày.”

Đường Ân vội vàng lắc đầu, rồi nói, “Thôi, lại nói đến giết người rồi. Chúng ta nên nói đến việc làm sao có được thức ăn đi.”

“Được thôi, cái này liên quan đến bố cục bên trong kỹ xảo sinh tồn dã ngoại. Ta đề nghị ngài trước hết học cách xây nhà gỗ, tạo lửa và chế ra cung tên đơn giản ở trong khu rừng này.”

“Ok, không thành vấn đề.” Việc liên quan đến chuyện sinh tồn của chính mình, Đường Ân biểu hiện rất thoải mái.

Thế là,

“Đường Ân, ngài đang xây nhà gỗ đó, chứ không phải xây tổ chim!”

“Ừm, nó cũng đủ lớn đó, nhưng mà nếu dùng để ngủ, thì kiểu gì sang hôm sau cũng chết cóng không biết chừng.”

“Lần này được lắm, có điểm giông giống nhà gỗ. Nếu như ngài không để ý tới việc ngã chết trong đêm, ngài có thể ở lại đây.”

“Đường Ân, nếu như ngài đang đánh lửa, ngài có thể đánh tới ngày mai.”

“Đường Ân, nếu như ngài đốt lửa ở đây, vậy thì cả phiến rừng này bị ngài đốt hết luôn đó.”

“Đường Ân….”

“Câm miệng lại!”

“Phốc! Khụ khụ…” Hai mắt Đường Ân đỏ ngầu, mặt đầy tro đen, miệng thì không những hô liên tục mà còn thở ra khói đen.

Lão quản gia hối tiếc, “Xin lỗi, ta vừa rồi muốn nhắc nhở ngài. Ngài châm lửa sai góc độ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.