"Ngẩng đầu lên." Sơn tặc lão đại đánh giá nàng, thấy nàng chỉ mặc một y phục màu trắng, bộ dáng hết sức chật vật.
Lạc Khinh Ca từ từ giương cao gương mặt trần đầy 'Nước mắt' của nàng,
"Ô ô..."
Lúc đã thấy rõ dung mạo của nàng, sơn tặc lão đại hai mắt sáng lên, hảo một cái mỹ nhân thanh tú.
Da thịt trắng hơn tuyết, môi đỏ mọng răng trắng, một đôi thủy mâu giống như dòng nước mùa thu, điểm một chút nước mắt, kiều mị đáng yêu, dáng người như kiều hoa nghịch liễu, bề ngoài chật vật lại không mảy may ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.
Sơn tặc lão đại dâm tâm nổi lên, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tiếng nói cũng tùy theo ôn nhu vài phần, "Tiểu mỹ nhân, từ từ rồi nói, nếu như cần cái gì bản Đại vương nhất định sẽ giúp cho ngươi."
"Ta, ta cùng tiểu thư nhà ta đi ra ngoài thành thân, bị một nhóm sơn tặc cướp bóc, ô ô..." Nói, Lạc Khinh Ca lại là một trận 'Khóc rống' .
"Đừng nóng vội, từ từ nói."
"Ân." Lạc Khinh Ca gật gật đầu, khổ sở nhỏ giọng nói, " Lão đại sơn tặc kia coi trọng nhan sắc của tiểu thư nhà ta, đơn giản chỉ cần tiểu thư nhà ta lấy hắn nhưng tiểu thư nhà ta thà chết không theo, chọc giận sơn tặc lão đại, hắn thế nhưng, thế nhưng ở trong sơn động phía trước, đem, đem, ô ô..."
"Tiểu thư nhà ngươi so với ngươi còn mỹ hơn?" Sơn tặc lão đại lập tức trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nước miếng đều chảy ra.
Người này thật đúng là háo sắc a, Lạc Khinh Ca âm thầm khinh bỉ một phen, bất quá, trên mặt vẫn như cũ giả trang cái gì cũng không biết, tiếp tục khóc lóc kể lể.
"Uh, ta còn bị những tên thuộc hạ kia lột y phục, nếu không phải ta lăn xuống sườn núi, chắc ta cũng sẽ bị bọn chúng làm nhục, hơn nữa lần này chúng ta đi ra ngoài còn dẫn theo không ít vàng bạc châu báu, vốn định đưa đi làm lễ vật, lại bị sơn tặc kia cướp đi tất cả, ô ô..."
Sơn tặc lão đại vừa nghe, có mỹ nhân lại còn có tiền, nhất thời lòng tham nổi lên,
"Yên tâm đi, bản Đại vương nhất định sẽ trợ giúp các ngươi."
"Đa Tạ đại hiệp."
"Đi, chúng ta đi cứu người đi."
Nói là cứu người, nhưng thật ra là cướp người.
"Ở ngay phía trước rừng cây, tiến thêm một chút nữa." Lạc Khinh Ca một đường chạy thật chậm, không ngừng chỉ đường đi.
Lúc gần đến chỗ bẫy rập, Lạc Khinh Ca liền dừng chân không đi tiếp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu tình khủng hoảng, sít sao bắt lấy cánh tay của sơn tặc lão đại.
"Đại hiệp, những người kia ở ngay phía trước cách đó không xa, ta không dám đi, bọn họ rất hung tàn, ô ô..."
Sơn tặc lão đại nhìn nàng một bộ dạng đáng thương, lập tức trong lòng liền nổi lên cảm giác thương hương tiếc ngọc, đưa tay nắm lấy bả vai của nàng, an ủi: "Không có việc gì, ngươi cùng bản Đại vương ở cùng một chỗ, sẽ không có người nào dám làm gì ngươi."
Ngẫm lại sắp đạt được mỹ nhân cùng tiền, tâm tình của hắn liền cảm thấy thật sung sướng.
Lạc Khinh Ca nhìn thoáng qua cánh tay tráng kiện trên vai mình, trong lòng một trận buồn nôn.
Lần này nàng hy sinh rất lớn a.
Lạc Khinh Ca đem tay nắm chặt y phục trước ngực của sơn tặc lão Đại, run run rẩy rẩy nói: "Nhưng mà ta vẫn không dám đi..."
Sơn tặc lão đại nhíu nhíu mày, đối với tính tình nhát gan của nàng có chút không kiên nhẫn.
Nếu tiếp tục chậm trễ nữa, chỉ sợ tiền cùng mỹ nhân đều bị cướp đi rồi.
"Vậy bây giờ ngươi lên xe ngựa đợi trước đi, bản Đại vương đi qua cưu tiểu thư nhà ngươi."
Lạc Khinh Ca vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ chỉ phía trước, "Đa Tạ đại hiệp, đi thẳng về phía trước liền có thể đến chỗ tiểu thư."
Sơn tặc lão đại buông Lạc Khinh Ca ra, ngước mắt nhìn nhìn rừng núi xung quanh, vung tay lên, "Đi."
Mang theo bọn sơn tặc hướng tới phía trước, chỉ còn lại hai gã sơn tặc lưu lại trông coi.
Lạc Khinh Ca trong tay bóp một cái túi giấy cùng một cái bình, trong mắt hiện ra một tia vui vẻ, giảo hoạt.
Sơn tặc lão đại còn chưa đi ra hai bước, "Phù phù - -" một tiếng, tiếp theo chính là vài tiếng hét thảm.
Cùng lúc đó, Lạc Khinh Ca ngừng thở, cầm trong tay bột thuốc hướng bầu trời đổ xuống.
Một đám sơn tặc không có rơi vào bẫy rập thì nguyên một đám ngay lập tức té ngã trên mặt đất.
"Tốt lắm, cuối cùng cũng xong." Lạc Khinh Ca vỗ vỗ tay.