Ma Cửu Cô không quản đến nàng, ít nhất hiện giờ là không có thời gian, còn có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý. Thoáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bách Hoa tiên từ, sau đó mới quẳng ném ánh mắt tươi cười về phía Dược Thiên Sầu, nói: "Chưởng Hình Sứ quả nhiên là lôi lệ phong hành, chẳng biết Chưởng Hình Sứ đến đây, có phải là vì đứa con bất hiếu của Mộ Tuyết gây chuyện, mà liên lụy đến Bách Hoa Cung hay không?"
"Cửu Cô minh giám" Dược Thiên Sầu uyển chuyển đập lời: "Yến Truy Tinh tu luyện ma công dị thường ác độc, là mối hiểm họa của mọi người trong tu chân giới. Lần này trước khi hắn nháo sự đã chạy tới Bách Hoa Cung, gặp mặt Bách Hoa tiên tử. Nhưng Bách Hoa tiên tử lại giấu diếm không báo, thiếu chút nữa trở thành đại họa, điều này không khác nào muốn làm công địch của tu chân giới. Nếu không nghiêm trị, sợ rằng sẽ khiến cho kẻ dưới khó lòng phục tùng."
Phí Đức Nam chỉ thoáng nhìn hắn một cái mà không nói gì. Bất quá kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ngươi thắng ngươi nói như thế nào đều có đạo lý, người khác làm sao phản bác nổi ngươi đây?
Nhưng Ma Cửu Cô không quản tới đạo lý này, bất quá vẫn gật đầu tán đồng: "Chưởng Hình Sứ hao phí tâm tư lo lắng đến an nguy của tu chân giới, lão thân vô cùng kính nể. Bất quá trên đời này, có bao giờ thấy qua mẫu thân sẽ di hại cho đứa con của mình? Huống chi Mộ Tuyết chỉ cùng Yến Truy Tinh gặp nhau một lần mà thôi, còn chưa ra sức trợ giúp cho hắn chuyện gì. Điều này thuyết mình Mộ Tuyết cũng hiểu rõ chuyện tình đúng sai. Chưởng Hình Sứ cảm thấy ta nói như thế có đúng hay không?"
Dược Thiên Sầu tuy kính nể Ma Cửu Cô nhưng vẫn khăng khăng hồi đáp: "Cửu Cô nói hiển nhiên là có đạo lý, nhưng nếu không nghiêm trị, đích xác là khiến cho kẻ dưới khó lòng phục tùng. Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, đến lúc có thêm những người khác ra tay tương trợ Yến Truy Tinh, thì ta sẽ phải giải quyết như thế nào đây?"
Ma Cửu Cô chậm rãi quay đầu nhìn Bách Hoa tiên tử, bình thản nói: "Chuyện này cũng chỉ có mấy người chúng ta ở đây biết. Nếu Chưởng Hình Sứ có lòng buông tha cho hai mẹ con nàng, ta cam đoan những người khác sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không Chưởng Hình Sứ cứ tính món nợ này lên trên đầu của lão thân gia."
Dứt lời quay sang nhìn Phí Đức Nam: "Đức Nam, ngươi có thể làm chứng không?"
Phí Đức Nam nghe vậy trong lòng cười khổ, đành phải ho khan một tiếng nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Ta có thể bảo đảm cho hai mẹ con các nàng, cam đoan chuyện này sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nếu không đến lúc đó, cứ tới tìm ta tính sổ."
Lúc này Ma Cửu Cô mới thỏa mãn gật đầu, đây chính là điều nàng mong chờ.
Dược Thiên Sầu ánh mắt không ngừng lóe tinh quang, ngắm nhìn hai người. Nhưng hắn vẫn trầm ngâm không nói, bộ dáng có vẻ phi thường khó xử. Hắn cũng không vội trả lời...
Ma Cửu Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Phí Đức Nam lên tiếng mà Dược Thiên Sầu còn không chịu buông tay, trầm ngâm hồi lâu sau, liền nhíu mày nói: "Ta còn nhớ lúc trước Chưởng Hình Sứ đã từng đáp ứng lão thân rằng, sẽ bảo vệ an toàn cho hai mẹ con các nàng. Chẳng biết Chưởng Hình Sứ còn nhớ rõ chuyện này hay không?"
Dược Thiên Sầu trong lòng hừ lạnh một tiếng, chờ đúng là những lời này. Yến Truy Tinh hai lần uy hiếp nữ nhân của mình, nếu nhU Minh còn bảo vệ cho mẫu thân và muội muội của hắn, chẳng phải là sẽ khiến cho hắn càng không cần lo lắng gì nữa hay sao? Lúc này liền trầm giọng nói: "Chuyện đó và chuyện ngày xưa ta đáp ứng bảo vệ tính mạng cho hai mẹ con các nàng, căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như ngày nào đó hai mẹ con các nàng liên hợp cùng Yến Truy Tinh muốn lấy tính mạng của ta, mà ta vẫn phải bảo hộ cho các nàng ư? Bất quá, nếu như Cửu Cô đã nói ra chuyện này, thì hôm nay ta sẽ buông tha cho hai mẹ con các nàng. Nhưng hứa hẹn ngày trước coi như đã thành toàn xong, từ nay về sau ta cùng hai mẹ con nàng không có nửa phần quan hệ."
Ma Cửu Cô nghe vậy thì giật mình, khẽ lắc đầu không thôi, cười khổ nói: "Nguyên lai là đang chờ lão thân nói ra câu này, bất quá như thế cũng được, nếu đã không còn tâm tư, thì cũng không cần phải cưỡng cầu làm gì."
Dứt lời, quay sang nâng đỡ tay của Bách Hoa tiên tử, than thở: "Nha đầu ah! Nam nhân của ngươi vô dụng, con ngươi lại thích gây chuyện tránh đấu, sống ở đây còn ý nghĩa gì nữa? Đi, cùng ta quay về nhà."
"Về nhà? Nhà ta ở đây? Đều tan nát hết rồi...!" Bách Hoa tiên tử theo trong cơn hoảng hốt, hồi phục lại tinh thần, nhìn Ma Cửu Cô nỉ non rơi lệ, nói.
"Nha đầu đừng khóc, quay về Phù Tiên Đảo, Phù Tiên Đảo mãi mãi là nhà của hai mẹ con các ngươi. Sau này sống những ngày tháng bình yên, chuyện tranh giành chém giết của đám nam nhân cùng chúng ta không có quan hệ, nếu lún sâu xuống, thương tâm đau khổ vĩnh viễn sẽ là nữ nhân chúng ta mà thôi." Ma Cửu Cô thoáng xoay người nhìn Phí Đức Nam gật đầu, cũng không quản tới Dược Thiên Sầu thêm nữa, tay chống quải trượng kéo Bách Hoa tiên tử đi ra ngoài...
Lúc này Phí Đức Nam ôm Yến Tử Hà nằm té xỉu trên đất, trước khi đi còn truyền âm với Dược Thiên Sầu nói: "Phù Dung thế nào rồi?"
Dược Thiên Sầu cũng không ngăn cản hắn, truyền âm đáp: "Phù Dung tốt lắm, ta đã dẫn nàng lên Tiên giới, ngươi không cần lo lắng."
Tiên giới!
Phí Đức Nam toàn thân chấn động, hắn không nghĩ tới, hiện giờ Dược Thiên Sầu có thể đi qua tiên phàm hai giới. Cho nên vui mừng khôn xiết gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mà ôm Yến Tử Hà đi ra ngoài, lao vút lên không trung đuổi theo Ma Cửu Cô.
Trong cung điện rộng lớn, nhưng lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình Dược Thiên Sầu khoanh tay mà đóng trầm ngâm suy nghĩ. Nhớ tới quãng ngày mình ở Phù Tiên Đảo cùng với Yến Tử Hà.., nhưng mà hôm nay...Khẽ hít sâu vào một hơi bài trừ tạp niệm, theo sau thân hình của Dược Thiên Sầu cũng biến mất nguyên tại chỗ.
Trong Văn Thanh Cung không ngừng truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ của nữ nhân cùng tiểu nam hài. Bọn họ đang chơi trò đuổi bắt, tiểu nam hài đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, điệu dáng thơ ngây hồn nhiên vô cùng.
"Mau thân, ta bắt được, bắt được..." Tiểu nam hài túm chiếc váy cung sa bay múa, vui vẻ hô ầm lên. Bất quá rất nhanh đã phát hiện ra mẫu thân không hề nhúc nhích, liền
Chạy tới giữ tay của mẫu thân lay lay, nói: "Mau thân.., mẫu thân."
Nghiêng đầu muốn gọi mẫu thân, nhưng lại thấy mẫu thân trừng mắt nhìn ra ngoài quát: "Ngươi là ai? Lại dám xông vào nơi này. Người đâu.., người đâu."
Nhưng kì quái chính là, nàng kinh hô vài tiếng mà không hề có một lính gác nào tiến vào, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ. Tiểu nam hài phóng mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một gã nam nhân lạ mặt, đang bước tới. Vĩ thế nhanh chóng chắn trước người mẫu thân, mười phần khí thế, trừng mắt, dùng thanh âm non nớt quát: "Nô tài to gan, mau cút ra ngoài cho ta."
Người này không phải ai khác, mà chính là Thủ Trần do Yến Truy Tinh hóa thân thành. Sau khi hắn bị Dược Thiên Sầu đánh trọng thương, vốn dùng huyết độn chạy tới cảnh nội Đại trơng Quốc, nào ngờ vừa mới bắt mấy thiếu nữ muốn khôi phục thân thể, thì đã kinh động không ít tu sĩ kéo tới xung quanh điều tra do thám tình hìnhẵ Hắn có điểm không nghĩ ra, chỉ là mấy nữ tử phàm nhân, như thế nào sẽ khiến cho tu chân giới kinh động chạy đến nơi này.
Đợi khi hắn thăm dò được tin tức thì mới biết, nguyên lai Dược Thiên Sầu đã truyền lệnh đi khắp thiên hạ, chỉ cần nơi nào có nữ tử vồ duyên vồ cớ mất tích, thì nhất định sẽ là do Yến Truy Tinh gây họa. Những thể lực ở địa phương đó cần phải điều tra rõ ràng căn nguyên nguồn gốc, nếu không nghiêm trị không tha.
Dưới tình huống bất lợi, Yến Truy Tinh cũng không dám mạo hiểm nữa, hắn thầm nghĩ, chính mình đi tới địa phương nào, chỉ sợ bằng vào quyền thế ngập trời của Dược Thiên Sầu, thì đều sẽ phái người ôm cây đợi thỏ. Nếu phát hiện ra hành tung của mình, Dược Thiên Sầu hiển nhiên là sẽ đến tìm mình tru diệt, xem động tĩnh bốn phía xung quanh, lần này Dược Thiên Sầu đã quyết tâm phải truy lùng ra chính mình rồi.
Nhưng trời không tuyệt đường người, trong lúc vô tình hắn nhớ ra trước kia mình đã từng thân mật cùng Văn Thanh của Bích Uyển Quốc, ngay cả hoàng đế Bích Uyển Quốc cũng nằm trong lòng bàn tay của mình...
Nghĩ đến đây Yến Truy Tinh liền chạy tới Bích Uyển Quốc, quan trọng nhất là cung nữ trong hoàng cung đông như kiến cỏ, bằng vào sự khống chế của mình đối với Bích Uyển Quốc, tìm vài cung nữ cho mình khôi phục trạng huống thân thể cùng tu vi, hẳn là sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài. Vì thế mới có cảnh tượng này...
Yến Truy Tinh kinh ngạc liếc mắt nhìn tiểu nam hài. Ở bên ngoài hắn nghe thấy tiểu nam hài này luôn mồm gọi mẫu thân, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, trừ bỏ Văn Thanh ra, thì căn bản là không nhìn thấy nữ nhân nào khác.
Chẳng lẽ Văn Thanh chính là mẫu thân của tiểu nam hài này, Văn Thanh đã lập gia đình rồi sao? Nhưng cảm giác có điều không đúng, nếu không có sự cho phép của mình, hoàng đế Bích Uyển Quốc như thế nào dám gả Văn Thanh cho người khác? Coi như thành lập gia đình, thì theo quy củ Bích Uyển Quốc, sao nàng còn ngụ trong cung? Huống chi nơi này nhìn không thấy vết tích của một gã nam nhân nào khác. Nguồn:
"Người đâu.., người đâu..." Văn Thanh hô to vài tiếng, nhưng bốn phía xung quanh vẫn không có động tĩnh. Nhìn gã nam nhân dung mạo lạnh lùng xa lạ trước mặt, nàng có chút hoảng hốt.
Lúc này Văn Thanh đem con mình kéo về phía sau, hoảng sợ nhìn người nọ hỏi: "Ngươi là ai, vì sao dám tùy tiện xông vào trong này?"